Trong phòng tập, những bàn chân thon nhỏ như lướt trên sàn. Từng bóng
váy trắng như bay lượn, đẹp đến nao lòng. Mà ở một góc phòng, có một cô
gái đang dựa vào tường, ngủ ngon lành.
“Nè, nè.”
Một cô
gái khác đang cầm một chiếc khăn lau lớn lau mồ hôi, đi đến bên cạnh cái người đang ngủ không biết trời đất kia là gì, dùng chân đá đá.
“Thật là, mau dậy đi, cậu còn tính ngủ tới bao giờ hả?”
Đang trong giấc ngủ say mà bị phá đám, cô gái kia khẽ nhíu mày, cựa mình một chút rồi mơ màng mở mắt.
“Ni Ni, mình thực sự buồn ngủ lắm, để mình ngủ thêm một chút nữa thôi.”
“Cậu còn muốn ngủ nữa? Cô Khiết sắp vào rồi đó.” Bối Ni Ni lườm cô, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười dịu dàng.
Nàng không còn cách nào khác, đành uể oải đứng dậy. Đúng lúc đó, giáo viên
bước vào, nàng cùng Bối Ni Ni nhanh chóng đứng vào hàng cùng mọi người.
“Mọi người chú ý. Về tiết mục múa mở màn trong ngày lễ thành lập trường, cô
đã chọn được người múa chính, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta cần phải nỗ lực tập luyện hơn nữa.”
Mọi người đều vô cùng hào hứng chờ nghe cái tên sắp được xướng lên. Nhưng hầu hết đều đã đoán được ai sẽ là người được chọn.
“Lưu Tuệ Tâm, ngày hôm đó em phải biểu hiện thật xuất sắc đấy nhé.” Giáo viên Khiết nhìn về phía nàng, mỉm cười.
Không ai cảm thấy bất ngờ trước quyết định của cô Khiết, mọi người vỗ tay, ùa tới chúc mừng nàng. Nhưng nàng thì vẫn đang đứng bất động tại chỗ,
hoang mang. Tên nàng…không phải Lưu Tuệ Tâm.
“Tuệ Tâm, chúc mừng
con.” Không biết từ lúc nào, cha mẹ đã đến bên cạnh nàng, vui mừng tới
rơi nước mắt. Nhìn thấy cha mẹ có mặt ở đây chung vui với mình, nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Sự cố gắng của nàng đã được đền đáp xứng đáng,
cuối cùng cha mẹ cũng có thể nhìn thấy nàng trên sân khấu với tư cách
múa chính. Nhưng…tên nàng không phải Tuệ Tâm. Nàng không phải là Lưu Tuệ Tâm.
Cảnh vật trước mắt bỗng nhòe nhoẹt như một bức tranh bị
ngấm nước. Cha mẹ, Bối Ni Ni đang đứng bên cạnh nàng đột ngột lùi dần ra sau, như có một sức mạnh vô hình kéo họ đi. Cô Khiết và các bạn đồng
học thì đã biến mất từ khi nào. Phòng học xung quanh đổ vỡ, khung cảnh
hoàn toàn thay đổi. Bộ trang phục múa trên người nàng biến thành y phục
triều đình, lộng lẫy, hoa lệ. Mà khung cảnh xung quanh, là Thanh Y các,
nơi vô cùng quen thuộc nàng vẫn luôn nhìn thấy mỗi ngày. Nhìn theo cha
mẹ và người bạn thân thiết nhất đang dần dần rời xa, nàng hốt hoảng chạy theo, nhưng đôi chân nàng cứ như bị chôn chặt xuống đất, không thể nào
nhấc chân lên nổi.
“Cha, mẹ, đừng bỏ con lại đây. Ni Ni, đợi tớ với. Cha, mẹ, đừng bỏ con lại, con muốn đi cùng hai người, đừng bỏ con lại.”
Nàng không cách nào chạy theo, chỉ có thể đứng tại chỗ mà kêu lên trong vô
vọng, nước mắt lăn dài, cổ họng nghẹn đắng. Nàng không phải là Lưu Tuệ
Tâm, nàng không muốn ở lại trong hoàng cung bốn bề tù túng. Nàng muốn
trở về nơi mình đã sinh ra, nơi có cha mẹ và bạn bè của nàng, muốn được
hằng ngày đổ mồ hôi trong phòng tập chứ không phải khoác lên mình những
bộ triều phục hoa mỹ và nhìn vào sắc mặt của người khác để cư xử.
