Lương Chân Chân bị động tác dịu dàng của anh làm hai gò má đỏ bừng, cả mang tai cũng ửng hồng, cực kì đáng yêu.
Giờ phút này trong phòng tắm đều tràn ngập không khí mập mờ, sương mù lờ mờ lượn quanh khuôn mặt đỏ bừng của ai đó, che đi nét e thẹn.
Đằng
Cận Tư nuốt nước bọt một cách khó khăn, quả thật không thể xoa bóp được
nữa, nếu tiếp tục không biết anh sẽ làm ra chuyện gì, việc này hoàn toàn là đang kiểm tra sự nhẫn nại và khả năng khống chế của anh.
Mỗi
khi ánh mắt anh liếc về phía mảnh đất rậm rạp kia, khí huyết không nhịn
được bắt đầu cuồn cuộn, bộ phận phía dưới càng không kiềm chế được khiến anh gần như mất đi lý trí, lều nhỏ đã lặng lẽ dựng lendiễღn。đàn。lê。qღuý。đôn , trong cơ thể anh giống như có chi chít hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, đốt tim anh.
“Được, ngủ đi.” Giọng Đằng Cận Tư trầm thấp khàn đục, lộ ra thanh tuyến mê
hoặc lòng người, anh tiện tay lấy khăn tắm treo trên kệ, quấn chặt lấy
người trong lòng đang không có mảnh vải che thân.
Sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ, trực tiếp đặt cô lên giường, đắp kín chăn lại rồi ngay lập tức đi ra như chạy trốn, anh cảm thấy mình không thể ở trong
phòng một khắc nào nữa!
Nghe tiếng khép cửa, Lương Chân Chân mới
khẽ mở mắt, kéo chăn lên đắp trên người mình, thân thể cuộn thành một
cục, cắn môi kinh ngạc nhìn sàn nhà, trong lòng dâng lên một loại cảm
giác không nói thành lời, ấm áp, là lạ.
Trong phòng tắm, cô cứ
tưởng rằng anh nhất định sẽ không nhịn được muốn vô lễ với mình, nhưng
tất cả lại vượt quá dự đoán của cô, anh không hề làm thế, trái lại còn
dịu dàng xoa bụng cho cô, không biết tại sao, cô có một cảm giác như
được che chở.
Nhớ lại vẻ mặt hắc ám của anh đỏ bừng lên, Lương Chân Chân không nhịn được cong khóe môi lên, bộ dạng của anh thật buồn cười!
Đột nhiên, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, lôi Lương Chân Chân trở lại hiện thực.
“Vào đi.” Giọng cô yếu ớt vô lực.
Cô giúp việc nghe có tiếng nói mới đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo một
ly nước đường đỏ, cung kính nói: “Lương tiểu thư, Đằng thiếu sai tôi
mang nước đường đỏ cho cô, cô uống lúc còn nóng đi, cần gì xin cứ nói
với tôi.”
“Ách. . . . . Mang cho tôi một gói băng vệ sinh, cảm
ơn.” “Lương Chân Chân chống tay ngồi dậy, nhận lấy ly nước đường đỏ từ
cô giúp việc, đôi môi áp vào mép ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chất lỏng
ấm nóng theo cổ họng chảy vào trong bụng.
“Được, cô chờ một lát.” Cô giúp việc nói xong liền đi ra ngoài, năm phút sau đã quay lại, đặt
trên đầu giường một bộ áo ngủ mới tinh và quần áo lót, cùng vài gói
Sophie ban ngày và ban đêm, sau đó đi ra ngoài.
Lương Chân Chân
biết nhất định là do người khác sai bảo, cảm giác ấm áp trong lòng vẫn
còn kéo dài, cô cảm thấy mọi thứ không thật, tại sao ác ma lại trở nên
chu đáo như vậy?
Hại lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ không
nói nên lời, lại khiến cô đau đầu rồi, cô cố nhịn đau đứng dậy đặt ly
nước lên bàn rồi ôm đồ ngủ và băng vệ sinh vào phòng tắm, mặc xong xuôi
cô uống một hơi cạn sạch hết ly nước đường đỏ, nhiệt độ ấm áp trôi vào
cơ thể, rất thoải mái.
