Lương Chân Chân đang chìm đắm trong ảo tưởng liền bị một tiếng gọi “Đằng thiếu” lôi về hiện thực, vội vã quay đi lau nước mắt nơi gò má, cô
không thể khóc trước mặt hắn được.
“Sao lại khóc?” Đằng Cận Tư sải bước lớn đi đến bên cạnh cô, ngón trỏ
nâng cằm cô lên, trong giọng nói kìm nén không vui, đôi mắt đen sâu thẳm giống như dao găm quét qua quét lại trên người cô.
“Anh nhìn lầm rồi, tôi đâu có khóc.” Lương Chân Chân chớp chớp đôi mắt
ngây thơ vô tội như nai nhỏ, bộ dạng ấy thật sự là hồn nhiên ngây thơ
nói không nên lời.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người đang giả bộ vô tội, còn một
người đang nhìn bằng ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cô, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy hình ảnh này lại cực kì lãng mạn.
Mặt trời chiều đang ngả về phía tây, một thân váy trắng mềm mại tung bay trên bụi cây, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng nắm lấy bụi cây,
tuyệt đẹp như thiên nga trắng khẽ ngẩng cái cổ dài của nó lên, phác họa
nên một vòng cung gợi cảm mê người; đôi mắt to tròn như chứa đựng một hồ xuân thủy, như xoáy nước đen không đáy.
Đằng Cận Tư bị đôi mắt đen như xoáy nước kia hút vào, không thể nào dời
đi được, vóc người của anh cao lớn, đứng ở nơi đó như một dãy núi đồ sộ, làm cho người ta có cảm giác áp lực nặng nề, nhưng trong đôi mắt anh
lại vô cùng nóng bỏng, không hề ăn khớp với hình tượng lạnh lùng kiêu
ngạo của anh.
Người hầu nữ rất biết điều nhỏ giọng lui ra, không dám quấy rầy không gian ấm áp duy mỹ này.
“Tôi. . . . . .” Lương Chân Chân bị anh nhìn đến gương mặt nóng lên,
trong lòng buồn bực: ánh mắt ác ma đột nhiên trở nên nóng bỏng như vậy,
khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô vừa mở miệng đã nhìn thấy tay trái của Đằng Cận Tư vươn ra, cô còn
tưởng rằng anh muốn đánh mình, sợ tới mức nuốt câu tiếp theo vào cổ
họng, ngây ngốc nghĩ có nên chạy trốn hay không, lại nhận ra cánh tay
kia không vung xuống như dự đoán, mà rơi trên đầu cô.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Lương Chân Chân lo lắng, trái tim đập bùm
bùm không ngừng, cảm thấy bàn tay kia dừng lại trên mái tóc mình, không
hiểu anh ta có ý đồ gì.
Đôi mắt Đằng Cận Tư híp lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một vật thể nhỏ bé, đầu cúi xuống quan sát.
“Này, anh. . . . . . Làm gì vậy?” Lương Chân Chân run run rẩy rẩy hỏi ~~~~(>_