Đêm ấy, nàng ngủ một giấc rất say, không mộng mị. Buổi sớm thức giấc,
người bên cạnh đã sớm lên triều. Nàng gọi Yên Chi vào hầu hạ chải đầu,
sau đó dùng bữa sáng, rồi tới bái phỏng thái hậu.
Buổi chiều, khi Hứa Hằng đang phê duyệt tấu chương thì Tiểu Mạnh Tử liền đánh bạo nhắc nhở.
“Hoàng thượng, đã là giờ mùi ba khắc rồi, người có muốn di giá tới Ngự hoa viên hay không?”
Hứa Hằng nhíu mày, định hỏi rằng tại sao phải tới Ngự hoa viên, nhưng lại
chợt nhớ ra chuyện hôm qua, hắn liền khẽ gật đầu, buông bút xuống thư
án.
Đúng lúc đó, một tiểu thái giám tiến vào phòng, kính cẩn cúi người.
“Hoàng thượng, có Hình bộ thượng thư và Công bộ thượng thư tới xin cầu kiến.”
“Truyền.”
Hứa Hằng quay trở lại ngồi bên thư án. Cùng hai vị đại thần bàn bạc chuyện
công vụ. Tiểu Mạnh Tử đứng hầu hạ bên cạnh mà trong lòng như có lửa. Cơ
hội tốt hiếm có như vậy, rốt cuộc lại bị phá hỏng mất rồi.
Khoảng một canh giờ sau, ngoài trời mây đen ùn ùn kéo đến, những hạt mưa bắt
đầu tí tách rơi xuống. Mưa càng lúc càng nặng hạt, ào ào đổ xuống, bầu
trời tối sầm lại. Tiểu Mạnh Tử lật đật ra đóng cửa, thầm nghĩ giờ này
chắc Mỹ tài nhân đã về từ sớm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt
cuộc Hứa Hằng cùng hai vị đại thần mới bàn xong chuyện. Ngoài trời mưa
vẫn không hề ngừng. Hứa Hằng đứng trước cửa Dưỡng Tâm điện, ánh mắt thâm trầm.
“Tiểu Mạnh Tử, đi lấy dù.”
“Hoàng thượng, người muốn di giá tới Ngự Hoa viên ư?” Tiểu Mạnh Tử ngạc nhiên hỏi lại.
Hứa Hằng im lặng, nhưng Tiểu Mạnh Tử đã ngầm hiểu rằng đó là một sự khẳng định.
“Hoàng thượng, đã qua hai canh giờ, giờ này chắc Mỹ tài nhân đã trở về rồi.”
Hứa Hằng liếc nhìn Tiểu Mạnh Tử, vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Tiểu Mạnh Tử biết ý, vội lui xuống.
“Thần sẽ lập tức đi lấy dù cho người ngay.”
Hứa Hằng khoác thêm áo choàng da để tránh cho mưa hắt vào y phục, cùng Tiểu Mạnh Tử bách bộ tới Ngự Hoa viên. Bầu trời xám xịt một mảnh, mưa rơi
như trút nước. Trong khi Tiểu Mạnh Tử chật vật cầm dù che cho Hứa Hằng,
thì hắn lại mang một vẻ thong dong, trầm ổn. Dù đi giữa màn mưa lớn,
trông hắn vẫn không mang một chút vẻ nhếch nhác nào, ngược lại, trên
người hắn lại càng toát lên một loại khí chất bất phàm.
Bước chân tới Ngự Hoa viên, Hứa Hằng kinh ngạc khi nhìn thấy dưới tán hoa Tử
Đằng, trong màn mưa mịt mù, một thân ảnh nhỏ nhắn đang say mê nhảy múa.
Nàng vận một thân y phục màu hồng phớt có tay áo rất dài. Dù toàn thân
ướt đẫm nước mưa, nhưng mỗi khi nàng vung tay lên, nhìn tay áo của nàng
vẫn rất mềm mại và uyển chuyển. Dường như nàng đang múa bằng tất cả niềm đam mê của mình, nàng đắm chìm vào điệu múa, những bước chân lướt đi
trong màn mưa. Nhìn nàng, giống một cánh bướm đang múa trong mưa.
