Ngày hôm sau, Hứa Hằng quả nhiên dành chút thời gian vàng ngọc đi thả
diều cùng Bảo Ngọc và Tuệ Tâm. Mạc Danh vì là huynh trưởng của Bảo Ngọc
nên cũng đi cùng luôn. Tuệ Tâm vốn nghĩ đã có Hứa Hằng và Mạc Danh đi
theo Bảo Ngọc, vậy thì bản thân cũng không cần thiết phải đi cùng. Huống hồ hôm qua lại cùng Hứa Hằng làm nên chuyện xấu hổ như vậy, phải ở cùng một chỗ với hắn, thật sự khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng Hứa
Hằng chỉ cần liếc mắt, nhíu mày một cái đã khiến nàng ngoan ngoãn đi
theo ba người họ tới Ngự hoa viên. Nàng thật muốn phỉ nhổ chính mình quá đi, chẳng có chút khí tiết chút nào, quá mất mặt người hiện đại rồi.
Con diều vừa bay lên cao, đằng xa đã thấp thoáng một bầy oanh yến đủ màu lả lướt đi tới. Đám phi tần rỗi việc trong hậu cung, nghe nói hoàng thượng tới Ngự hoa viên thả diều, liền bới tóc trang điểm, xiêm y xúng xính
rực rỡ, dùng tốc độ nhanh nhất uốn éo uốn éo đi tới Ngự hoa viên. Nhìn
đám người vừa mới kéo đến, Tuệ Tâm cảm thấy muốn hoa cả mắt. Trang phục
đậm màu rực rỡ, trang điểm đậm, lại không tiếc đeo một đống đồ trang sức trên người, chỉ hận không thể đem tất cả những đồ trân quý nhất diện
lên người, họ không cảm thấy nặng chút nào sao? Ngự hoa viên vốn dĩ rất
rộng lớn, lại trồng nhiều loại hoa, là nơi thanh tao và đẹp nhất hoàng
cung. Nhưng khi đám phi tần kia lũ lượt kéo tới, Tuệ Tâm cảm thấy nơi
này bỗng chốc trở nên chật hẹp, bí bách. Những cung phi này đều là mỹ
nhân tiêu chuẩn của thời đại này, tức là người nào người nấy cũng đều
rất béo. Phân nửa trong số đó lại không biết cách chọn trang phục, đều
mặc những bộ y phục không hợp với bản thân, lòe loẹt quá mức. Bởi vì quá béo, lại thêm cách ăn mặc và trang điểm không phù hợp, khiến cho người
sống ở thế giới tôn vinh vẻ đẹp mảnh mai như nàng thật muốn điên. Nàng
cũng không phải là người kì thị người mập, chỉ là nàng sống ở thế giới
hiện đại, đã quen với thẩm mỹ của người hiện đại, giờ đây lại phải sống ở một nơi “ngược ngạo” như vậy, khiến nàng rất khó thích ứng. Huống hồ,
có những người như An phi, thái hậu, tuy thân hình mập mạp đẫy đà, nhưng đường nét trên gương mặt vẫn rất đẹp. Nhưng cũng có những người, đường
nét gương mặt rất tầm thường, hoặc rất xấu, nhưng chỉ cần béo mập là
được tôn vinh lên thành mỹ nhân, giống như Quách Liễu.
Tuệ Tâm
thấy đông người tới, vốn dĩ muốn chuồn đi, nhưng Hứa Hằng lại nắm lấy
tay nàng, rất chặt, trước mặt đông đảo chúng phi. Lúc này nàng thậm chí
còn không thể đỏ mặt được, bởi nàng có thể cảm nhận được như hàng trăm
mũi kiếm sắc lạnh đang chĩa về phía mình. Nàng đâu phải muốn biến bản
thân mình thành tâm điểm chú ý đâu. Mấy vị tỷ tỷ, làm ơn nhìn cho kĩ đi, là hoàng thượng nắm tay nàng, đâu phải nàng cố ý nắm lấy tay hắn đâu?
Mà lúc này, lại có thêm một diễn viên quần chúng tới góp vui.
Bình Nam vương gia Cố Duệ một thân áo bào màu ngà, tay phe phẩy chiết phiến
(quạt) đi tới, nụ cười ôn nhu ngàn năm không đổi. Hắn bước tới, dịu dàng xoa đầu Bảo Ngọc, khóe miệng cong lên, đuôi mắt híp lại như vầng trăng
lưỡi liềm, khiến Tuệ Tâm càng nhìn càng thấy thuận mắt. Rốt cuộc giữa
đám người này, cũng tìm được một người khiến nàng không thấy nhức mắt.
