Câu nói của Lưu Tể tướng khiến Tuệ Tâm kinh ngạc, nàng hít sâu, trấn tĩnh lại, tỏ ra ngạc nhiên.
“Phụ thân, người nói vậy là sao? Con không phải là Tâm nhi của người, thì có thể là ai được chứ? Người nói vậy làm con thấy buồn lòng quá.”
Câu nói của Tuệ Tâm dường như càng khiến Lưu Tể tướng tức giận hơn, ông
thuận tay cầm lấy chén trà trước mặt, ném thẳng về phía nàng. Nàng không tránh, chén trà bay sượt qua bên tai nàng, may mắn thay nước trà nóng
hổi đều bắn hết ra phía ngoài, không trúng phải người nàng. Chén trà
văng vào cột chống phía sau, vỡ vụn. Lưu Tể tướng quắc mắt quát lên,
nhưng vẫn cố đè thấp âm thanh, không để người ngoài nghe thấy.
“Sinh thần của phu nhân ta vào cuối tháng bảy, tuyệt đối không phải là cuối
tháng này. Ngươi lại còn dám nhận là Tâm nhi của ta?”
Phía bên ngoài nghe thấy tiếng chén vỡ, Yên Chi vội vàng chạy tới định đẩy cửa bước vào, sốt sắng hỏi.
“Chủ tử, có chuyện gì vậy ạ?”
Cửa vừa hé mở ra, nàng đã nghe thấy tiếng Tuệ Tâm quát.
“Ra ngoài!”
Trước nay Tuệ Tâm luôn đối xử với kẻ dưới hòa nhã, hiền lành, chưa từng lớn
tiếng nạt nộ ai. Hôm nay lại đột ngột quát lên như thế, khiến Yên Chi
không tránh khỏi sợ hãi. Nàng lại vội vàng đóng cửa lại, lập cập lau
trán.
Trong phòng, không khí dường như lạnh đi, Tuệ Tâm gương mặt hơi tái đi, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Phụ thân, chỉ là chút nhầm lẫn, cũng không thể vì thế mà người muốn chối bỏ nữ nhi của mình chứ?”
“Ngươi còn loạn ngôn?” Lưu Tể tướng tức giận đập bàn, ngón tay run run chỉ
thẳng vào mặt nàng mà mắng. “Tâm nhi của ta, tuy rằng tính cách có phần
không ra sao, nhưng lại là đứa rất hiếu thảo. Tâm nhi của ta chính là
thương mẫu thân của nó nhất, nó có thể quên bất cứ điều gì, nhưng tuyệt
đối sẽ không quên ngày sinh thần của mẫu thân nó. Lúc nãy trên đại điện, nhìn thấy ngươi nhảy múa, ta đã đem lòng sinh nghi rồi. Tâm nhi không
những không biết múa, nó lại còn rất ghét ca múa. Nó không thể nào múa
được một điệu múa như vậy. Nói, ngươi rốt cuộc là kẻ nào, sao lại giả
dạng Tâm nhi của ta? Ngươi, chẳng lẽ ngươi là thích khách muốn tiếp cận
hoàng thượng?”
Tuệ Tâm nhíu mi, đáy mắt thoáng buồn thương, nàng
đứng dậy, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu trước Lưu Tể tướng. Chuyện đã đến
nước này, nàng chẳng còn cách nào khác ngoài nói thật, nàng nghẹn ngào
nói.
“Phụ thân, trước khi nói rõ hết mọi chuyện, con muốn cho người xem cái này.”
Nói rồi, nàng không đợi Lưu Tể tướng phản ứng thêm, nàng cởi đôi giày thêu
hoa đang mang ra, sau đó liền cởi vớ. Để lộ trước mắt ông, là một đôi
chân nhỏ nhắn, quấn đầy băng vải, vậy mà máu vẫn thấm qua lớp băng, đỏ
rực. Tuệ Tâm tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Lưu Tể tướng, chưa cần biết
tới nàng là thật hay giả, chỉ cần nhìn thấy như vậy thôi cũng đã đủ
khiến ông cảm thấy xót xa vô cùng. Ông hấp tấp ngồi xổm xuống đất, rưng
rưng nhìn đôi chân của Tuệ Tâm.