Trong cơn mê man, dường như có một ngón tay, lau đi những giọt nước mắt của nàng, rất khẽ.
Khi nàng tỉnh giấc, người bên cạnh đã thức giấc từ khi nào. Trên đệm vẫn
còn chút hơi ấm. Tuệ Tâm chống tay ngồi dậy, túm lấy mớ tóc dài của
mình, dùng một dải lụa màu ngọc trai, tùy tiện buộc vào cho gọn. Nàng
vươn vai một cái, quay người sang thì thấy Hứa Hằng đang bước vào.
Hứa Hằng nhìn về phía Tuệ Tâm, nhàn nhạt hỏi.
“Dậy rồi?”
Tuệ Tâm như được lắp lò xo ở chân, trong chớp mắt đã nhảy xuống giường, vội vàng quỳ gối dập đầu.
“Thần thiếp đáng chết, mong hoàng thượng thứ tội.”
Hứa Hằng thờ ơ liếc về phía nàng một cái, tỏ vẻ không quan tâm lắm, thản nhiên chỉnh lại bộ long bào đang mặc trên người.
“Tội gì?”
“Đêm qua không hầu hạ người chu đáo là một lỗi. Sáng nay lại không dậy sớm
hầu hạ hoàng thượng rửa mặt chải đầu thay quần áo, ham ngủ dậy muộn là
lỗi thứ hai. Và…ừm…” Nàng đang nghiêm túc suy nghĩ xem việc vươn vai ưỡn ngực trước mặt hắn vừa nãy liệu có bị liệt vào hành vi không giữ phong
thái cung phi hay không để còn nhận tội một thể.
“Được rồi, lấy
đâu ra mà lắm tội thế?” Hứa Hằng đi tới bên Tuệ Tâm, kéo tay nàng đứng
dậy. “Đến giờ trẫm phải vào triều rồi, nếu nàng còn cảm thấy mệt mỏi thì cứ ngủ thêm một lát, trẫm sẽ sai người nói với mẫu hậu miễn cho nàng
phải vấn an buổi sáng.”
Tuệ Tâm vội vàng lắc đầu. “Thần thiếp đâu dám.” Hơn nữa đêm qua nàng cũng đâu phải làm gì, đâu dám nói gì tới mệt mỏi.
Hứa Hằng khẽ gật đầu, xoay người về phía cửa, nói lớn.
“Tiểu Mạnh Tử, thượng triều.”
Ra tới cửa, Hứa Hằng khẽ xoay người, nói với Tuệ Tâm một câu.
“Sau này đừng dễ dàng nhận lỗi những chuyện không đáng.” Nói rồi, hắn phất tay áo, dứt khoát rời khỏi phòng.
Tuệ Tâm nhìn theo Hứa Hằng rời khỏi, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc
cũng được bỏ xuống. Nàng mau chóng sửa soạn rồi tới vấn an thái hậu. Như thường lệ, nàng lại là một trong những người đến sớm nhất, khiến Phương Ngọc thái hậu hết lời khen ngợi. Chỉ sau một ngày đã được hoàng thượng
để mắt đến, lại có thái hậu chống lưng, thế nên đã có vài cung phi khác
lân la đến gần nàng nịnh nọt, muốn thiết lập mối quan hệ. Tuệ Tâm chỉ
mỉm cười ứng phó qua loa, cố gắng chịu đựng cho đến khi thái hậu cho
phép mọi người ra về.
Trở về Thanh Y các, Yên Chi giúp đỡ Tuệ Tâm đang mệt mỏi xoa bóp vai, vui vẻ cười nói.
“Chủ tử, địa vị của người trong mắt người khác đã tăng lên rồi.”
“Phải rồi, vài người thì xúm vào nói chuyện với ta như thể thân thiết lắm,
còn Quách Liễu thì nhìn ta như thể nhìn kẻ thù giết cha.” Tuệ Tâm thở
dài.
Buổi chiều, Tuệ Tâm đang vui vẻ đánh chén hoa quả thì Yên Chi vui vẻ chạy vào, hào hứng nói.
“Chủ tử, có tin mừng.”