Hứa Hằng quay sang, tự mình cầm lấy dù, tiến lại gần phía Tuệ Tâm. Tiểu
Mạnh Tử kính cẩn đưa dù cho Hứa Hằng, rồi mở chiếc dù khác, tự che cho
mình. Yên Chi vốn dĩ đang cầm dù, đứng cách Tuệ Tâm một khoảng không xa, nhìn thấy Hứa Hằng đi tới, liền vội vàng cúi người hành lễ.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
“Đứng dậy đi.”
“Tạ hoàng thượng.”
Tuệ Tâm ngừng múa, cung kính hành lễ. Khi Hứa Hằng vừa miễn lễ, Tuệ Tâm liền đứng thẳng, nhìn Hứa Hằng, nhoẻn miệng cười.
“Hoàng thượng, người đã đến.”
Hứa Hằng lặng nhìn nụ cười rạng rỡ của Tuệ Tâm, nhìn toàn thân nàng ướt
sũng, nước mưa chảy xuống ướt hết cả gương mặt. Hắn tiến gần hơn đến bên nàng, che dù cho nàng khỏi ướt thêm, cởi áo choàng da trên người xuống
khoác lên người nàng.
“Yên Chi, mau trở về chuẩn bị nước tắm cho chủ tử ngươi.”
Lúc này Yên Chi mới sực tỉnh, vội hành lễ với Hứa Hằng rồi nhanh chóng cùng Tiểu Mạnh Tử trở về Thanh Y các, trả lại không gian riêng tư cho hai
người. Chỉ còn lại hai người, đột nhiên khiến Tuệ Tâm cảm thấy ngượng
ngùng. Nàng sờ sờ lên áo choàng da trên người, rụt rè nói.
“Hoàng thượng, người thần thiếp ướt hết rồi.” Thế nên có choàng áo hay che dù cũng vô dụng thôi.
Hứa Hằng khẽ gật đầu, lấy từ trong ngực áo khăn tay lụa tơ tằm thượng hạng, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ lau nước mưa trên mặt cho nàng. Hắn cao hơn nàng,
nên đầu hơi cúi xuống, gương mặt hắn gần trong gang tấc, hơi thở nam
tính nhẹ nhàng vấn vít bên cánh mũi nàng, khiến mặt nàng bỗng chốc đỏ
bừng.
Hắn lau mặt cho nàng.
Hắn đang lau mặt cho nàng.
Hắn đang ôn nhu lau mặt cho nàng!!!
Người ta cũng không phải có ý tứ này mà.
“Ngươi…” Đã đứng chờ suốt hai canh giờ sao?
“Hoàng thượng, là thần thiếp tự ý muốn múa trong mưa. Yên Chi có che dù cho
thần thiếp, cũng đã khuyên thần thiếp nên trở về. Hoàn toàn không phải
lỗi của Yên Chi.” Tuệ Tâm không biết Hứa Hằng định nói gì, tưởng rằng
hắn muốn trách tội Yên Chi nên vội vàng phân trần. Nàng đứng tại nơi đây hơn một canh giờ thì trời bắt đầu đổ mưa. Dù Yên Chi đã vội vàng trở về Thanh Y các lấy dù che mưa cho nàng nhưng quãng đường xa, mà mưa lại
lớn, thế nên khi Yên Chi quay trở lại, toàn thân nàng đã ướt sũng. Bởi
thế, mặc kệ cho Yên Chi có cằn nhằn cái gì, nàng cũng thích thú đứng tắm mưa. Sau đó, bởi vì quá phấn khích, nàng liền không tự chủ được mà nhảy múa. Kết quả là nàng đã múa dưới mưa gần một canh giờ. Nô tài không hầu hạ cho chủ tử tốt sẽ bị phạt, nói không chừng còn có thể mất đầu. Thế
nên nàng không thể để Hứa Hằng hiểu lầm mà xử phạt Yên Chi được.
“Ngươi là đồ ngốc sao? Không thấy trẫm tới, ngươi cũng không biết đường trở
về? Có phải nếu hôm nay trẫm không đến, ngươi cũng muốn chờ đến mai luôn phải không?” Hứa Hằng rốt cuộc vẫn không kìm được mà trách mắng nàng.
Nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng hắn, dường như là có chút xót xa.