“Đây…đây…”
“Phụ thân…” Tuệ Tâm nước mắt lưng tròng, khóc nói. “Nữ nhi biết mình vô dụng, lúc nào
cũng khiến người phiền lòng. Đều tại nữ nhi không tốt, luôn khiến người – đường đường là Tể tướng đương triều phải mất mặt. Nay con lại mang danh phi tử của Hoàng thượng, há lại có thể để chúng nhân chê cười hai
người. Thế nên mấy ngày qua, con không quản ngại cực khổ gian khó, cố
gắng hết sức để tập điệu múa này. Con không muốn có bất cứ ai bàn ra tán vào, nói con là kẻ không có sắc, không có tài, làm xấu mặt phụ thân và
Hoàng thượng được. Chảy máu thôi có là gì chứ? Dù đôi chân này có bị phế thì con cũng muốn người được nở mày nở mặt một lần.”
Lưu Tể
tướng lập tức quên béng đi những gì mình định chất vấn, chỉ biết xót xa
nâng. Tuệ Tâm ngồi lại lên ghế, hốc mắt ẩm ướt một mảnh.
“Nha đầu ngốc, hà cớ gì lại phải hành hạ bản thân như thế, đối với ta, con luôn
là tốt nhất, giỏi nhất. Lại khiến cho bản thân ra nông nỗi này… Nếu đôi
chân này đến lúc bị phế thật thì biết phải làm sao?”
“Phụ thân…”
Tuệ Tâm lại càng thêm thương tâm, nước mắt rơi xuống như thác đổ, tê tâm liệt phế mà khóc. “Con gái bất hiếu, không thể khiến phụ thân hãnh diện một lần, thì còn sống làm gì nữa. Ngay cả thân phận của mình, con cũng
đã quên, chẳng lẽ lại không thể một lần vì người mà cố gắng hay sao?”
“Quên? Con mới nói cái gì?” Lưu tể tướng trợn mắt lên nhìn nàng.
“Phụ thân, ngày hôm đó, sau khi bị Dịch Chi đẩy ngã, con đã quên hết tất cả
mọi việc, con không nhớ nổi bản thân mình là ai, cũng không nhớ chút gì
về phụ thân và mẫu thân cả. Con lại không muốn hai người lo lắng, nên
giấu diếm tới tận bây giờ. Phụ thân, hiểu con nhất không ai ngoài phụ
mẫu, người nhìn xem, gương mặt này, thân hình này, tuyệt đối không phải
là giả. Sao con lại có thể là một kẻ giả dạng được chứ?”
“Thật
là…thật là như vậy sao?” Lưu Tể tướng bàng hoàng nhìn kĩ, đúng vậy, đây
chính là nữ nhi ông dứt ruột sinh ra, sao ông lại có thể nghi ngờ nàng
cơ chứ? “Nha đầu ngốc, nếu chuyện thật sự là như vậy, sao lại không nói
cho chúng ta biết cơ chứ?”
“Phụ thân…” Tuệ Tâm nước mắt lưng
tròng, bộ dạng đáng thương khóc nói “Con khi ấy tỉnh lại thật sự không
nhớ chút gì, lại không muốn hai người lo lắng, chỉ có thể dựa vào phán
đoán của bản thân cùng chút manh mối Thiên Thiên kể lại để ứng phó. Con
không muốn hai người lo lắng nên mới làm vậy. Vậy mà không ngờ vẫn để
xảy ra sự cố ngày hôm nay. Người…người lại nghi ngờ con không phải là nữ nhi của người.”
Nói xong câu này, nàng nâng tay áo phủ lên che ngang mặt, lại khóc như mưa. Lưu Tể tướng cả kinh ôm lấy nàng, vội vã vỗ về.
“Nha đầu ngốc, đừng khóc, đừng khóc. Là tại phụ thân không tốt, là phụ thân sai, phụ thân không nên nghi ngờ con.”
Tuệ Tâm ngẩng đầu, gương mặt sũng nước, chóp mũi hồng hồng, có chút tội nghiệp. Nàng lau lau nước mắt, nhẹ giọng nói.
“Phụ thân, sao con dám trách người? Con biết, người là lo lắng cho con, vì
lo lắng nên mới nghi ngờ con, sợ rằng con là kẻ khác giả dạng. Phụ thân, Tâm nhi không có giận người.”