“Sao? Sao? Tin gì?” Tuệ Tâm hồ hởi dỏng tai lắng nghe.
“Hôm nay sau khi thượng triều trở về, hoàng thượng đã hạ lệnh chi phép các
cung phi được trở về thăm gia đình. Chủ tử, là cơ hội ngàn năm có một
đó.”
“Thật không?” Tuệ Tâm ngạc nhiên đứng bật dậy, suýt chút nữa thì hóc luôn quả nho đang ngậm trong miệng. Phải nói rằng nữ nhân sau
khi nhập cung, rất khó để có thể ra ngoài. Các cung nữ, chỉ khi nào tới
hai mươi lăm mới được phép rời khỏi hoàng cung, trở về nhà xây dựng gia
đình. Tuy nhiên, ở cái thời đại mà hai mươi tuổi đã bị coi là lỡ thì này thì đến khi đủ tuổi trở về cũng chẳng có mấy ai thèm rước. Thế nên cung nữ nhập cung, chỉ có thể cố gắng leo lên được địa vị cao, rồi ở lại
trong cung cả đời để hầu hạ các chủ tử. Đương nhiên là mỗi năm hoàng
cung sẽ mở cổng, cho phép người nhà của các cung nữ tới thăm một lần,
nhưng một lần một năm là quá ít ỏi. Còn các cung phi, chỉ trừ những
người thuộc địa vị rất cao, thỉnh thoảng còn được gặp người nhà, nếu
không thì cả đời cũng chẳng được gặp lại người thân. Mà lần này Hứa Hằng lại cho phép toàn bộ cung phi trở về nhà thăm người thân, thật sự là cơ hội ngàn năm có một thật.
“Mau, mau chuẩn bị, chuẩn bị.” Tuệ Tâm vui mừng tới nỗi muốn xách váy lên nhảy múa, nhưng ngại vì quy tắc
trong cung nên đành cố nén lại.
Đang trong lúc vui mừng, Tuệ Tâm
bỗng nhớ ra giấc mơ sáng sớm nay, nàng ngẩn người. Chẳng lẽ sáng sớm
nay, nàng vừa khóc vừa nói mơ về cha mẹ mình. Thế nên Hứa Hằng đã lau
nước mắt cho nàng, và còn cho phép các cung phi trở về nhà? Đương nhiên
là hắn không thể tỏ ra thiên vị nàng, nên mới cho phép toàn bộ cung phi
trở về. Liệu có phải là nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không?
Không cần biết sự thật như thế nào, việc này cũng là việc đáng mừng. Tuệ Tâm
mỉm cười, nghĩ rằng không biết phụ thân và mẫu thân sẽ phản ứng như thế
nào khi thấy nàng trở về phủ thừa tướng. Nghĩ tới đây, nàng lại muốn bật khóc. Giá như nơi nàng có thể trở về không phải là phủ thừa tướng mà là thế giới hiện đại, trở về bên cha mẹ thật sự của nàng. Chỉ có điều, cho đến giờ phút này, nàng đã có thể gần như chắc chắn rằng mình sẽ không
thể trở về.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì háo hức nên Tuệ Tâm dậy rất
sớm. Nàng mặc một kiện váy áo màu thiên thanh thêu hoa nhí, tóc vấn kiểu bách hoa. Nàng cùng Yên Chi và Y Vân, cả ba người cùng ngồi trên xe
ngựa rời khỏi hoàng cung, hướng thẳng về phủ tể tướng. Lần này, không
nhiều cung phi rời cung. Khá nhiều cung phi chỉ là thứ nữ, ở trong gia
đình không được sủng ái cho lắm, nên mới được đưa vào cung làm cung phi, có trở về cũng chẳng ai nghênh đón. Phần còn lại thì đều mang suy nghĩ
rằng tất cả cung phi đều về nhà, vậy thì nếu mình ở lại, nửa đêm sẽ có
khả năng được hoàng thượng sủng hạnh. Bởi vì tư tưởng lớn gặp nhau, nên
chỉ có một vài cung phi quá nhớ thương gia đình là về nhà, trong đó có
Tuệ Tâm.