Tuệ Tâm lại chẳng hề có chút thái độ ăn năn hối lỗi nào, nhìn hắn cười ngây ngô. “Nếu thần thiếp trở về, lúc người tới đây không nhìn thấy thần
thiếp thì sao? Thần thiếp tin rằng người nhất định sẽ tới. Nếu không thể tới cũng sẽ cho người tới báo cho thần thiếp. Chẳng phải bây giờ người
đã tới rồi sao?”
Đối với câu trả lời như vậy, Hứa Hằng không còn lời gì để nói, hắn im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nói. “Trở về thôi.”
Nếu còn đứng đây nữa, sẽ bị cảm mất.
Tuệ Tâm ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng cởi áo choàng da trên người, kiễng chân choàng lại lên người Hứa Hằng.
“Hoàng thượng, người đừng lo cho thần thiếp, người hãy cứ choàng lên đi, coi
chừng ướt áo.” Tuệ Tâm vội ngăn cản, không cho Hứa Hằng cởi áo choàng
ra. Đằng nào thì người của nàng cũng bị ướt hết rồi, cũng nên tranh thủ
tỏ ra quan tâm hắn một chút chứ, dẫu sao áo choàng cũng là hắn đưa cho
nàng.
“Vốn dĩ đã bị ngươi làm ướt hết rồi.” Hứa Hằng thản nhiên nói tiếp, tiện tay quàng lại áo cho nàng.
Bởi vì người nàng vốn ướt, thế nên khi choàng chiếc áp đó lên người, nước
mưa từ người nàng cũng thấm luôn vào áo. Tuệ Tâm nghe hắn nói vậy, cảm
thấy bản thân mình thật mất mặt. Sao lúc cởi áo ra nàng lại không nghĩ
tới chứ.
Hứa Hằng một tay che dù, một tay choàng qua vai Tuệ Tâm, kéo nàng ép sát người mình. Cứ thế ôm nàng bước đi. Tuệ Tâm cảm thấy
ngượng ngùng, muốn xích lui ra, nhưng lại bị Hứa Hằng ôm chặt cứng.
“Hoàng thượng, có thể buông thần thiếp ra không?” Khó đi lắm đó.
Hứa Hằng liếc nhìn nàng, không nói gì, nhưng mặt hắn thì hiện rõ dòng chữ “Ngươi nói thêm câu nữa thử xem?”
Hơn nữa, Hứa Hằng lại bước đi rất chậm, từng bước từng bước toát lên phong
phạm đế vương. Thế nên quãng đường vốn dĩ chỉ mất một khắc để đi, hắn
lại mất tới tận ba khắc.
Khi trở về tới Thanh Y các, nước ấm đã
chuẩn bị sẵn sàng. Hứa Hằng ở đại sảnh thư thái uống trà, Tuệ Tâm vào
trong tắm rửa để gột sạch hàn khí trên cơ thể.
Sau khi tắm rửa
xong, Tuệ Tâm thay một bộ y phục mới, màu thanh thủy, khoan thai bước ra ngoài. Hứa Hằng đang nằm trong ổ chăn ấm áp của nàng, một tay gối sau
gáy, một tay cầm sách, chăm chú đọc. Tuệ Tâm lúng túng ngồi xuống mép
giường, rụt rè hỏi.
Tuệ Tâm lắc đầu. “Không có, không có, thần thiếp sao có thể bất mãn điều gì chứ?”
Hứa Hằng không đáp lời, chỉ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình, ý bảo nàng nằm
xuống. Tuệ Tâm đầy một bụng bất mãn mà không dám nói gì, đành trèo lên
giường, vén một góc chăn, e dè nằm xuống. Nàng xoay nghiêng người, nhìn
Hứa Hằng đang chăm chú đọc sách. Hắn đang đọc cái gì vậy?
Sự tò
mò khiến cho Tuệ Tâm lớn gan hơn một chút. Nàng hơi nhích người lại gần
hắn, kín đáo rướn người cao hơn chút nữa để nhìn cho rõ nội dung cuốn
sách hắn đang đọc.
Hứa Hằng nhìn vẻ lén lút của nàng, khóe môi
khẽ cong lên, hắn đưa quyển sách ra trước mặt nàng, Tuệ Tâm vừa đọc
được, liền ngẩn người. Là Hoa lan cung huấn? Đây chẳng phải sách gối đầu giường của nàng sao? Quan trọng là, một nam nhân như hắn, lại còn là
hoàng đế, tại sao lại đi đọc Hoa lan cung huấn chứ? Hơn nữa còn đọc vô
cùng chăm chú nữa.
