Ngày mùng bảy tháng tư là đại lễ mừng thọ của Phương Ngọc thái hậu. Để
chuẩn bị cho ngày lễ đặc biệt này, Tuệ Tâm lại một lần nữa dùng đến sở
trường của mình. Nàng tích cực chuẩn bị một tiết mục múa đặc sắc nhất từ trước tới giờ. Giữa tiết mục múa, nàng sẽ dùng một dải lụa vắt qua xà
nhà để thực hiện động tác phi thăng vũ, múa trên không trung. Tuy rằng
khá nguy hiểm, nhưng nếu thành công, nhất định sẽ đem lại hiệu quả rất
tốt.
Ngày tổ chức dạ yến, Tuệ Tâm dậy thật sớm để sửa soạn, dù
không ai công nhận nàng xinh đẹp, nàng cũng phải khiến mình trở nên thật lộng lẫy. Thân mặc một kiện váy màu thiên thủy bích thêu bướm vờn ngàn
hoa, một đôi giày đính trân trâu, thắt lưng bạc, tóc búi cầu kỳ cài trâm ngọc. Làn da trắng mịn chỉ cần một lớp phấn trân trâu đã khiến gương
mặt nàng như bừng sáng, đôi mắt đẹp tựa làn nước thu ba, rèm mi lay động như lông chim trả, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào. Nếu không phải vì
con mắt thẩm mỹ của người thời đại này có vấn đề, nàng nhất định đã được xưng tụng là bậc quốc sắc thiên hương.
Sau khi tô phấn điểm
trang xong, Y Vân nâng tay đưa Tuệ Tâm tới Từ Ninh cung dự yến tiệc.
Trong Từ Ninh cung, tuy quan viên phi tần chưa tới đủ, nhưng cũng đã
tính là nhiều, Phương Ngọc thái hậu cùng hoàng thượng ngồi trên ngai
vàng giữa chính điện, lấy hai người bọn họ là trung tâm, các tần phi
cùng quan lại chia làm hai sườn mà ngồi. Tuệ Tâm lặng lẽ quét mắt nhìn
một lượt khắp các tần phi, thấy ai cũng xiêm y rực rỡ, phấn son kĩ càng
liền không khỏi le lưỡi. Qủa nhiên những dịp như thế này là cơ hội tốt
nhất để thu hút ánh mắt của Hứa Hằng. Vừa lúc đó nàng ngẩng lên nhìn,
thấy Hứa Hằng cũng đang liếc mắt về phía này, trong lòng không khỏi tự
mãn một chút, ngực cũng ưỡn lên cao hơn. Trong lúc nàng đang xuân phong
đắc ý thì Tiểu Mạnh Tử khom người đi tới bên Hứa Hằng, nói. “Hồi bẩm
hoàng thượng, giờ nghênh phúc đã đến.”
Hứa Hằng gật đầu, phẩy tay một cái, tức thì cửa điện, nguyệt môn, nghi môn, cửa phòng, nội môn,
tất cả đều được mở ra thật rộng. Các quan viên cùng tần phi cũng đã đến
đông đủ, đang lục tục ngồi vào chỗ ngồi của mình. Lúc này tiếng chuông
trên bảo điện bỗng ngân vang, bách quan văn võ cùng toàn bộ chúng phi
tần rối rít đứng dậy, giơ cao chén rượu, đồng thanh hô lên. “Chúng thần
cung chúc thái hậu thiên thu vạn đản, nhật nguyệt tinh quang, bách niên
giai lão.”
Phương Ngọc thái hậu mặt cười rạng rỡ, tay nâng chén rượu, hài lòng cười nói. “Bổn cung cảm ơn chúng ái khanh.”
Đại lễ mừng thọ, quan trọng trước hết chính là lễ vật dâng tặng. Sau khi
toàn bộ nội cung đã cạn chén rượu mừng, lập tức có tới hết người này đến người khác dâng lên đủ loại kỳ trân dị bảo. Tuệ Tâm nhìn đống lễ vật
này tới hoa mắt. Trời ạ, chỉ một món này thôi cũng đủ khiến nàng sống
sung túc cả một đời rồi.