Xa giá dừng lại trước cửa phủ tể tướng, Tuệ Tâm vén rèm
lên, cười rạng rỡ khi nhìn thấy phu thê Lưu tể tướng đã đứng chờ trước
cửa. Không kịp đợi Yên Chi và Y Vân đỡ, nàng đã nhanh nhẹn trèo xuống
khỏi xe ngựa, lao đến ôm chầm lấy hai người. Nhưng nàng còn chưa kịp
chạm đến họ thì hai người đã cúi người hành lễ trước nàng.
“Tham kiến Mỹ tài nhân.”
“Phụ thân, mẫu thân, hai người mau đứng dậy đi, đừng làm như vậy nữa.” Tuệ
Tâm vội vàng đỡ hai người dậy. Mặc dù đây là quy tắc, nhưng nàng không
thể nào chịu đựng nổi loại quy tắc này, ở đâu lại có chuyện cha mẹ phải
cúi chào nữ nhi cơ chứ?
Tuệ Tâm theo chân Lưu tể tướng và Lưu phu nhân vào phủ, mừng mừng tủi tủi ôm lấy họ. Thiên Thiên hay tin Tuệ Tâm
đã về, vội vội vàng vàng tìm đến đại sảnh, ôm chân nàng khóc như mưa.
Lần trở về này, thật sự khiến toàn bộ Lưu gia cảm thấy kinh hỷ.
Buổi trưa, sau khi dùng bữa tại Lưu gia, Tuệ Tâm leo lên giường nằm thẳng
cẳng. Buổi chiều, tiết trời mát mẻ, lại thêm việc đã lâu mới được rời
cung, vì vậy Tuệ Tâm vô cùng hào hứng kéo theo Thiên Thiên, Yên Chi và Y Vân đi bát phố. Đi tới một gian hàng bán túi hương, Tuệ Tâm nhìn thấy
một dây treo thắt lưng bằng những sợi kim loại mảnh uốn hoa văn, tạo
thành một quả cầu nhỏ bằng hai đốt ngón tay, bên trong đựng một viên
hương liệu be bé. Phía dưới quả cầu kết dây tua rua bạc, xen lẫn những
sợi tua kim tuyến, nhìn vừa đẹp mắt lại vừa tinh xảo. Không hiểu sao,
vừa nhìn thấy chiếc dây đeo này, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh một
nam nhân. Tuy gương mặt không mấy đẹp đẽ, đôi lông mày lúc nào cũng nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, nhưng toàn thân lại phát ra một loại thần thái
khiến người khác bị thu hút. Tuệ Tâm cầm lấy sợi dây, tỉ mẩn ngắm nghía, thực sự rất đẹp, hơn nữa hương liệu để trong quả cầu này cũng có mùi
thơm dịu rất dễ chịu. Nếu đeo lên thắt lưng của Hứa Hằng, nhất định sẽ
rất hợp. Y Vân đứng bên cạnh, tủm tỉm cười.
“Yên Chi, xem ra có người sắp được tặng quà.”
Tuệ Tâm nghe thấy vậy, liền quay lại lườm Yên Chi và Y Vân, còn hai người
lại tỏ vẻ vô tội, nhìn nhau tủm tỉm cười. Suy nghĩ một chút, cuối cùng
Tuệ Tâm vẫn quyết định mua sợi dây đeo đó.
Đi tới một tửu lâu,
Tuệ Tâm cảm thấy có chút khát, chân cũng đã mỏi, vì vậy mấy người bọn họ quyết định vào tửu lâu cùng uống trà. Vì ở tầng dưới có quá nhiều
người, mà Tuệ Tâm lại không thích ồn ào, thế nên bốn người bọn họ liền
lên tầng hai. Trên tầng hai, không có một ai, chỉ có bàn của nàng, và
một nam nhân say bí tỉ ở trong góc.
Lúc đầu, Tuệ Tâm không chú ý
gì tới người đó, cho tới khi hắn ta ngẩng đầu dậy, lè nhè gọi thêm một
bình rượu lớn nữa, nàng mới nhận ra người đó chính là Lý Dịch Chi.
“Lý Dịch Chi.” Tuệ Tâm kinh ngạc kêu lên.
Lý Dịch Chi mơ màng ngẩng đầu, nhìn nàng cười hề hề.
“Ồ, chẳng phải là thiên kim tiểu thư của tể tướng gia đây sao? À không, giờ người đã là cung phi rồi, phải gọi là nương nương mới đúng. Dịch Chi
tham kiến nương nương.”