“Tâm nhi tốt, Tâm nhi ngoan, Tâm
nhi đáng thương của ta.” Lưu Tể tướng thở dài, vỗ về nữ nhi của mình,
mọi nghi ngờ đều bay biến hết. Cứ thế, hai cha con, một lớn một nhỏ, ôm
nhau nức nở hồi lâu mới chịu thôi, sau đó liền liến thoắng nói đủ thứ
chuyện, sợ rằng hễ ngừng lại là lại mất đi một khắc quý giá. Cứ như vậy, sau hai canh giờ, nói tới khàn cả giọng mới chịu dừng lại. Lưu Tể tướng cáo từ ra về. Tuệ Tâm theo chân Lưu Tể tướng, tiễn ông trở về, còn hứa
sẽ trở về thăm mẫu thân. Lưu Tể tướng nghe vậy hài lòng, rốt cuộc cũng
đành ngậm ngùi cáo biệt nữ nhi trở về phủ.
Tuệ Tâm trở về tới
phòng, mệt mỏi thay y phục, rồi cởi giầy, cởi vớ, tháo lớp băng quấn
xung quanh bàn chân ra. Khi lớp băng cuối cùng được cởi bỏ, liền làm lộ
ra một đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo, hoàn toàn không có một chút
thương tích. Nàng đem đống băng vải đó đưa cho Yên Chi, dặn nàng đem
vứt. Cũng may nàng đã lường trước đến tình huống ngày hôm nay, nên mới
có sự chuẩn bị từ trước, nếu không thì hôm nay khó tránh khỏi bị phát
giác. Tuệ Tâm xoa xoa thái dương, cảm thấy mệt mỏi, liền nhanh chóng
dùng qua loa một chút đồ ăn rồi leo lên giường nằm, muốn nhanh chóng đi
ngủ.
Chỉ có điều, việc này mới qua, việc kia đã tới. Nằm còn chưa ấm chỗ, bên ngoài đã có tiếng của Yên Chi dựng nàng dậy. Tiểu Mạnh Tử – Thái giám thân cận của Hoàng đế tới truyền khẩu dụ.
Tiểu Mạnh Tử một bộ dạng vui mừng bước vào, chuyển ý chỉ của hoàng thượng tới nói
rằng đêm nay Hoàng thượng sẽ nghỉ lại chỗ nàng. Nói cách khác, Hoàng
thượng đã chỉ định nàng thị tẩm đêm nay. Thảm rồi, nàng luôn tâm niệm
rằng tránh xa hắn càng xa càng tốt, vậy mà lại vì một điệu múa mà tự
dâng mình tới trước mặt hắn mất rồi. Nhận được ý chỉ, nàng liền tỏ ra
thẹn thùng, còn điểm thêm một nụ cười thật tươi, giống như thể mình đang vui vẻ mừng rỡ lắm, nhưng cảm giác trong lòng nàng lúc này, thật sự đặc sắc vô cùng.
“Mỹ Tài nhân, đêm nay người nhớ chuẩn bị thật chu đáo, sau khi Hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong sẽ tới chỗ người ngay thôi. Người nhớ khéo
léo một chút, đừng khiến Hoàng thượng cảm thấy không hài lòng.”
Tuệ Tâm che miệng cười dịu dàng, quay lại ra dấu cho Yên Chi mang đến một
nén bạc, nàng đem nén bạc đó dúi vào tay Tiểu Mạnh Tử. “Mạnh Tổng quản
yên tâm, Tuệ Tâm tự biết mình phải làm gì, đa tạ ngài đã quan tâm. Tuệ
Tâm nhập cung chưa lâu, còn nhiều điều bỡ ngỡ, nhiều thứ quy tắc chưa
rõ. Sau này Tuệ Tâm còn phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều. Mong ngài quan tâm
đến tiểu nữ một chút.”
Tiểu Mạnh Tử một tay không khách khí cầm lấy nén bạc, một tay xua xua trên không trung.
“Chủ tử khách khí quá rồi, Mạnh Tử quả thật không dám nhận. Người là bậc bề trên, không cần nói mấy câu khách khí như vậy.”
Tuệ Tâm khiêm nhường đáp. “Mạnh Tổng quản sao có thể nói vậy? Ngài là người đi theo Hoàng thượng từ nhỏ, là Tổng quản Nội cung. Ở trong cung lâu
như vậy, cái gì cũng biết nhiều hơn tiểu nữ, tiểu nữ đương nhiên phải
tôn trọng ngài rồi. Ngài đừng ngại, chỉ hy vọng sau này ngài chiếu cố
tới tiểu nữ một chút. Tiểu nữ ở trong cung không phải chịu thiệt thòi là nhờ vào phúc của Mạnh Tổng quản đây.”
