Du Đông cười. “Mấy
năm qua cũng nhận được sự giúp đỡ không nhỏ của Lục Ứng Khâm, nợ cũng đã trả xong, anh cũng gom góp được chút ít nên chuẩn bị đưa Lạc Lạc ra
nước ngoài sinh sống.”
Nhắc đến Lạc Lạc, trong lòng cô dâng lên
nỗi xót xa, một lúc sau mới đáp: “Ra nước ngoài rất tốt, Lạc Lạc cũng
được mở mang tầm mắt.”
“Ừ.” Du Đông gật đầu, khẽ mỉm cười. “Chắc
sẽ không quay lại nữa. Đoan Ngọ, có vài lời anh sợ sau này sẽ không còn
cơ hội nói, giờ cũng chuẩn bị ra đi, cũng chẳng có gì phải câu nệ nữa.”
Hàng mi của cô khẽ rủ xuống, cô lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của Du Đông.
Anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen dài như thác nước uốn lượn rồi thu tay
lại. “Đoan Ngọ, thực ra anh đã thích em từ rất lâu rồi. Khi đó em là con gái của Đại ca, rất cao ngạo, chẳng bao giờ để mắt đến những người như
anh. Hơn nữa, em lại có tình cảm với Lục Ứng Khâm… anh chẳng dám bày tỏ
tình cảm của mình. Sau đó anh lấy vợ, vợ anh tên là Minh Nguyệt, cô ấy
rất giống em. Có lẽ đây cũng là số phận, tất cả dũng khí và tình cảm vốn không dám nói với em, anh đều dành cho cô ấy. Anh lấy cô ấy, vì cô ấy
mà cải tà quy chính, phản bội Lục Ứng Khâm. Nhưng cố ấy lại vô tình quen biết Lục Ứng Khâm và đem lòng yêu anh ta.” Du Đông kể lại chuyện cũ,
mỉm cười đau xót. “Em và cô ấy giống nhau, ánh mắt cũng giống nhau, ánh
mắt cũng giống nhau. Sau đó Minh Nguyệt tự sát, cho đến bây giờ anh vẫn
không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy. Đoan Ngọ, anh biết là anh
không có tư cách gì để nói chuyện yêu đương với em, nhưng bao năm qua
anh đã cố gắng tìm kiếm những thứ có thể thay thế được em. Bây giờ anh
mới phát hiện ra rằng, chẳng ai có thể thay thế được em cả. Anh biết anh không xứng đáng với em, nhưng nếu một ngày nào đó, em không có nơi nào
để đi thì có thể tim đến anh.”
“…..”
Hôm đó,
những lời nói của Du Đông khiến lòng cô ngổn ngang cảm xúc. Tình cảm cô
dành cho Du Đông là sự biết ơn hơn là tình yêu, lúc cô đang tìm kiếm sự
ấm áp thì Du Đông đã mang đên cho cô điều ấy. Nhưng giờ đây, cô không
muốn dấn sâu thêm nữa, không muốn làm liên lụy đến bất cứ ai nữa.
Cô cứ nghĩ rằng đó sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau, nhưng không phải vậy.
Sau đó, họ vẫn còn gặp lại và mọi thứ đều đảo lộn….
Dạo
này Trình Đoan Ngọ cảm thấy trong người khó chịu,không biết có phải bởi
vì đã quá lâu rồi không ra khỏi nhà hay không mà người cứ buồn bực, ăn
uống không thấy ngon.
Thời gian ở bên cạnh cô, Lục Ứng Khâm
cũng đã bỏ bê nhiều việc nên gần đây phải làm thêm cả ngày, cả đêm, anh
ta sợ ảnh hưởng đến cô nên nghỉ ngơi ở chỗ khác.
Nghe nói gần đây cô ăn uống không ngon nên ngày nào anh ta cũng về ăn cơm cùng cô.
Trong bữa ăn, Trình Đoan Ngọ có biểu hiện khó chịu, buồn nôn đến ba lần, Lục
Ứng Khâm sốt ruột bỏ bát đũa xuống, nhìn cô rất lâu, lưỡng lự một lúc
rồi nói: “Đoan Ngọ, “ngày ấy” của em đến chưa?”
Lúc anh ta
nhắc như vậy, Trình Đoan Ngọ mới nhớ ra là được một tháng rồi mà cô chưa bị. Cô nghĩ rằng do mình quá đau buồn nên bị rối loạn nội tiết chứ
không nghĩ đến khả năng đó. Giờ Lục Ứng Khâm hỏi, cô mới nghi ngờ. Cô
khững lại, ngồi cắn đũa, im lặng rất lâu.
