Chuyện Tuệ Tâm bị cấm túc nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung. Kẻ hả
hê, người cười nhạo, nhưng đương sự là nàng thì lại tỏ ra khá thoải mái. Y Vân và Yên Chi thì thật sự hết nói nổi với chủ tử của mình, thấy hàng ngày nàng chỉ chú tâm luyện đàn, không màng đến chuyện đã bị Hứa Hằng
thất sủng. Rốt cuộc là trong đầu nàng đang nghĩ gì vậy?
“Chủ tử,
nô tì thật không hiểu nổi người nữa. Rõ ràng là hoàng thượng quan tâm
đến người như vậy, vậy mà người lại luôn tỏ vẻ né tránh, thậm chí còn
buông lời oán trách. Người thử nói xem, không phải nô tì muốn trách cứ
chủ tử, nhưng người thật sự quá cố chấp rồi.”
Tuệ Tâm im lặng không trả lời, những ngón tay vẫn lướt trên dây đàn. Một lát sau, nàng dừng lại, lãnh đạm hỏi.
“Ta bị cấm túc đã bao lâu rồi?”
“Đã được một tháng rồi.” Yên Chi thở dài.
Tuệ Tâm gật đầu. “Y Vân, ngươi làm bánh hạt dẻ rất ngon nhỉ?”
Y Vân ngơ ra một lúc rồi mới trả lời. “Vâng, chủ tử muốn ăn sao?” Sao đột nhiên lại muốn ăn bánh hạt dẻ?
Tuệ Tâm lại lướt những ngón tay thon dài trên cây đàn, tạo thành những âm
thanh tuyệt mỹ. “Mạnh tổng quản chẳng phải rất thích ăn bánh hạt dẻ sao? Làm một ít mang tới cho ngài ấy đi.”
Y Vân và Yên Chi trợn mắt ngạc nhiên, sau đó Y Vân vội vàng nói. “Nô tì sẽ đi làm ngay đây.”
Tuệ Tâm vẫn cứ chuyên tâm đánh đàn, trong đáy mắt gợi lên một loại ý tứ sâu xa.
Tại Dưỡng Tâm điện, Cố Duệ vừa bước tới bên ngoài cửa đã nghe thấy bên
trong vang lên tiếng chén trà bị đập vỡ. Sau đó là tiếng quát tháo đầy
phẫn nộ của Hứa Hằng.
“Trẫm bảo các ngươi điều tra vụ tham ô hối
lộ của các quan viên Phúc Kiến, vậy mà đến nay vẫn chưa tra ra hết? Vô
dụng, mỗi tháng các ngươi nhận bổng lộc của triều đình là để làm gì hả?”
Tiếng dập đầu cùng tạ lỗi của các vị đại thần bên trong cũng vang lên. Sau
đó, chỉ một tiếng “Cút!” của Hứa Hằng mà đều vội vã rời khỏi Dưỡng Tâm
điện. Tiểu Mạnh Tử tiễn chân các vị quan viên ra ngoài liền bị Cố Duệ
kéo tay, hỏi nhỏ.
“Đã một tháng rồi, Hoàng thượng vẫn tức giận như vậy sao?”
“Vẫn như vậy.” Tiểu Mạnh Tử len lén nhìn vào bên trong, cúi đầu thì thầm.
“Cả tháng nay Hoàng thượng lúc nào cũng mang tâm trạng không thoải mái,
cung nhân hầu hạ không tốt một chút liền nổi trận lôi đình. Cũng không
đến nghỉ tại cung của nương nương nào, chỉ đến chỗ của An phi uống trà
hai lần. Vương gia, ngay cả tiểu nhân cũng thấy thật khó mà hầu hạ.”
Cố Duệ huýt sáo, nén lại nụ cười đang nở trên môi, thủng thẳng bước vào, bày ra một vẻ mặt nghiêm túc.
“Hoàng thượng, các quan nhân lại làm việc không tốt sao?”
Hứa Hằng mặt nặng trịch, quăng tấu chương lên thư án, hừ một tiếng.
Cố Duệ khẽ lắc đầu, mỉm cười. “Nếu đã không đành lòng, cần gì tự hành hạ
mình như thế chứ? Chẳng phải hoàng huynh cũng không vui vẻ gì sao?”