Sau khi các đại thần đã dâng lễ vật
xong, không thể thiếu các lễ vật của chúng phi tần. Không lâu sau, liền
có một vị thái giám rống họng kêu to.
“Quách phi nương nương dâng lễ.”
Tuệ Tâm nhướng mày, nhìn về phía cửa lớn hóng hớt.
Chỉ thấy mười mấy thái giám theo hàng đi tới, mỗi người bưng một khay lễ
vật. Vòng tay bạc nạm ti triền song khấu nạm trân châu, huyết hải san hô biển Nam Hải, tượng tống tử quan âm bạch ngọc thượng hạng… Vô số loại
bảo vật hiếm có khó tìm trong thiên hạ. Qủa nhiên là phong cách của
Quách gia, lấy lễ vật đè người. Tuy rằng đều là đồ quý giá, nhưng lại
chẳng có chút thành ý, ngược lại còn mang cảm giác phong trần thế tục.
Phương Ngọc thái hậu gật đầu mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, các cung nhân liền đi
tới nhận lấy lễ vật. Sau đó, vị thái giám kia tiếp tục xướng to.
Nghe đến hai cái tên này, Tuệ Tâm vô vàn háo hức ngóng chờ.
Chỉ thấy từ phía cửa chính điện, hai thân ảnh song song cùng nhau bước vào. Một người vận y phục bạch nhung màu tràn bì thêu hoa, tóc búi kiểu hàm
yên phù dung kế, đỉnh đầu cài trâm linh lung thảo đầu điểm phỉ thúy.
Thắt lưng mẫu đơn tơ vàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng
người. Một đôi mắt sáng long lanh tựa sao trên bầu trời, một nụ cười
điểm nhẹ phảng phất tựa hoa khai, tựa như đóa hoa sen vươn cao trên mặt
hồ mùa hạ, xinh đẹp mà thản nhiên, diễm lệ mà thanh thoát, mang một nét
đẹp thanh thư, thanh thủy xuất phù dung.
Người còn lại mặc váy
gấm đỏ thêu kim tuyến, bên trong là bộ áo bó nguyệt sắc điệp văn lộ ra
đuôi váy thêu trăm hoa mẫu đơn, tóc đen búi thành kiểu phù dung quy vân, tư thái dung dung hoa lệ, gương mặt điềm tĩnh dịu dàng, mang một loại
nét đẹp tĩnh lặng, tựa như cả đời vô oán vô cầu.
Đi trước hai
người là hai tiểu thái giám, đem một phiên giấy dài đặt trên bàn gỗ lim
khắc hoa, hai bên đều để nghiên mực và bút lông.
An phi và Lâm
tần chậm rãi đi tới, tay ngọc nâng lên, cùng lúc chấp bút, trên tờ giấy
tuyên trắng, hai ngòi bút múa vừa nhanh nhẹn lại vừa uyển chuyển. Nét
mặt của hai người rất chăm chú, vẻ thanh nhã toát lên trong từng cử
động.
Trải qua nửa khắc đồng hồ sau, hai người rốt cục dừng bút,
hai tiểu thái giám đứng hai bên nhanh nhẹn đi tới, nhấc tấm giấy lên, để tất cả mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng.
Trong điện liền vang
lên tiếng kêu kinh ngạc thật lớn. An Uyển Nhi và Lâm Khả Giao đã cùng
nhau họa lên một bức tranh vẽ Phương Ngọc thái hậu gương mặt hiền từ
phúc hậu, đang ngồi trên một đóa hoa sen tịnh đế, toàn thân tỏa ánh hào
quang, giống như đức phật bà. Hai phía đều có đề thơ, sử dụng thể chữ
cuồng thảo, vừa thể hiện được nét tài hoa, vừa thể hiện học vấn và trí
tuệ của hai người. Qủa nhiên là một món quà vô cùng quý giá lại thanh
tao khác hẳn với món quà giá trị nhưng lại đầy tục khí của Quách Liễu.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Phương Ngọc thái hậu vẻ như vô cùng hài lòng, gật đầu
nói liền hai tiếng tốt. Nói đoạn quay sang nói với Hứa Hằng. “Hai nha
đầu này quả thật rất có tài, ai gia rất vừa lòng với món quà này.”