Nhìn biểu hiện đó
của cô, Lục Ứng Khâm cũng đoán được phần nào. “Đoan Ngọ, có phải em có
thai rồi không?” Anh ta hỏi xong liền chau mày, Đoan Ngọ đã uống năm
mươi viên thuốc ngủ, nếu có thai thật thì có thể giữ lại được không? Nếu không thể, Đoan Ngọ có đồng ý bỏ cái thai không?
Đoan Ngọ cắn đủa rồi lại tiếp tục nhai, nuốt xuống rồi nói : “Không biết.”
Lục Ứng Khâm im lặng một lúc. “Ngày mai đi bênh viện kiểm tra, anh đưa em đi.”
“Ừ” .Trong lòng cô bỗng cảm thấy một chút hưng phấn.
Cả đêm hôm đó, Trình Đoan Ngọ không ngủ. Cô cứ sờ bụng mình, bụng cô vẫn
phẳng lắm, cô chưa có cảm nhận được bất cứ tín hiệu nào của sự sống
trong đó. Nếu như…nếu như thực sự có thai thì thật trùng hợp. Đông Thiên vừa rời đi thì lại có một mầm sống tới.
Cô không cần sự
thay thế. Trong lòng cô chỉ có duy nhất Đông Thiên mà thôi, nhưng cô vẫn có cảm giác mong chờ. Cuộc sống của cô thực sự cần có một sinh khí mới. Nếu như lại có thêm một đứa bé nữa thì có lẽ cuộc sống bế tắc hiện tại
của cô sẽ vơi bớt phần nào chăng? Hơn nữa, đứa trẻ này đến thật đúng
lúc, tựa như sự sống của Đông Thiên lại được tiếp nối….
Sáng sớm hôm sau, Lục Ứng Khâm đưa cô đến bệnh viện. Không biết có phải vì
là cuối tuần hay không mà phòng khám sản khoa chật kín người. Lục Ứng
Khâm thấy cảnh tượng đó mà không thấy khó chịu, cũng không yêu cầu khám
riêng. Hai người họ vẫn xếp hành, chờ đợi. Ngồi bên cạnh họ là một cặp
vợ chồng trẻ, ngượi vợ đang mang thai, bụng rất to, khuôn mặt lộ rõ niềm hạnh phúc. Trình Đoan Ngọ nhìn mà thấy rất ngưỡng mộ.
Lúc
mang thai Đông Thiên, cô không được ăn uống đầy đủ. Mỗi lần đi khám lại
bóp mồm bóp miệng mới có tiền đi khám và toàn là Trình Lạc Minh đưa đi.
Đông Thiên là một đứa trẻ xấu số, ngày từ lúc còn trong bụng mẹ đã phải
chịu khổ. Người phụ nữ đó có nói vài câu với Trình Đoan Ngọ. Biết cô
cũng đến khám thai, cô ấy liền vui vẻ nói: “Hai vợ chồng chị đều rất
đẹp, em bé sinh ra chắc chắn cũng sẽ rất đẹp!”
Trình Đoan
Ngọ liếc nhìn Lục Ứng Khâm, không nói gì, chỉ mỉm cười. Vừa hay ý tá gọi đến tên cô, cô liền chào người phụ nữ đó, đi vào phòng khám. Để an
toàn, cô làm cả xét nghiệm máu và siêu âm.
Cô và Lục Ứng
Khâm không nói gì với nhau. Anh ta ngồi trên ghế, đăm chiêu suy nghĩ,
Trình Đoan Ngọ có cảm giác anh ta còn căng thẳng hơn cả cô. Nhìn từng
cặp vợ chồng từ phòng khám đi ra, người thì nét mặt rạng rỡ tràn đầy
hạnh phúc, người thì nét mặt ủ rủ, chán nản. Trình Đoan Ngọ cũng thấy
băn khoăn.
Cô đang chăm chú nhìn vào phòng khám, Lục Ứng Khâm bỗng phá tan sự im lặng, mở miệng nói: “Đoan Ngọ!”
Trình Đoan Ngọ quay lại, nhìn Lục Ứng Khâm với vẻ hơi lo lắng. “Ừ?”
“Nếu có thai thật, em định thế nào?”