“Ngọc nhi, chơi cùng hoàng huynh mà không gọi huynh sao?”
Hứa Hằng một tay nắm tay Tuệ Tâm, một tay điều khiển dây diều, giờ giao lại con diều cho Cố Duệ, cười nói.
“Đệ đó, sau khi từ biên cương dẹp loạn trở về vẫn luôn nhàn rỗi như vậy.”
Cố Duệ vỗ nhẹ chiết phiến lên trán, cười bất lực.
“Hoàng huynh cũng biết rằng đệ vốn không hợp với chuyện triều chính mà. Nếu
bảo đệ cầm đao đi dẹp loạn thì được, chứ bảo đệ cầm sách đọc hay bàn
luận chính sự thì đệ đành chịu thôi.”
Tuệ Tâm nhìn vẻ xấu hổ của
hắn, trong lòng cảm thán khôn nguôi. Nghe nói tiên đế chỉ có hai người
con, đại hoàng tử Hứa Hằng từ nhỏ đã bộc lộ bản thân là một người hiếu
học, thông minh, chăm chỉ. Nhị hoàng tử Cố Duệ thì lại tỏ ra ham mê võ
thuật, nhưng lại rất lười học, nên bị xếp vào loại võ biền, chỉ biết sử
dụng chân tay, không biết dùng tới đầu óc. Thật đáng tiếc cho hắn, nếu
như ở thế giới hiện đại, chỉ cần có được dung mạo bằng một nửa của hắn,
khí chất nho nhã, ngọc thụ lâm phong của hắn thôi cũng đã đủ để khiến
tất cả những nữ nhân gặp qua hắn phải điêu đứng rồi. Nếu hắn mà tham gia vào giới nghệ sĩ, nói không chừng chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể kiếm ra tiền. Chậc chậc, thật quá đáng tiếc. Thật không hiểu tiên đế là
người như thế nào mà lại có thể sinh ra một người con xuất sắc về tướng
mạo như Cố Duệ, vượt trội về tài trí như Hứa Hằng chứ. Hơn nữa, hai
người bọn họ vốn là huynh đệ ruột thịt, vậy mà tướng mạo lại khác xa
nhau như thế, hẳn là Cố Duệ giống thái hậu, còn Hứa Hằng giống tiên đế
rồi.
Nàng cảm thấy cuộc đời này cũng thật công bằng, người có
dung mạo xinh đẹp như Lưu Tuệ Tâm lại bị coi là xấu xí, còn có mồm miệng điêu ngoa. Còn Cố Duệ tướng mạo hoàn hảo, khí chất phi phàm, tính cách
lại ôn nhu dịu dàng, là cao thủ về võ thuật nhưng lại có nhược điểm là
không có học vấn cao.
Hứa Hằng lắc lắc đầu, cười.
“Rảnh
rỗi đến như vậy thì cũng nên thành gia lập thất đi thôi. Đệ cũng đã
không còn trẻ tuổi nữa, cũng nên có người nâng khăn sửa túi bên cạnh
rồi. Trẫm sẽ chú ý một chút, xem trong các gia đình quan lại, có tiểu
thư nào tài mạo song toàn thì sẽ chỉ hôn cho đệ.”
Cố Duệ bối rối xua tay, kịch liệt từ chối.
“Thần đệ tự biết bản thân không có tài cán gì, tướng mạo lại xấu xí, nào dám
vọng tưởng quá nhiều. Nếu một tiểu thư nào đó phải lấy đệ, vậy thì là
một điều quá thiệt thòi cho người đó rồi.”
Hứa Hằng nhíu mày,
đang muốn nói rằng đệ đệ của mình không nên quá tự coi thường bản thân
mình như vậy. Dù quả thật Cố Duệ học vấn không cao, tướng mạo lại tầm
thường, nếu không muốn nói là xấu xí. Nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng là
Bình Nam vương gia, chiến công hiển hách, nhiều lần dẫn quân dẹp loạn,
tài giỏi, dũng mãnh. Nào có chuyện không xứng với tiểu thư nhà quyền quý chứ? Nhưng Hứa Hằng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy người bên
cạnh buột mồm nói.