Hứa Hằng ngả người về sau, dựa đầu vào Long ỷ*, nhắm mắt lại.
Ngày hôm ấy, khi nghe thấy nàng nói những câu nói đó, hắn thực sự vô cùng
tức giận. Hắn đối với nàng không bạc, cũng nhiều lần tỏ ra dễ dãi với
nàng, nhưng nàng lại cho rằng tình cảm của hắn là thứ không đáng tin?
Nếu nàng chưa từng thử, sao có thể khẳng định?
“Thật ra huynh tức giận là vì huynh rõ ràng là dành cho người ta một thứ tình cảm lộ liễu
nhất, chân thành nhất, nhưng người ta lại cứ luôn một mực phủ nhận nó
phải không?”
Hứa Hằng đã đôi lần tự hỏi, rốt cuộc bản thân mình
có thật sự yêu nàng hay không. Nhưng trong tất cả những phi tử của hắn,
hắn chỉ thật sự quan tâm đến một mình nàng, nhung nhớ mình nàng, và chỉ
lo lắng cho nàng. Hắn cũng không thể hiểu vì sao bản thân mình lại như
thế, rõ ràng là cảm thấy nàng rất không vừa mắt, nhưng càng ngày, hắn
lại càng quen với nụ cười của nàng. Từng cái nhăn mày, từng điệu bộ ngớ
ngẩn, từng câu nói ấu trĩ của nàng, hắn đều nhớ rất rõ. Hơn hai năm qua, những gì hắn cho nàng không nhiều, nhưng tất cả đều là thật tâm. Vậy
mà, nàng lại khước từ nó.
Hứa Hằng liếc nhìn Cố Duệ, không trả lời, chỉ hừ một tiếng.
“Được rồi, được rồi, cứ như vậy hoài, người cảm thấy khó chịu chỉ có mình
huynh thôi. Nếu không đành lòng thì hãy mau tha lỗi cho người ta đi.” Cố Duệ cười khẽ. “Vốn định đến tìm hoàng huynh để cùng chơi cờ. Nhưng xem
ra không được rồi. Thần đệ cáo lui trước.”
Nói xong, Cố Duệ chắp tay ra sau lưng, thoải mái rời khỏi Dưỡng tâm điện. Còn Hứa Hằng, sắc mặt đã xấu lại càng thêm xấu.
Mà lúc đó, ở bên ngoài, Tiểu Mạnh Tử nhận được một hộp bánh hạt dẻ từ Y Vân. Hắn nhướng mày, cười đáp.
“Sao hôm nay ta lại có lộc ăn thế này? Y Vân cô nương, như vậy là ý gì đây?”
Y Vân nâng khăn tay che miệng cười, dịu dàng trả lời. “Ý gì chứ? Chỉ là
hôm nay nô tì có làm một ít bánh hạt dẻ cho Thần tần nương nương, nương
nương nhớ tới Mạnh tổng quản rất thích ăn loại bánh này nên có lòng bảo
nô tì mang sang cho ngài. Đây là chút tâm ý của nương nương, hy vọng
ngài không chê.”
Tiểu Mạnh Tử đón lấy giỏ trúc đựng hộp bánh, nở
một nụ cười sâu xa. “Nương nương cũng thật có tâm tư. Những nương nương
khác tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng hoàng thượng, cũng không ai
nghĩ tới phải lấy lòng một nô tài nhỏ bé như ta.”
Tiểu Mạnh Tử ở
bên cạnh Hứa Hằng bao nhiêu năm nay, ít nhiều cũng nắm rõ được tâm tư
của Hứa Hằng. Hắn có thể cảm nhận được Hoàng thượng có một sự quan tâm
đặc biệt đến vị Thần tần nương nương này. Thậm chí, ngay cả trước khi vị nương nương này nhập cung. Mà hắn, tuy cảm thấy vị nương nương này thật sự quá xấu xí, khiến người khác kinh hãi, nhưng tâm tính có vẻ thuần
hậu, không kiểu cách, cũng không ra vẻ như những nương nương khác. Hắn
thậm chí còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi lần đầu đến tuyên chỉ thị
tẩm, nàng tuy đã che giấu nhưng vẫn để lộ sự không nguyện ý của mình. Mà trong hoàng cung này, ai lại không muốn nhận được ân sủng của Hoàng
thượng chứ? Chỉ riêng nàng là không. Bởi vậy, hắn đối với vị nương nương này, có chút kính trọng, cũng có phần hảo cảm. Nhưng chuyện lần này,
thực sự vô cùng khó giải quyết.