Sau đó cô chậm rãi để ly xuống, leo lên giường chui vào trong chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có ngủ thiếp đi mới không cảm thấy đau bụng, mới nhận ra rằng tất cả mọi chuyện tối nay chỉ là một giấc mơ mà thôi.
*****
Đằng Cận Tư vừa ra khỏi phòng liền chạy thẳng xuống phòng tắm dưới lầu, xối
nước làm toàn thân nguội lạnh, cho đến khi nào dập tắt được dục hỏa mới
thôi, mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, trong lòng rõ ràng rất muốn đi
xem cô bé trên lầu bây giờ như thế nào, nhưng sợ nhìn thấy cô lại không
khống chế được mình, chỉ đành đè nén tâm tình lo lắng xuống.
Trước khi ra ngoài còn dặn dò người giúp việc mau đem nước đường đỏ lên lần nữa cho cô, mình thì cầm chìa khóa xedi◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn .
Tiếng xe việt dã Land Rover vội vã chạy đi từ ngoài cửa vang lên, mấy cô hầu gái không nhịn được bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Đằng thiếu đối với Lương tiểu thư thật tốt!”
“Còn không phải sao? Chăm sóc chu đáo, tôi vẫn cho là Đằng thiếu là bậc
vương giả cao cao tại thượng, loại dân thường như chúng ta sao dám nhìn
lên, lại không ngờ. . . . . Ai!”
“Được rồi! Mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi phải không, chuyện của Đằng thiếu và Lương tiểu thư mấy người có thể nói năng lung tung được sao? Cẩn
thận cái miệng của các cô đó!” Đúng lúc này quản gia Hạ Đông lên tiếng
cắt ngang bọn họ nói chuyện, cười châm biếm quát lớn.
Lúc đầu cô
là người hầu của Đằng lão phu nhân, cũng là tâm phúc của bà, sở dĩ đến
đây là do Đằng lão phu nhân sắp xếp, một là có thể chăm sóc sinh hoạt
hàng ngày của cháu trai tốt hơn, hai là giúp bà quan sát xem rốt cuộc cô gái Lương Chân Chân đó là người như thế nào, bất cứ lúc nào cũng có thể báo tin mới nhất về cho bà.
Sao Đằng Cận Tư lại không hiểu ý của bà nội mình, anh cũng chẳng quan tâm, mặc cho bà nội sắp đặt, chỉ cần
bà vui là được rồi, bình thường công việc của mình quá bận rộn không có
cách nào làm tròn đạo hiếu, dù sao vẫn phải bồi thường về phương diện
khác cho bà.
“Chị Hạ Đông, sau này bọn em không dám nữa.” Mấy cô
giúp việc đang tán gẫu lập tức cầu xin, thật sự có lúc rất khó quản được cái miệng mình a!
“Được rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu, tất cả giải tán.” Hạ Đông phất phất tay, đuổi từng người một xuống, thích thú
nhìn lên lầu, sau đêm nay sẽ kéo theo rất nhiều sự kiện mới, chắc chắn
Đằng thiếu thích Lương tiểu thư thẳng thắn đáng yêu này rồi, nếu không
đã chẳng chăm sóc cô ấy tỉ mỉ như vậy.
Đằng lão phu nhân mà biết Đằng gia có người kế nghiệp nhất định sẽ rất vui di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn., Lương tiểu thư thật đúng là trường hợp đặc biệt.
*****
Đằng Cận Tư đạp chân ga chạy nhanh như bay, đường phố ban đêm lộng lẫy rực
rỡ, nhưng anh lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức, chỉ cảm thấy
những bóng đèn nê-ông nhiều màu chớp chớp nháy nháy đó quá chói mắt,
trong lòng khó chịu cởi cúc áo đầu tiên ra, không khí trong xe cũng rất
bức bối, khiến người ta hít thở không thông.
Nhớ lại lúc nãy.
Những hành động tối nay của mình, thật sự không giống anh chút nào!
Không biết từ lúc nào, cô bé đó đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng
anh, ngay cả anh cũng cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy thật không thể nào
tưởng tượng nổi!