Các đại thần phía dưới cũng tấm tắc ngợi khen, Hứa Hằng cười lớn, sảng khoái nói. “Hai vị ái phi dâng lễ vật có tâm, ban trà.”
Lập tức có hai vị cung nữ bưng khay trà tới, dâng trà cho An phi và Lâm tần.
Sau khi An Uyển Nhi và Lâm Khả Giao lui xuống, vị thái giám kia lại một lần nữa hô to.
“Thần tần nương nương dâng lễ.”
Ngay khi nghe thấy, mọi người đều giương mắt nhìn về phía Tuệ Tâm đang thong thả đứng dậy. Ai cũng thầm đánh giá nàng, nữ nhân gầy gò xấu xí này,
chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay. Mọi người không
chỉ tò mò về tư sắc của nàng, mà còn thắc mắc nàng sẽ tặng gì cho thái
hậu.
Tuệ Tâm duyên dáng đi tới giữa đại điện, thanh nhã nhún mình hành lễ với hoàng thượng và thái hậu. Đi phía sau nàng là Y Vân bưng
một khay gỗ lót lụa đỏ, bên trên là một chiếc hộp nhỏ nạm ngọc.
“Thần thiếp kính chúc thái hậu thiên thu vạn đản, vạn thọ vô cương. Nhân ngày đại thọ của thái hậu, thần thiếp mạo muội dâng tặng một món quà mọn.
Tuy không phải là thứ quý giá gì, nhưng đây chính là tâm ý của thần
thiếp dành tặng cho thái hậu.”
Nói xong, nàng xoay người lại, cầm lấy chiếc hộp nhỏ, nâng lên.
“Trong chiếc hộp này là bột phấn dưỡng nhan do chính tay thần thiếp tự làm, kính dâng thái hậu ngự lãm.”
Nàng vừa nói xong, trong đại điện liền lập tức truyền đến tiếng cười khúc
khích không thể che giấu. Các phi tần người nào người nấy nhìn nhau
cười, có người còn không khách khí nói thẳng.
“Thái hậu là người
đại tôn đại quý, chỉ có thể dùng những loại phấn tiến cống tốt nhất, sao có thể dùng một loại bột phấn tạp nham được chứ? Há chẳng phải là đang
muốn hủy hoại làn da ngọc ngà của mình sao?”
Chỉ thấy nàng vô cùng điềm tĩnh mỉm cười, lại có vẻ hơi khinh thường nói.
“Bột phấn này là dùng ngọc trai thượng hạng, nấm linh chi ngàn năm, nụ hoa
hồng ngậm sương phơi khô, bột vàng cùng với một số loại thuốc bắc bí
truyền nghiền thành bột tạo thành. Bột vàng và bột ngọc trai có tác dụng dưỡng nhan vô cùng tốt, có thể giúp đem lại làn da tươi trẻ, chống lão
hóa, có thể khiến thái hậu ngày một trẻ ra nếu dùng thường xuyên, làn da sẽ căng hơn và xóa bớt nếp nhăn. Nấm linh chi, nụ hoa hồng và thuốc bắc sẽ khiến làn da của người mịn màng và trắng hồng như làn da thiếu nữ.
Ngoài việc có thể trực tiếp thoa lên mặt để làm phấn trang điểm, nếu mỗi ngày thái hậu hòa một ít bột với sữa tươi để thoa lên mặt thì chỉ trong vòng một tháng, sẽ thấy làn da đẹp lên trông thấy.”
“Thật sự
thần kỳ như vậy sao?” Phương Ngọc thái hậu vô cùng phấn khích, có chút
nghi hoặc hỏi lại. Phàm là nữ nhân trong thiên hạ, ai mà lại chẳng muốn
mình trở nên xinh đẹp hơn? Huống hồ đã là người lớn tuổi, người nào mà
chẳng muốn níu giữ thanh xuân của mình? Nay có một loại phấn tốt đến như vậy để dùng, sao có thể không phấn khích được? Không cần phải nói, nếu
như loại phấn này thực sự có hiệu quả như vậy thì đây hiển nhiên chính
là món quà tốt nhất, trân quý nhất dành tặng cho thái hậu.