“Ai nói chứ? Vương gia chính là đại mỹ nam đấy.”
Giọng nói rất thản nhiên, khẳng định rất chắc chắn, hoàn toàn không giống nói dối. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía nàng. Các cung phi khác thấy vậy,
tự thấy bản thân mình không thể thua kém, cũng cố nặn ra một câu trái
với lòng mình, nhao nhao khen rằng Cố Duệ không những đẹp còn tài ba,
tâng bốc lên tận trời.
Hứa Hằng liếc mắt, nhìn người bên cạnh
đang cúi đầu le lưỡi, cật lực tự trách bản thân hồ đồ, ăn ngay nói thật. Hắn nheo mắt, trầm giọng hỏi.
“Vậy còn trẫm?”
“Rất xấu.” Tuệ Tâm buột miệng, hoàn toàn là phản xạ tự nhiên.
Nói xong câu này, Tuệ Tâm thật muốn cắn lưỡi tự tử. Nàng vừa mới chê hắn là rất xấu, mà hắn là ai? Hắn chính là chân long thiên tử, là người được
mệnh danh tài mạo song toàn nhất, là nam nhân được toàn thể nữ nhân Hiên Viên quốc khao khát nhất. Thế nhưng, nàng lại dám mở mồm chê hắn xấu?
Lại còn nói trước mặt hắn? Công khai trước toàn thể chúng phi? Nàng đúng là chán sống rồi. Tuệ Tâm khóc không ra nước mắt. Cái tên hỗn đản này,
lại lợi dụng lúc nàng không đề phòng để hỏi câu đó. Nàng sẽ chết không
toàn thây mất.
“Hoàng thượng, thần thiếp…lỡ…lỡ lời.” Tuệ Tâm nhún mình, ấp úng cáo lỗi, lo sợ rằng Hứa Hằng sẽ trách phạt mình.
Nhưng Hứa Hằng lại không có ý trách cứ gì nàng, chỉ nâng tay nàng đứng dậy,
nhìn nàng với vẻ rất lạ, rất kì quái. Mà mọi người xung quanh, cũng dùng ánh mắt này để nhìn nàng.
Tuy Cố Duệ là huynh đệ ruột của Hứa
Hằng, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy có chút không vui khi nghe Tuệ Tâm ngợi khen Cố Duệ. Cho đến khi nghe nàng chê bai rằng bản thân hắn xấu
xí, hắn rốt cuộc chẳng còn cảm thấy khó chịu nữa. Bởi vì hắn chỉ đơn
giản nghĩ rằng, nàng có con mắt thẩm mỹ không được bình thường mà thôi.
Mà những người xung quanh, cũng có chung một suy nghĩ như vậy.
Rất lâu sau, Hứa Hằng mới nghẹn giọng nặn ra được một câu vô cùng miễn cưỡng.
“Trẫm không trách phạt nàng, con mắt nhìn người của nàng rất…ừm …độc đáo.”
Tuệ Tâm mắt liếc thấy Cố Duệ đang nhìn mình với vẻ không nín được cười,
nước mắt trong lòng chảy thành một dòng sông. Thật ra xung quanh hắn
không thiếu những loại nô tài xiểm nịnh, nhưng những gì họ ca ngợi cũng
chỉ có thể là những chiến công hiển hách của hắn, chẳng có một ai lại
khen hắn có gương mặt đẹp. Toàn thể Hiên Viên quốc này, ai mà chẳng biết Bình Nam vương gia xấu xí đến mức không ai muốn nhìn? Nếu như đem tướng mạo của hắn ra ngợi ca, chẳng phải là quá giả dối hay sao? Nhưng nàng
thì lại thật sự ca ngợi hắn, hơn nữa còn nói với thái độ hết sức chân
thành.
Bởi vì sự việc xảy ra hôm nay, nên sau này người trong
cung, những lúc nhàn rỗi thường đem chuyện này ra bàn tán vô cùng sôi
nổi, còn cười nhạo nàng không chỉ xấu xí mà mắt nhìn người cũng vô cùng
“độc đáo”. Có người nói, bởi bản thân nàng xấu như vậy, nhìn thấy người
đồng bệnh tương liên với mình, chẳng khác gì đang tự nhìn thấy chính
mình trong gương. Mà bình thường thì đâu có ai muốn tự chê mình xấu xí
bao giờ. Lại có người nói rằng, Tuệ Tâm không những tướng mạo chẳng ra
sao, tài cán cũng chẳng có gì mấy, học vấn đức hạnh đều không có. Thật
sự không nên làm phi tần của hoàng thượng, mà nên theo vương gia về phủ, trở thành vương phi mới đúng. Chẳng phải nàng nhìn vương gia cũng rất
vừa mắt sao? Nhưng đương nhiên, những lời này đều chỉ là lén lút nói với nhau, tuyệt đối không dám để bậc bề trên nghe thấy.