Lôi điện thoại ra bấm số của tên bạn thân Quan
Hạo Lê, trước mắt anh chỉ thấy hắn ở gần mình nhất, nhị đệ và tam đệ còn chưa biết trốn đi rong chơi ở nơi nào, nghe nói tứ đệ bị một người phụ
nữ Anh quốc mua, chuyện này anh đã nhờ học trưởng Nhĩ Hách điều tra.
Anh quốc không phải địa bàn của anh, không thể manh động, mà vừa đúng lúc
học trưởng lại đang ở đó, dựa vào năng lực và mánh khóe của mình đã gây
dựng được giang sơn riêng, hơn nữa gia thế lại có cả hai phái hắc bạch,
tin tình báo nhanh hơn anh, nhờ anh ta giúp một tay cũng là cách hữu
hiệu và nhanh nhất.
Hy vọng tứ đệ không gặp phải người phụ nữ bị
biến thái hay tâm thần phân liệt. . . ., nếu không anh nhất định sẽ
không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu! Cả hai tên đang ung dung tự tại kia
nữa!
Một nơi khác:
Ở khu vực nào đó trên bắc đảo New
Zealand, một chiếc du thuyền xa hoa đang lao đi vun vút trên mặt biển
xanh biếc, trên thuyền có các mỹ nữ nóng bỏng mặc bikini đang cười nói
ríu rít, tranh nhau vị trí trên chiếc ghế mây cạnh một người đàn ông vô
cùng đẹp trai nào đó.
“Hắt xì!” Người đàn ông đột nhiên hắt hơi
một cái, đưa tay sờ sờ lỗ mũi, mặc dù gần đây anh đến những nơi vui chơi hàng đầu trên thế giới nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng mơ hồ,
chuyện của tứ đệ cũng là một tâm bệnh trong lòng anh, mồ hôi đổ ra. . . . . Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt tức giận lạnh lùng như sương của đại ca,
anh không nhịn được liền rùng mình, OMG!
Anh___chính là nhị thiếu Nông Dịch Tiêu.
Cùng lúc đó, ở dãy núi Alpes Thụy Sĩ, một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu trắng đang thực hiện những động tác trượt tuyết thành thạo điêu
luyện để lộ ra thân hình cường tráng, một loạt động tác khó khiến những
người xem xung quanh liên tục tán thưởng “GOOD!” d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. “VERY GOOD!”.
Đột nhiên, một trận gió bắc vù vù thổi tới, anh không nhịn được hắt hơi một cái, toàn thân run lên, không khỏi cau mày thầm nghĩ: nhất định đại ca
đang “nhắc tới” mình, thích chỉnh mình chỉ có đại ca mà thôi, như thế
mới bớt phóng túng.
Ách. . . . . . Chuyện của tứ đệ không thể hoàn toàn trách anh được, mọi người cùng chơi mà!
Đánh cược thì phải có kẻ thua thôi. . . . . . (⊙o⊙)
Lúc Quan Hạo Lê nhận được điện thoại của A Tư thì đang ở trong hộp đêm
“Hoàng triều thịnh yến” sang trọng nhất thành phố C ôm mỹ nữ uống rượu,
nấc rượu la ầm lên từ đầu dây bên kia: “A Tư, mau tới đây chơi đi, tối
nay có tiết mục đặc sắc trăm năm hiếm thấy đó!”
Nếu là lúc trước, nhất định Đằng Cận Tư sẽ xì mũi coi thường, không quan tâm, hộp đêm là
nơi chỉ khi nào có cuộc xã giao đặc biệt anh mới lui tới, bình thường
anh còn chẳng thèm liếc nhìn, không khí ngột ngạt, hơn nữa ở đó phụ nữ
qua lại rất nhiều, anh cực kì không thích, trên người bọn họ tỏa ra đủ
thứ mùi vị quái đản làm anh khó chịu.
Chứ đừng nói là ôm vào lòng như Lê Tử, người khiến anh cam tâm tình nguyện ôm vào lòng chỉ có con
mèo hoang nhỏ kia thôi, mà đêm nay cô lại. . . . .
Vì vậy, anh
quyết định gạt bỏ những thứ chán ghét kia sang một bên vào đó chơi một
chút, vừa đúng lúc anh đang phiền muộn, cần phải thư giãn một chút.