“Mạnh tổng quản sao lại nói như
vậy chứ?” Y Vân nói. “Nương nương của chúng tôi chỉ là có chút lòng
thành mà thôi, tuyệt không có ý gì khác. Nếu là có, cũng chỉ là đám nô
tài như chúng tôi lo lắng mà thôi. Nương nương của chúng tôi tâm tư
thuần hậu, không ham tranh sủng, không màng thế sự. Nay lại vì đắc tội
với hoàng thượng mà bị cấm túc ba tháng, phận làm thần tử như Y Vân cũng cảm thấy phiền lòng thay.”
“Ta muốn nhắc nhở Y Vân cô nương một
chút. Lần này hoàng thượng thực sự rất tức giận, muốn người nguôi giận
thật sự không dễ dàng đâu.”
“Y Vân đương nhiên biết.” Y Vân hạ
thấp giọng, kề tai Tiểu Mạnh Tử nói nhỏ. “Nhưng ngài không cảm thấy
rằng, muốn tháo dây, phải tìm người buộc dây sao?”
Người có thể làm hoàng thượng nguôi cơn giận, chỉ có thể là Thần tần nương nương, Lưu Tuệ Tâm.
Khi Y Vân trở về Thanh Y các, Tuệ Tâm vẫn đang chơi đàn. Lúc đầu, nàng
không hiểu vì sao dạo này chủ tử của mình lại chăm chỉ luyện đàn đến
vậy. Lúc này, dường như nàng đã hiểu được một chút rồi.
“Sao rồi?” Tuệ Tâm không ngẩng đầu lên, lãnh đạm hỏi.
“Mọi chuyện đã ổn thỏa, chỉ còn chờ gió đông.” Y Vân cung kính nói.
“Ừm.” Tuệ Tâm nghiêng nghiêng mái đầu, suối tóc đen dài chảy tràn trên bờ vai thon nhỏ. Đôi môi nàng khẽ gợi cười, ánh mắt chứa đựng một tâm ý sâu
xa.
Đêm, sau khi phê duyệt xong tấu chương, Hứa Hằng mệt mỏi xoa
xoa hai vai, đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm điện, muốn đi tản bộ cho bớt
mệt mỏi. Tiểu Mạnh Tử đi hầu theo sau, ngập ngừng hồi lâu mới dám lên
tiếng.
“Hoàng thượng, nô tài nghe nói hoa Ngân Hạnh ở Phương Ỷ cung đã nở rất đẹp, người có muốn tới đó thưởng thức một chút không?”
Từ Dưỡng Tâm điện đi tới Phương Ỷ cung, nhất định phải đi qua Thanh Y các.
Hứa Hằng nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Đi tới gần Thanh Y các, tâm trạng của Hứa Hằng càng thêm nặng nề, hắn đang định quay lại, không muốn đi tiếp nữa thì nghe thấy Tiểu Mạnh Tử thốt
lên.
“Hoàng thượng, người xem, thật nhiều đèn trời.”
Hứa Hằng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên có rất nhiều đèn trời đang từ từ bay lên bầu trời đêm. Ít nhất cũng phải hơn mười cái.
“Hình như là từ Thanh Y các bay lên.” Tiểu Mạnh Tử ra vẻ ngây ngô, nói tiếp.
Hứa Hằng nhíu mày, nhìn những chiếc đèn trời đang tỏa sáng trên nền trời
đêm. Dường như hắn còn nghe văng vẳng đâu đây tiếng đàn ca. Hắn nói.
“Tiểu Mạnh Tử, ngươi nghe xem, có phải tiếng ai đang hát hay không?”
Tiểu Mạnh Tử dỏng tai nghe ngóng, gật gật đầu. “Bẩm, hình như đúng là vậy.”