“Dịch Chi, ngươi…” Tuệ Tâm nghẹn họng
nhìn nam nhân trước mắt mình. Một thời gian không gặp mặt, hắn lại trở
thành con ma men như thế này sao?
“Tiểu thư, từ lần Lý công tử bị từ chối tình yêu, ngày nào công tử ấy cũng đắm chìm trong men rượu.”
Thiên Thiên đứng ở bên cạnh ái ngại nói.
Nói vậy, đều là lỗi của nàng sao?
Lý Dịch Chi xách theo bình rượu, lảo đảo đi tới trước mặt Tuệ Tâm. Gương
mặt tuấn mĩ giờ tiều tụy, hốc hác, râu tóc tán loạn, ánh mắt đờ đẫn. Hắn nhìn nàng, cười nhạt.
“Mặc dù ngày đó là ta có lỗi với nàng.
Nhưng thật sự ta không có ý muốn lừa nàng. Ta đã từng thực sự có tình ý
với nàng. Vậy mà…Tuệ Tâm, nàng quá nhẫn tâm.”
“Ta nhẫn tâm?” Tuệ
Tâm nhướng mi. “Có phải ngươi đang trách ta, là ta đặt điều vu khống
ngươi, ta mới là kẻ không ra gì, bản thân ngươi mới là người bị hại có
phải hay không?”
“Ta…” Lý Dịch Chi im lặng.
“Lý Dịch Chi,
ngươi hãy tự xem lại bản thân mình đi, xem trong hai chúng ta, ai mới là kẻ nhẫn tâm?” Tuệ Tâm nhíu mày, lớn tiếng nói. “Ngươi nói ngày ấy ngươi có tình ý với ta, vậy mà sau khi gặp Quách Liễu, ngươi không chút do dự bỏ rơi ta để theo ả. Được, cứ cho là vì ngươi yêu ả đi, vậy thì vì lý
do gì ngươi lại không dám nói rõ sự thật cho ta biết. Ngược lại ngươi
vẫn cứ mập mờ duy trì tình cảm với ta, khiến ta hy vong, để đến khi nhận ra sự thật, ta lại đau đớn gấp bội. Những lúc ta đau khổ vì yêu, những
lúc ta nhớ thương ngươi da diết, những lúc ấy, ngươi ở nơi nào? Những
lúc ngươi hạnh phúc bên cạnh Quách Liễu, ngươi có một chút nào nghĩ tới
ta hay không? Nếu như ngươi chịu nói ra, dù chỉ một lần thôi, nói rằng
ngươi không còn một chút tình cảm nào với ta, có lẽ ta đã từ bỏ. Nhưng
ngươi đã không làm, lại cùng với Quách Liễu liên tục làm tổn thương ta,
sỉ nhục ta, không tiếc lời khinh miệt ta trước mặt mọi người. Chuyện đến ngày hôm nay, là do bản thân ngươi tự chuốc lấy, nhưng ngươi hoàn toàn
không muốn nhận lỗi đó về cho mình. Trong lòng ngươi, kẻ tạo nghiệt là
ta, còn ngươi mới là kẻ bị hại. Thậm chí khi đã bị Quách Liễu ruồng bỏ,
ngươi cũng không sáng mắt ra, không chút phấn đấu cho tương lai, lại
ngày ngày làm bạn với rượu, tự cho rằng bản thân mình là nam nhân si
tình. Ngươi cho rằng như vậy là hay lắm sao?” Tuệ Tâm chỉ thẳng vào mặt
Lý Dịch Chi, mắng không tiếc lời. “Lý Dịch Chi, ta nói cho ngươi biết,
ngươi không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với phụ mẫu của ngươi, có
lỗi với nam nhân toàn thiên hạ.”
Tuệ Tâm mắng xong, ôm ngực thở
hổn hển không ra hơi, Yên Chi, Y Vân và Lý Dịch Chi thì sững người nhìn
nàng trân trối, chỉ có Thiên Thiên vì đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự nên cúi đầu không nói.
Lý Dịch Chi cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên hốc má đã đen sạm, Thật ra, có rất nhiều chuyện, bản
thân hắn có lẽ đã hiểu từ lâu, chỉ là hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận
mà thôi.