Vốn dĩ mấy
Hứa Hằng muốn cùng muội muội của mình tới Ngự hoa viên thả diều, bồi đắp tình cảm huynh muội. Vậy mà các cung phi khác lại cứ lũ lượt kéo tới,
bám dính lấy hắn không buông. Buổi thả diều rốt cuộc bị đám cung phi
nhiều chuyện phá hỏng, Bảo Ngọc thấy có thêm một đám tỷ tỷ đi tới, nói
là tới để thưởng hoa, nhưng thực chất lại chỉ quẩn quanh bên hoàng đế ca ca, bèn chán nản đòi về. Cố Duệ đành đưa Bảo Ngọc về Vĩnh Hòa cung. Hứa Hằng cũng chẳng thèm nhìn tới bọn họ, di giá tới Dưỡng Tâm điện, chuyên tâm phê duyệt tấu chương. Tuệ Tâm rốt cuộc cũng được trở về nghỉ ngơi.
Về tới Thanh Y các, Yên Chi và Y Vân đã lên tiếng phàn nàn.
“Chủ tử, sao chủ tử lại có thể nói những lời như vậy chứ? Cũng may là hoàng
thượng không trách phạt chủ tử tội khi quân phạm thượng, nếu không chủ
tử đã sớm không giữ nổi mạng mình rồi.”
Tuệ Tâm nhoài người lên bàn, thê lương nói.
“Hai ngươi đừng nói nữa, ta đã hối hận lắm rồi. Các ngươi có biết rằng lúc đó ta sợ đến thế nào không hả?”
Ở trong hậu cung hai năm nay, nàng cũng đã quen với các lễ nghi trong
cung. Biết hành lễ thông thường cho tới hành đại lễ, biết tỏ ra nhún
nhường, biết nói lời nịnh nọt dễ nghe, cách đi đứng, phong thái cũng đã
mang dáng dấp của một cung phi chuẩn mực. Vậy mà ngày hôm nay lại sơ
suất đến vậy, quả là do chuyện đêm qua nên đã bị Hứa Hằng hại đến nỗi
trở nên hồ đồ rồi.
Khi Tuệ Tâm còn đang đau khổ tự vấn bản thân
mình thì Tiểu Trác Tử từ bên ngoài vào trong thông báo có Tiểu Mạnh Tử
đem chiếu chỉ tới. Trong chớp mắt, nàng liền đứng dậy, khôi phục lại
thần thái thản nhiên, thanh cao vốn có của một phi tần.
Tiểu Mạnh Tử cầm theo chiếu chỉ của hoàng thượng bước vào đại sảnh, dõng dạc đọc
qua một lượt, đại loại trong đó nói rằng Hứa Hằng phong cho nàng lên làm mỹ nhân, lại ban phong hào mới, hiệu là Thần. Nàng đã ở trong cung được hai năm, đêm qua cũng đã được thị tẩm, việc được thăng cấp là chuyện
đương nhiên. Bởi vậy, nàng cũng không tỏ vẻ vui mừng gì, chỉ bình thản
tiếp nhận thánh ý. Nhưng Yên Chi, Y Vân và các cung nhân khác trong
Thanh Y các của nàng thì lại không cảm thấy giống như vậy. Khi Tiểu Mạnh Tử vừa nâng gót rời khỏi Thanh Y các, bọn họ đã vui mừng quỳ lạy, chúc
mừng nàng được thăng cấp. Tuệ Tâm cũng phần nào hiểu được cảm giác của
họ, bọn họ một phần là mừng cho nàng, một phần là mừng cho chính bản
thân. Hai năm trời theo hầu một chủ tử không có địa vị, không được hoàng đế ngó mắt tới, cũng phải chịu biết bao ủy khuất, nay thấy nàng không
những được thăng cấp mà còn được ban phong hào, sao bọn họ có thể không
vui mừng? Nếu như thăng một lúc hai phẩm cấp thì không hợp với cung quy, có lẽ chính vì vậy nên Hứa Hằng mới ban phong hào mới cho nàng. Tuy
nàng vẫn chỉ mang phẩm cấp thấp nhất trong các phi tần, nhưng nàng lại
là người duy nhất cho tới giờ phút này được ban phong hào, lại còn tới
hai lần. Mà ai cũng biết rằng, được ban phong hào là một vinh dự lớn
lao, còn quý hơn là được thăng cấp. Chỉ một cái tên Thần mỹ nhân này
thôi, cũng đã đủ để người khác nhìn thấy được sự sủng ái của Hứa Hằng
dành cho nàng.