Trình Đoan Ngọ chớp mắt. “Đẻ thôi.”
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của anh ta, nhưng cũng chính là điều mà
anh ta lo lắng. Nếu như đứa bé này có vấn đề gì đó thì chắc chắn lại là
cú sốc tinh thần lớn nữa đối với Trình Đoan Ngọ.
“Em có nghĩ là….em uống nhiều thuốc như vậy, liệu có an toàn không?”
Trình Đoan Ngọ trầm mặc. “Chưa nghĩ xa như vậy, nhưng nhất định sẽ không bỏ
thai đâu. Con là của em, con đến để thay vị trí của Đông Thiên.”
Lục Ứng Khâm bổng không biết trả lời thế nào, chỉ thở dài một tiếng. Sự
bướng bỉnh của Trình Đoan Ngọ đươg nhiên anh ta hiểu rõ, dù có nói thế
nào đi nữa thì cũng chẳng có kết quả gì. Hai người họ lại tiếp tục ngồi
đợi kết quả. Khoảng mười phút sau, Trình Đoan Ngọ thấy đau bụng dưới nên đi vào nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy trên quần mình có chút máu, cô bổng cảm thấy thất vọng. Vậy là kết quả đã có rồi, cô không có thai.
Không biết có phải vì bị rối loạn không mà “nguyệt san” lần này ra rất dữ
dội. Trình Đoan Ngọ thấy bụng mình cứ cuộc lên từng cơn. Khi cô trở lại
hàng ghế ngồi thì cứ ướt đẫm mồ hôi.
Trình Đoan Ngọ cố ngẩng khuôn mặt tái mét của mình lên rồi gật đầu. “Vâng…”
Người phụ nữ đó mỉm cười, chỉ vào phòng khám. “Lúc chị đi vệ sinh thì bác sĩ
gọi đến tên chị. Chồng chị vào đó trước rồi. Chị vào đi!”
Trình Đoan Ngọ cố nở nụ cười rồi nói cảm ơn người phụ nữ ấy. Cơn đau bụng
càng lúc càng dữ dội, cô ôm bụng bước vào phòng, cứ mỗi bước chân lại
cảm thấy như máu đang chảy ra.
Cửa phòng khám hé mở, Trình
Đoan Ngọ một tay vịn vào tường, một tay mở cửa phòng. Cô chưa kịp mở cửa phòng khám thì đã nghe thấy bác sĩ nói chuyện với Lục Ứng Khâm.
“Vợ anh chắc chắn đã có thai. Theo tính toán thì thai nhi đã được bảy đến tám tuần.”
“Thời gian trước đây cô ấy có uống hơi nhiều thuốc ngủ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?”
“Bất kể là uống thuốc gì đi nữa thì cái thai này cũng không thể giữ lại
được. Lục tiên sinh, rất tiếc phải thông báo cho anh biết là, vợ anh
mang thai ngoài tử cung. Tranh thủ lúc này vẫn chưa có nguy hiểm gì, tôi khuyên gia đình nên lập tức tiến hành mổ.”
“Mang thai ngoài tử cung?!”
“Đúng! Hiện tại thai nhi đang ở buồng trứng bên trái của cô ấy. Vì dinh dưỡng
không đủ nên thai nhi phát triển khá chậm, nhưng cũng đang trong tình
trạng vô cùng nguy hiểm rồi. Có thể xuất huyết bất cứ lúc nào.”
“….”
Cô ôm chặt bụng, mồ hôi trên trán vã ra, chảy dọc theo cánh mũi, xuống
khóe miệng mặn chat. Cô cảm thấy mình như sắp ngất, nhưng cô vẫn nắm
chặt bàn tay để tỉnh táo. Cô không thể tiếp tục nghe họ nói chuyện được
nữa, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô mang thai rồi.
Đông Thiên đã quay trở về bên cô rồi. Đó là tia hy vọng cuối cùng của
cô. Cô không thể tàn nhẫn như vậy, cô không thể bỏ cái thai được.
Cô run rẩy quay người đi. Cơn đau bụng khiến cô bước đi vô cùng khó khăn,
nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng. Cô không thể kiểm soát được nữa, cô cảm
nhận được đứa bé trong mình đang từng chút ra khỏi người cô, cô bỗng
thấy vô cùng sợ hãi.
Tất cả mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm lại. Từng giọt mồ hôi chảy xuống.
“Chị ơi!…. Chị ơi!”