Tuệ Tâm mỉm cười, điềm đạm gật đầu. “Đương nhiên là thật ạ, xin người hãy cứ nhìn vào làn da của thần thiếp thì biết.”
Nói không ngoa chút nào thì trong số những phi tần của Hứa Hằng, Tuệ Tâm là người có làn da đẹp nhất, mịn màng không tì vết, lại trắng trẻo. Mỗi
lần trang điểm, nàng có thể không cần thoa phấn, chỉ cần tô ít son môi
cũng đã là quá đủ. Các phi tần khác, dù cố gắng dưỡng da đến mấy, thì
làn da vẫn không tránh khỏi có chút xấu xí, dù dùng loại phấn thượng
hạng nhất cũng chỉ có thể che đi được trong chốc lát. Bởi vậy, nhìn vào
làn da của Tuệ Tâm, Phương Ngọc thái hậu hoàn toàn không có chút nghi
ngờ nào về tính hiệu quả của loại bột phấn nàng dâng tặng, phượng nhan
mừng rỡ, cười đến xán lạn.
“Tốt lắm, tốt lắm, món quà này, ai gia rất vừa lòng.”
Tuệ Tâm đặt lại hộp phấn lên khay, để Y Vân dâng lên cho thái hậu. Sau đó, nàng nhún mình một cái, nhã nhặn nói.
“Để mừng ngày đại thọ của thái hậu, thần thiếp đã chuẩn bị một tiết mục múa. Hy vọng người không chê.”
“Sao có thể chê? Sao có thể chê chứ?” Phương Ngọc thái hậu thái hậu cười tít cả mắt. “Ai gia chính là rất mong chờ. Nghe nói tiết mục lần này của
con rất đặc sắc, ai gia cùng tất cả mọi người đều muốn được mở mang tầm
mắt một phen.”
Tuệ Tâm mỉm cười nhún mình, bàn tay giơ lên ra
hiệu, tiếng nhạc du dương lập tức vang lên. Mỗi khi biểu diễn một điệu
múa, Tuệ Tâm đều cố ý chọn những bộ y phục có chất liệu vải mỏng, nhẹ,
rủ, để những cái nhấc chân nhấc tay của nàng đều khiến tà váy tung bay,
tựa như một chú bướm xinh đẹp đang nhởn nhơ bay lượn. Điệu múa của nàng
vẫn tuyệt mỹ như trước, khiến mọi người chăm chú ngắm nhìn. Đến giữa
điệu múa, ước chừng như đã tới thời điểm thích hợp, nàng vung mạnh cánh
tay, một dải lụa từ trong ống tay áo tung ra. Bằng một cách chuẩn xác,
nàng hướng tay lên trời vung mạnh, dải lụa mềm mại bay vắt qua xà ngang
của đại điện. Hai tay nàng nắm lấy hai đầu dải lụa, quấn thành vài vòng
quanh cánh tay thật chắc chắn. Bàn chân thon nhỏ của nàng lướt một vòng
tròn quanh đại điện, sau đó lấy đà bật lên. Tất cả mọi người chứng kiến
cảnh này đều ồ lên kinh ngạc, khi nhìn thấy nàng như một tiên tử đang
bay lượn trong không trung. Hai tay đã được quấn chặt vào tấm lụa kia
nên Tuệ Tâm vô cùng thoải mái tạo dáng trên không, đều là những động tác cần độ khó cao và vô cùng nguy hiểm. Màn múa của nàng khiến cho mọi
người thập phần kinh ngạc, họ sững sờ nhìn ngắm theo từng động tác của
nàng.
Nhưng vào cái lúc khi nàng đang treo mình trên không trung
như thế, một dải lụa đột nhiên đứt phựt, Tuệ Tâm hốt hoảng kêu to lên,
cảm nhận được cơ thể mình đang rơi tự do xuống dưới như một con diều đứt dây mất kiểm soát.
Hứa Hằng cả kinh đứng bật dậy, những người
xung quanh cũng thót tim. Chỉ trong tích tắc, một thân ảnh dùng khinh
công lao lên, đỡ được Tuệ Tâm. Toàn thể đại điện rơi vào cảnh hỗn loạn.