Tiểu Mạnh Tử cười tít mắt, thầm nghĩ nữ nhân này thật sự không như lời đồn thổi, rất biết cách lấy lòng người khác. Mặc dù những chủ tử khác cũng đối với hắn có vẻ kính
trọng, nhưng hắn ở bên Hoàng thượng lâu như vậy, cũng luyện được chút
bản lĩnh, nhìn qua cũng có thể nhận ra ai đối với hắn là kính trọng thật sự. Những chủ tử khác đối với hắn cùng lắm chỉ tỏ ra như vậy để lấy
lòng hắn, cho rằng hắn ở bên cạnh Hoàng thượng, có thể giúp họ nói tốt
vài câu, nhưng dù là có tỏ vẻ bợ đỡ hắn thì cũng không tránh khỏi để lộ
chút coi thường. Nhưng với Tuệ Tâm, tuy rằng cũng có chút ý lấy lòng
hắn, nhưng nhìn thái độ lại rất thật tâm. Coi bộ không phải là giả. Hoặc là nàng thật tâm kính trọng hắn, hoặc là che giấu rất khéo, khiến hắn
nhận không ra.
“Chủ tử cứ yên tâm, chỉ cần là trong phạm vi giúp
đỡ của Mạnh Tử, tiểu nhân nhất định không nề hà. Nhất định sẽ cố gắng
giúp đỡ chủ tử. Người cứ yên tâm. Giờ tiểu nhân phải trở về, không dám
làm phiền chủ tử nữa.”
Tuệ Tâm nâng cánh tay mỉm cười. “Cung tiễn Mạnh Tổng quản. Tổng quản đi thong thả.”
Tiểu Mạnh Tử vừa rời bước, Tuệ Tâm liền tìm về với ổ chăn ấm áp của mình.
Quyết định phải đi ngủ thật kĩ cho hết mệt mỏi đã rồi mới tính. Chỉ có
điều, vừa mới thiu thiu một chút, Yên Chi lại lao vào đánh thức nàng
dậy.
“Chủ tử, chủ tử. Mạc Danh đắc tội với Quách Thường tại, hiện đang bị phạt đánh ở Thận Ty hình.”
“Ngươi nói cái gì?” Tuệ Tâm một lần nữa tỉnh hẳn ngủ, bật dậy. “Chuyện rốt cuộc là như thế nào?
“Nô tì cũng không rõ, chỉ nghe nói Mạc Danh vô lễ với Quách Thường tại,
khiến Quách Thường tại rất tức giận, liền hạ lệnh đưa Mạc Danh tới Thận
Ty hình, chịu đánh hai trăm trượng.”
“Hai trăm trượng?” Tuệ Tâm
kinh hoàng trợn to mắt. “Như vậy chẳng phải là muốn lấy mạng người hay
sao? Sao cô ta lại có thể quá đáng tới như vậy chứ? Mau, mau đưa ta tới
đó.”
Tuệ Tâm không thèm chỉnh trang lại y phục, đầu tóc, liền vội vã cùng Yên Chi và Y vân đi tới Thận Ty hình. Vừa tới cửa Thận Ty hình, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gậy gỗ đánh vào da thịt rất lớn. Nghe thấy tiếng đó, nàng không sao tránh khỏi rùng mình. Trời ạ, đánh
mạnh như vậy, lại tới hai trăm trượng, dù Mạc Danh có đang là thanh niên trai tráng, thì cũng khó mà chịu đựng nổi. Nếu không chết người thì
không khéo cũng liệt tới không dậy nổi. Nàng vội vã tiến vào trong, nhìn thấy Quách Liễu đang ngồi trước cửa điện, khoái chí nhìn Mạc Danh đang
phải nằm chịu đánh giữa sân. Trên trán hắn, mồ hôi chảy ròng ròng, mặc
dù bị chịu đánh đau như vậy, vậy mà hắn vẫn cắn chặt răng, không thèm
kêu la một tiếng.
“Mau dừng tay!”
Hai bên thị vệ đang ra
sức đánh Mạc Danh, nghe tiếng có người cản lại liền dừng tay, nhìn về
phía nàng. Tuệ Tâm vội bước tới, đứng chắn trước mặt Mạc Danh, hướng về
phía Quách Liễu đang ngạo nghễ ngồi nhìn mà hành lễ.
“Quách Thường tại, xin thủ hạ lưu tình.”
“Ây dô, tưởng là ai, chẳng phải là Mỹ Tài nhân đây sao? Sao hả? Cô có ý
kiến gì với hình phạt của ta ư? Hạ nhân phạm lỗi lại muốn bao che sao?