Hứa Hằng đứng im bất động, nhớ lại những lời nói của Cố Duệ chiều nay, lại
nhớ đến một người đã một tháng nay không gặp, thoáng chốc liền chìm vào
suy tư. Rốt cuộc, hắn cũng chẳng suy nghĩ được lâu, bước chân lại tiếp
tục đi về phía trước, thẳng hướng Thanh Y các.
Càng tới gần,
tiếng đàn hát càng rõ. Hắn có thể nghe thấy thật rõ tiếng hát trong trẻo da diết, như đang ai oán giữa đêm khuya tịch mịch.
“Đừng để cho thời gian làm cho tình yêu của thiếp trở nên mệt mỏi.
Đừng để thiếp phải chờ đợi thứ nhân gian gọi là chân tình.
Ánh trăng mờ, soi tỏ bóng hồng nhan.
Hỏi tình lang liệu có hiểu lòng thiếp?
Tình đã trao nhưng lại không dám ngỏ.
Nhân gian khó kiếm chân tình, sợ lòng người sớm chiều đồi thay.
Thiếp hỏi chàng yêu thiếp nhiều hay không?
Chàng ngoảnh đi không một lời hồi đáp.
Giọt lệ châu rơi trong đêm dài thầm lặng.
Suốt đêm dài ngóng đợi bóng hình ai.
Nhan sắc ấy dần hao gầy vì nhớ thương.
Trái tim chàng thiếp không sao nắm bắt được.
Chỉ có thể nhờ ánh trăng kia nhắn gửi chút tâm tư
Bóng dáng ai tựa cửa chờ người giữa đêm cô liêu tịch mịch
Người có hiểu cho lòng này hay không?”
Đây là nàng đang hát sao? Những câu hát này có chăng mang một ý nghĩa nào đó?
Hứa Hằng lặng yên nghe nàng hát, rốt cuộc cũng do dự bước vào Thanh Y các.
Tiểu Mạnh Tử thấy tình hình có vẻ suôn sẻ, trong lòng cảm thấy vô cùng
vui mừng. Vội vàng hô lớn.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Những
cung nhân trong Thanh Y các đang thả đèn trời, nghe thấy tiếng hô vang
đó, lập tức quỳ sụp xuống hành lễ. Tiếng đàn trong tẩm cung cũng im bặt. Hứa Hằng đứng trước cửa tẩm cung, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nữ nhân đang
sững sờ, từ từ đứng lên bên trong. Ánh mắt hắn liếc về phía Y Vân đứng
bên cạnh, tay vẫn còn đang giữ một chiếc đèn trời chưa châm lửa. Y Vân
thấy Hứa Hằng nhìn về phía mình, vội vã nói ngay.
“Những chiếc
đèn trời này đều được nương nương tự tay chép Kim cang king, cùng những
lời cầu nguyện cho Hiên Viên quốc và Hoàng thượng.”
Hứa Hằng đột
nhiên cảm thấy thật khó xử, trong lòng hắn nặng trịch như có thứ gì đè
nặng. Hắn quay người, định bước đi thì nghe thấy tiếng của Tuệ Tâm gọi
giật lại.
“Hoàng thượng.” Tuệ Tâm nhẹ giọng nói. “Đã tới đây rồi, không muốn vào uống chút trà sao?”
Bước chân của Hứa Hằng do dự hồi lâu ở ngưỡng cửa, rốt cuộc cũng không đành
lòng rời đi. Hắn xoay người, ngồi xuống bàn trà, quay lưng lại với nàng.
“Các ngươi lui xuống cả đi.” Tuệ Tâm phẩy tay ra lệnh, Tiểu Mạnh Tử và cả
những người khác đều lui hết xuống. Tuệ Tâm nâng bình trà, rót ra thứ
trà ướp hoa sen, được hãm bằng những giọt sương tinh khiết buổi sáng.
Sau khi đặt chén trà xuống trước mặt Hứa Hằng, nàng ngồi xuống, lặng im
nhìn bóng lưng ngạo nghễ của hắn.
“Hoàng thượng vẫn còn giận thần thiếp sao?”
Hứa Hằng im lặng không trả lời, chỉ cầm chén trà lên, nhấp một ngụm.
“Thật sự thì thần thiếp vẫn không nghĩ rằng mình sai.” Tuệ Tâm cười nhạt.