Hứa Hằng từ trên ngai vàng chạy tới bên cạnh Tuệ Tâm. Trái tim trong
lồng ngực hắn đang đập những nhịp đập bất an, nếu như không phải Cố Duệ
kịp thời đỡ được Tuệ Tâm thì hậu quả sẽ như thế nào, hắn thật không dám
nghĩ đến.
Tuệ Tâm gương mặt tái mét được Cố Duệ ôm trong tay, vừa thấy Hứa Hằng đã đến bên cạnh, nàng liền nắm lấy tay hắn, yếu ớt nói
“Hoàng thượng.” Sau đó lập tức ngất xỉu. Hứa Hằng ôm lấy Tuệ Tâm, trong
nháy mắt như thể bị sét đánh trúng, toàn thân cứng ngắc. Sau đó hắn điên cuồng gào lên.
“Truyền ngự y! Mau truyền ngự y cho trẫm.”
Không biết là bao lâu sau, Tuệ Tâm rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nàng nhìn thấy
mình đang nằm trên chiếc giường gỗ tử đàn khắc hoa quen thuộc của mình,
bên cạnh là Hứa Hằng với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Hoàng thượng?” Tuệ Tâm yếu ớt kêu.
“Nàng bị ngất xỉu vì kinh hãi quá độ.” Hứa Hằng nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói. “Không sao cả, mọi chuyện ổn rồi.””
“Bữa tiệc…”
“Nàng không cần quan tâm đến chuyện đó đâu.” Hứa Hằng vuốt ve mái tóc của nàng. “Nàng cảm thấy trong người như thế nào rồi?”
“Thần thiếp không sao.”
Y Vân đứng bên cạnh, sụt sịt lau nước mắt. “Đều tại chúng thần bất cẩn, đã không để ý kĩ tới vật dụng của nương nương.”
“Được rồi, đây chỉ là sự cố. Ta cũng bình an vô sự, ngươi đừng tự trách mình.”
Lúc này, đột nhiên có giọng nói gấp gáp từ bên ngoài vọng vào. “Nương nương, thần đã điều tra ra, dải lụa này…”
Tiểu Trác Tử vẻ như vội vã chạy vào, chưa vào tới nội điện đã nghe thấy
tiếng của hắn, trên tay hắn cầm theo dải lụa, nhìn qua thì thấy chính là dải lụa ban nãy nàng đã dùng để múa. Vừa vào tới nội điện, hắn mới phát hiện ra Hứa Hằng đã rời buổi tiệc để đến ở bên cạnh Tuệ Tâm nên vội
vàng quỳ xuống khấu đầu.
“Nô tài tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng dậy đi. Ngươi nói, ngươi vừa mới phát hiện ra cái gì? Dải lụa này làm sao?” Hứa Hằng cau mày.
“Bẩm…bẩm hoàng thượng, không có chuyện gì, không có chuyện gì ạ?” Tiểu Trác Tử vội giấu dải lụa ra sau lưng, ấp úng trả lời.
Tiểu Trác Tử ấp úng một hồi, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Bẩm hoàng thượng, nương nương trước giờ vẫn luôn sống thanh nhàn, không
muốn dây dưa đụng chạm với ai nên hạ thần không dám để người biết
chuyện. Nương nương hẳn là cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa
không, nếu lớn chuyện, hẳn là cả nương nương và hoàng thượng đều phải
phiền lòng. Nhưng giờ hoàng thượng đã có lệnh, hạ thần không dám không
nói. Người nhìn xem, dải lụa này là loại tơ lụa thượng hạng, nhẹ nhưng
lại rất chắc chắn, không chỉ có mình nương nương mà ngay cả hai nam nhân cao to vạm vỡ đu vào cũng không thể làm đứt dải lụa này. Vì vậy hạ thần đã cảm thấy nghi ngờ.” Tiểu Trác Tử đưa dải lụa cho Hứa Hằng. “Người
nhìn xem, có người đã lén mài mòn một mặt của tấm lụa này, khiến cho kết cấu của vải yếu đi. Làm như vậy, nó sẽ bị đứt khi nương nương đang múa. Hơn nữa, nếu không ai để ý đến thì sẽ không bị phát hiện, vì vết đứt
rất tự nhiên, không giống với vết đứt do bị dao cứa.”