Hứa Hằng làm như không để ý tới ánh mắt như nhìn thấy quỷ của Tuệ Tâm, thản nhiên hỏi.
“Ngươi thường xuyên đọc cái này?”
“Bình thường buồn chán không có chuyện gì làm, nên thần thiếp thường xuyên
đọc lại nhiều lần, để nhớ rõ cung huấn.” Tuệ Tâm thật thà trả lời.
“Ngày thường rất nhàm chán sao?” Một tay của Hứa Hằng vòng ra sau lưng của
Tuệ Tâm. Hắn khẽ quay người, nằm ngang song song với Tuệ Tâm, ánh mắt
nhìn nàng chăm chú.
“Đúng là có chút nhàm chán.” Tuệ Tâm khẽ gật đầu.
Hứa Hằng gập sách lại, để sang một bên. Sau đó rất tự nhiên vòng tay qua ôm lấy nàng, nhắm mắt. Tuệ Tâm nằm im không nhúc nhích, mãi cho đến khi
thấy hơi thở của hắn đều đặn, an ổn, nàng mới thả lòng tinh thần, từ từ
chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù đã tắm bằng nước ấm ngay khi trở về,
nhưng vì dầm mưa quá lâu, nên ngày hôm sau, Tuệ Tâm đã bị cảm. Khi còn ở thời hiện đại, Tuệ Tâm có thể chất rất tốt, nàng hầu như không bao giờ
bị bệnh. Thế nên mỗi lần bị bệnh, nàng đều có cảm giác như sắp chết tới
nơi.
Ở Dưỡng Tâm điện, Hứa Hằng sau khi nghe Tiểu Mạnh Tử bẩm báo lại chuyện Mỹ tài nhân dầm mưa đổ bệnh, mắt không nháy, mày không dựng, chỉ bình thản hỏi một câu.
“Đã mời thái y đến bắt mạch chưa?”
“Dạ bẩm, đã mời rồi.”
Hứa Hằng gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó không nói gì thêm.
Buổi chiều, sau khi xử lý công vụ ổn thỏa, lúc này Hứa Hằng mới có thời giờ
nhớ tới vị Mỹ tài nhân đứng dưới mưa suốt một canh giờ đến mức đổ bệnh
kia. Những ngón tay thon dài của hắn chậm rãi gõ nhẹ lên thư án, suy
nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định di giá đến Thanh Y các.
Vừa
bước chân tới trước cửa ngoại thất, đã nghe thấy bên trong truyền đến
từng đợt thanh âm rên rỉ, rất lớn, rất cường điệu, như thể sắp chết tới
nơi. Tiểu Mạnh Tử đứng cạnh, khụ khụ ho khan hai tiếng, cao giọng hô.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Bên trong, thanh âm rên rỉ lập tức im bặt, sau đó truyền đến tiếng bước
chân gấp gáp, lại như có tiếng thân người va vào đồ đạc. Cửa phòng mở
ra, Tuệ Tâm cùng Yên Chi, rất có quy tắc, cúi người hành lễ. Y Vân vừa
ra mở cửa, cũng đứng ngay bên cạnh cửa cúi người hành lễ.
Hứa Hằng phất tay, giọng nói có phần không hài lòng.
“Mau đỡ chủ tử của ngươi dậy.”
Yên Chi vội vàng đỡ Tuệ Tâm dậy, dìu nàng lên giường nằm. Hứa Hằng bước tới bên giường, ngồi cạnh nàng, chăm chú nhìn gương mặt nàng. Sắc mặt tái
nhợt, lông mày nhíu chặt, miệng không kìm được tiếng rên khe khẽ. Nhìn
bộ dạng vô cùng khổ sở.
“Đã mời vị thái y nào tới chẩn mạch rồi? Thái y nói sao?” Hứa Hằng quay sang Yên Chi hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng. Sớm nay đã có Ngô thái y tới bắt mạch, nói rằng chủ
tử do dầm mưa lâu, hàn khí chạy vào người dẫn đến cảm mạo. Tuy nhiên lại không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc đầy đủ đúng giờ, nghỉ ngơi
nhiều một chút là sẽ khỏe lại thôi.” Yên Chi ở một bên kính cẩn nói.