Tin này truyền ra, khiến cả hậu cung chấn động. Từ trong tẩm cung của Quách phi, tiếng đổ vỡ vang lên không ngừng, những
cung phi khác, sau khi biết chuyện đều cắn khăn lụa, hai hàng nước mắt
tuôn rơi. An phi nghe Tú Linh báo lại, chỉ thoáng chút vẻ ngạc nhiên,
trầm ngâm nói.
“Không nghĩ tới, hoàng thượng lại coi trọng Thần mỹ nhân này đến vậy, thật có bản lĩnh.”
Đêm, Hứa Hằng mệt mỏi xoa bóp bên vai đã tê cứng của mình. Hắn đứng dậy, rảo bước ra ngoài. Tiểu Mạnh Tử thấy hắn muốn đi, vội vã khom người đi
theo, cẩn trọng hỏi.
“Hoàng thượng, đêm nay lại tới Thanh Y các sao?”
Hứa Hằng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
“Tới Chung Linh cung.”
Quách Liễu nghe tin hoàng thượng di giá tới Chung Linh cung, trong lòng vô
cùng kinh hỷ, vội vàng sửa soạn để tiếp đón thánh giá. Hứa Hằng vừa bước vào tẩm điện, nàng ta đã nở một nụ cười phong tình vạn chủng nhất, nũng nịu tới bên níu tay hắn.
“Hoàng thượng, đã lâu rồi người không tới thăm thần thiếp, khiến thần thiếp thật buồn quá đi.”
Hứa Hằng nhướng mày một chút, hắn nhớ rõ, cái gọi là đã lâu không tới đó, hình như mới được năm ngày.
Khóe môi hắn cong lên, bàn tay to vươn tới, nâng cằm của nàng, không đứng đắn nói.
“Để ái phi phải cô đơn rồi. Đêm nay trẫm sẽ đền bù cho nàng, được không?”
Quách Liễu bày ra vẻ mặt xấu hổ, nũng nịu lắc lắc tay áo hắn.
“Hoàng thượng thật xấu quá đi!”
Hứa Hằng sảng khoái cười ha ha, cùng Quách Liễu tiến tới phía giường lớn khắc hoa phủ trướng kim tuyến.
Đêm ấy, Quách Liễu quay cuồng trong hương vị nam nhân của Hứa Hằng, hoàn
toàn quên đi chuyện hắn thăng chức và ban phong hào cho Tuệ Tâm.
Nửa đêm, Hứa Hằng mở mắt, nhìn ánh nến leo lắt bên ngoài sa trướng. Hắn
liếc nhìn xuống dưới, nhẹ nhàng nâng cánh tay lớn đang đặt trên ngực hắn xuống, khẽ khàng nén tiếng thở dài.
Ban đầu, hắn sủng ái Quách
Liễu là bởi vì gia thế cũng như tướng mạo của nàng ta. Tuy nhiên, cái
cảm giác khi ôm nàng ta, và khi ôm vòng eo thon nhỏ mảnh mai của Tuệ Tâm thật sự quá khác biệt. Đôi lúc, hắn lại nhớ tới thân thể kiều mỵ của
nàng, đôi mắt sáng rỡ long lanh như bầu trời đêm và cả dáng vẻ rụt rè,
ủy khuất của nàng khi cùng hắn thân mật. Giống như thể hắn đã ức hiếp
nàng vậy. Đó là một loại tư vị rất cuốn hút, rất đáng nhớ, khiến hắn đôi lần nhớ đến, lại khiến hắn tham lam muốn hưởng thụ nhiều hơn một chút.
Rõ ràng là nhìn nàng xấu xí như vậy, nhưng lại có một loại sức hút,
khiến hắn khó mà cưỡng lại được