Đây là cách Mỹ Tài nhân cai quản người dưới à? Có phải cô cho rằng được
Hoàng thượng để mắt tới một chút là có thể ngồi lên đầu ta sao? Có phải
cho rằng sau này không cần để ta đây vào mắt nữa hay không?” Quách Liễu
quắc mắt, vẻ mặt vặn vẹo độc ác, chỉ tay về phía hai thị vệ mắng. “Ta có cho phép các ngươi dừng tay sao? Đánh tiếp”
“Khoan đã.” Tuệ Tâm
đưa tay cản lại, cúi mình trước Quách Liễu, mỉm cười nói. “Quách Thường
tại nói quá lời rồi. Thần thiếp không có ý gì khác, chỉ là nghĩ cho
Quách Thường tại nên mới tới đây ngăn cản, tránh để người cả giận mất
khôn, lại gây ra chuyện không hay thì khó tránh khỏi rước họa vào thân.”
“Hừ, dựa vào mấy lời ma quỷ của ngươi mà muốn ngăn cản ta? Tưởng rằng nói
nhăng nói cuội vài câu thì có thể khiến ta tha cho hắn sao?”
“Thần thiếp có nói nhăng nói cuội hay không, mời Quách Thường tại lắng nghe
một chút rồi hãy định đoạt.” Tuệ Tâm thản nhiên cười.
Quách Liễu
tỉ mỉ đánh giá Tuệ Tâm, không nhìn thấy điểm nào đáng nghi, liền nghĩ
nghe vài câu nói cũng chẳng mất gì. Nhưng cũng không muốn trực tiếp nói
ra, chỉ hừ một tiếng, đan hai tay vào nhau, ngả lưng về phía sau một
chút, vẻ mặt cao ngạo vẫn không thay đổi.
Tuệ Tâm thấy Quách Liễu không ra lệnh đánh tiếp, liền mỉm cười đi tới bên cạnh Quách Liễu.
“Quách Thường tại, thuộc hạ của thần thiếp phạm lỗi, người hạ lệnh trừng phạt
là đúng. Tuy nhiên, cũng không cần quá nặng tay như vậy. Đánh hắn vài
cái, coi như là răn đe, vừa có thể trừng phạt hắn, vừa thể hiện người là người rộng lượng, không chấp nhặt với kẻ dưới. Đằng này, thần thiếp vừa mới được Hoàng thượng ban phong hiệu, người lại lập tức ra tay với
thuộc hạ của thần thiếp nặng như vậy, há chẳng phải khiến cho người khác chê cười hay sao?”
“Hừ, kẻ nào dám chê cười ta? Ta đây chí công
vô tư, thưởng phạt xứng đáng, bọn chúng dẫu có dám xì xào sau lưng ta
thì cũng có làm sao chứ?” Quách Liễu vô cùng ngạo mạn trả lời.
“Đương nhiên là không sao, tuy nhiên, nếu để những lời này truyền tới tai
Hoàng thượng, e rằng người sẽ nghĩ Quách Thường tại lòng dạ hẹp hòi,
ghen tuông vô lối, chẳng phải là khiến ấn tượng tốt đẹp về Quách Thường
tại trong lòng Hoàng thượng xấu đi sao?” Tuệ Tâm vẫn vô cùng bình thản
khuyên nhủ.
Nghe tới đây, gương mặt Quách Liễu thoáng biến sắc.
Thầm nghĩ mặc dù đúng là do bản thân ghen tức với Tuệ Tâm nên mới cố ý
tìm cách trút giận lên người của Mạc Danh, nhưng nếu sự việc đúng như
nàng ta nói, khiến Hoàng thượng có ấn tượng không hay về mình thì sao?
Tuệ Tâm thấy Quách Liễu đã có phần bị lời nói của nàng lung lạc, liền nhân
đà đó ghé sát tai Quách Liễu nói nhỏ, chỉ đủ để nàng ta nghe thấy.
“Hơn nữa, Thường tại hình như đã quên, Mạc Danh hiện giờ tuy mang thân phận
là thị vệ của thần thiếp, nhưng thực tế lại là biểu huynh ruột thịt của
Minh Châu Quận chúa. Nếu để quận chúa biết được biểu huynh của mình bị
người ta ức hiếp như vậy, e rằng…”
Câu cuối cùng Tuệ Tâm bỏ lửng không nói, vì hậu quả như thế nào, nàng ta chắc cũng tự đoán biết được rồi.