Hứa Hằng gật đầu, phất tay, mọi người biết ý, liền lập tức lui hết ra
ngoài. Hắn nhìn con mèo hen trên giường bệnh, lông mày nhíu chặt.
“Hừ hừ hừ…hừ hừ hừ hừ hừ…”
Bởi vì đang bệnh, thần trí có phần hồ đồ, nên Tuệ Tâm không có chút kiêng
dè gì, cũng không nghĩ đến người đang ngồi bên cạnh mình. Nàng nhắm
nghiền hai mắt, không ngừng rên rỉ. Đôi lông mày của Hứa Hằng nhíu càng
thêm sâu, chẳng phải là nói chỉ bị cảm mạo bình thường thôi sao? Có cần
bày ra cái bộ dạng này thôi sao? Hơn nữa lại rên rỉ rất lớn, thống khổ
đến như vậy, là cố tình cho hắn coi sao? Tuệ Tâm thật sự không có ý muốn cố tình cho Hứa Hằng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, chẳng qua là
do bản thân cảm thấy khó chịu, toàn thân nhức mỏi, bải hoải, đầu đau
nhức, cơ thể không có chút khí lực. Thế nên, nàng mới rên rỉ khổ sở như
vậy, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên mà thôi.
Cửa phòng chậm rãi
mở ra, Y Vân bưng một cái khay nhỏ đi vào, bên trên là một cái chén sứ
trắng. Mùi thuốc nồng đậm thoáng chốc bao phủ không gian, hơi nóng từ
bát thuốc vẫn còn tỏa ra một làn hơi nước mỏng. Bên cạnh là một chiếc
đĩa nhỏ sâu lòng, bên trong đựng một ít kẹo đường.
“Chủ tử, đã tới giờ uống thuốc rồi.”
Y Vân bưng khay đựng thuốc lại gần, định hầu hạ Tuệ Tâm uống thuốc, nhưng Hứa Hằng đã ra hiệu cho nàng đặt khay thuốc xuống. Y Vân đặt khay thuốc lên bàn, sau đó lui ra ngoài, cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Hứa
Hằng cầm lấy chén thuốc, thổi cho bớt nóng, tới khi thuốc chỉ còn hơi
ấm, mới đỡ Tuệ Tâm dậy. Khi cơ thể nàng yếu ớt tựa vào người hắn, hắn
mới chợt nghĩ, vì lý do gì một hoàng đế như hắn, lại có lúc hầu người
khác uống thuốc như vậy chứ? Nghĩ tới đây, hắn bất giác lắc đầu, mỉm
cười.
Tuệ Tâm chậm rãi cầm lấy chén thuốc, đưa lên miệng. Đột nhiên, nàng nhìn ra phía cửa sổ, thanh âm căng thẳng hô lên.
“Ai? Ai đứng ở ngoài đó?”
Hứa Hằng nương theo ánh mắt của Tuệ Tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không
thấy bất cứ bóng người khả nghi nào. Hắn quay lại, ánh mắt nghi hoặc
nhìn nàng. Chỉ thấy nàng uống xong chén thuốc, cầm lấy khăn tay nhẹ lau
khóe miệng, sau đó nhìn hắn thản nhiên hỏi.
“Không có ai ở ngoài đó sao?”
“Không có.”
“Vậy chắc là thần thiếp có bệnh, thần trí không được minh mẫn, nên đã nhìn
nhầm rồi.” Tuệ Tâm mỉm cười, đưa bát thuốc đã rỗng không cho Hứa Hằng.
Hứa Hằng đón lấy chén thuốc, nheo mắt nhìn nàng. Sau đó hướng ra cửa hô lớn.
“Y Vân, mau lấy cho chủ tử ngươi một chén thuốc khác.”
“Hả? Tại sao? Đã uống xong thuốc rồi mà?” Tuệ Tâm giật nảy mình, trợn to hai mắt nói.
“Là ngươi uống, hay là cây uống?” Hứa Hằng tức giận trừng mắt nhìn nàng. Muốn qua mặt hắn, coi hắn là đồ ngốc sao?