Cơn giận trong lòng Hứa Hằng vốn đã nguôi ngoai đi ít nhiều, nay lại vì câu nói của nàng mà bộc phát. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn không chịu nhận
sai? Hứa Hằng giận dữ quay người lại, vốn định mắng nhiếc nàng, nhưng
lại bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng như làn nước hồ thu của nàng, trong đáy
mắt chứa đựng một nỗi buồn sâu kín. Những lời mắng nhiếc lại vốn đã lên
đến môi lại không thể thốt ra.
“Thần thiếp thực sự rất sợ.” Tuệ
Tâm cúi đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt. “Không ai là không biết thần
thiếp là một nữ nhân vừa xấu xí vừa điêu ngoa. Ở nơi hậu cung ba ngàn
giai lệ này, nơi đâu cũng thấy mỹ nhân, vậy mà thần thiếp ngay cả so với một nữ nhân cũng không sánh bằng. Thần thiếp không có tài, không có
đức, càng không có sắc. Vừa ngang bướng, vừa không lễ độ, lại không hiểu rõ cung quy. Thần thiếp có thể nhận được sự ân sủng của Hoàng thượng,
vốn là nên mừng rỡ, nhưng thần thiếp lại chỉ có thể cảm thấy thụ sủng
nhược kinh.”
Một giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan trên mu bàn tay
của nàng. “Thần thiếp vốn luôn nghĩ bản thân mình nhất định sẽ không thể lấy được một phu quân tốt đẹp. Vậy mà không ngờ tới lại có thể tiến
cung, trở thành phi tử của đấng nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ, lại là
người đứng đầu quốc gia, là rường cột của nước nhà. Vốn nghĩ rằng như
vậy đã quá đủ may mắn, vậy mà thần thiếp thậm chí còn có thể nhận được
sự sủng ái của người. Sau đó thần thiếp liền mông lung suy nghĩ, cảm
thấy rằng những gì mình có được ngày hôm nay, chẳng phải đều nhờ vào địa vị của gia phụ hay sao?”
Hứa Hằng lặng yên nghe những lời nàng nói, lông mày dần nhíu lại.
Tuệ Tâm nâng tay lau đi nước mắt, thẫn thờ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Cây mỗi năm một mùa thay lá, lòng người liệu có thay đổi hay chăng. Hay
thật ra những gì thần thiếp nghĩ mình đạt được chỉ toàn là hư tình giả
ý? Thần thiếp thật sự sợ, rất sợ. Nếu một ngày nào đó, thần thiếp yêu
người bằng tất cả tâm can, nhưng người lại chẳng hề ngó ngàng gì đến
thần thiếp. Nếu một ngày địa vị của gia phụ lung lay, vậy thì thiếp…biết phải làm sao đây? Thần thiếp thà tin rằng, người không hề yêu thiếp.
Thà tin rằng những gì đã xảy ra chỉ là mộng ảo. Nhưng rốt cuộc, một
tháng qua, thiếp vẫn nhớ người đến đau lòng.”
Hứa Hằng lúc này
không còn giữ được vẻ bình thản nữa, hắn đứng dậy, tiến đến bên cạnh
nàng, kéo nàng đứng lên. Hai tay hắn áp lên gương mặt nàng, đôi mắt hắn
chăm chú nhìn gương mặt đẫm nước mắt của nàng.
“Nếu chưa từng thử, sao biết được trẫm có yêu nàng hay không?”
“Hoàng thượng…” Tuệ Tâm nức nở kêu lên, ôm chầm lấy hắn, dựa vào lồng ngực vững chãi quen thuộc của hắn.
Hứa Hằng nâng gương mặt nàng lên, hôn lên đôi mắt mọng nước của nàng, hôn
lên chóp mũi của nàng, hôn lên cánh môi anh đào của nàng. Đêm nay, cơ
thể nàng phảng phất hương hoa, vấn vít bên cánh mũi của hắn. Vòng eo nhỏ của nàng nằm trọn trong vòng tay của hắn. Nàng vươn tay, cởi bỏ đi áo
ngoài của hắn, cũng tự cởi đi y phục của chính mình.
Đêm ấy, hai người lại hòa hợp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.