Ý thức cô ngày càng mơ hồ. Cô chỉ nhìn thấy hình như có bóng dáng một y
tá chạy về phía cô. Người cô mềm nhũn. Cô ngã xuống nền nhà, tất cả mọi
thứ trở nên nhạt nhòa.
Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lục Ứng Khâm: “Đoan Ngọ! Đoan Ngọ! Em sao vậy?! Bác sĩ! Mau cứu cô ấy! Mau lên!”
Cô nắm chặt tay Lục Ứng Khâm, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa
những vẫn gắng tóm chặt lấy anh, cắn chặt môi, cơn đau đớn tột cùng
khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Mùi tanh nồng của máu trào lên trong
miệng. Trán cô vã mồ hôi, cô ngẩng lên nói với Lục Ứng Khâm: “Lục Ứng
Khâm, xin anh hãy cứu lấy con!”
Lục Ứng Khâm đưa tay đỡ
Trình Đoan Ngọ, an ủi: “Đoan Ngọ, nghe anh nói, đừng sợ! Hãy ngủ một
giấc, mọi thứ sẽ tốt lên thôi!”
Sau khi kiểm tra , bác sĩ
liền nhận định: “Lập tức đưa vào phòng phẫu thuật, bệnh nhân bắt đầu
xuất huyết nhiều. Lập tức chuẩn bị huyết tương!”
Trình Đoan
Ngọ nghe thấy bác sĩ nói vậy thì càng kích động, cô sợ hãi phản kháng:
“Lục Ứng Khâm! Em không làm phẫu thuật đâu! Em không làm phẫu thuật
đâu!”
Cô vùng vẫy một cách yếu ớt. Sự vùng vẫy ấy chẳng thấm gì so với sự đau đớn mà cơ thể cô đang phải chịu đựng, chỉ cần một y tá thôi cũng giữ được cô. Cô biết rõ mình không đủ sức để đấu với họ nên
quay ra nhìn Lục Ứng Khâm, nước mắt đầm đìa, đôi mắt to tròn đỏ hoe
trông thật đáng thương, cô hét lên: “Lục Ứng Khâm, xin anh, hãy để đứa
bé lại cho em, cầu xin anh đấy!”
Lục Ứng Khâm thấy người
lạnh toát, anh ta chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng trong giây phút
này anh ta lại sợ đến run người, nước mắt của Trình Đoan Ngọ giống như
mũi dao cứa vào trái tim anh ta. Anh ta thấy tim mình đau đớn vô cùng.
Những đứa bé này không những không được sinh ra một cách an toàn mà còn ngủy hiểm đến cả tính mạng cô nữa. Câu trả lời cho việc lựa chọn ấy đã
quá rõ ràng. Lục Ứng Khâm nắm chặt tay Trình Đoan Ngọ. “Đoan Ngọ, ngoan
nào, sau này chúng ta sẽ còn sinh rất nhiều con, đứa bé này không giữ
lại, có được không?”
“Em không muốn! Em cần đứa bé này! Em
cần đứa bé này! Xin anh đấy! Cầu xin ông chủ Lục! Cho dù nó tàn tật hay
nó chết thì em cũng vẫn cần nó! Em cầu xin anh!”
Lục Ứng
Khâm bị y tá chặn lại ở ngoài phòng phẩu thuật. Lòng anh ta quặn thắt.
Một lúc sau, anh ta gọi điện cho Quan Nghĩa: “Quan Nghĩa, lập tức gọi
điện cho ngân hàng máu của bệnh viện XX để chuẩn bị nhóm máu O Rh âm
tính. Trình Đoan Ngọ phải phẩu thuật, tôi sợ không đủ máu.”
“Dạ!”
“….” Tắt điện thoại, Lục Ứng Khâm ngẩng lên nhìn, cửa phòng mổ đã đóng chặt, ba chữ “Đang phẩu thuật” giống như ba mũi dao treo lơ lửng trên đầu
Lục Ứng Khâm. Anh ta như bị trói chặt trên một nồi nước sôi, lo lắng đến mức trán rịn mồ hôi.
Anh ta nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Nhất định là như vậy. Cho dù cô ấy sẽ rất hận anh, cho dù cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng
chỉ cần cô ấy bình an vô sự thì bảo anh phải chết, anh cũng sẵn lòng.
Chỉ cần cô được bình an thôi, những thứ khác đều không quan trọng.