Không tránh khỏi việc đến bệnh viện kiểm tra, nhưng đương nhiên kết quả là không có sao!
Từ lúc Thẩm Ý Linh xuất hiện cho đến khi rời đi, Đằng lão phu nhân đều
không biết chuyện , cháu trai và cháu dâu che dấu quá giỏi, hơn nữa Đằng Cận Tư thoáng động chút tay chân, tin tức được giấu rất tốt, một chút
tin tức liên quan tới bà đều không truyền tới tai của Đằng lão phu nhân, đối với bà nội mà nói, là chuyện tốt.
Mùa đông qua xuân tới,
thoáng cái liền đến tháng tư, cuộc sống vẫn trước sau như một, mọi người đều sinh hoạt, phát triển theo quy luật.
Bụng của Lương Chân
Chân càng ngày càng lớn, bụng bảy tháng có thể so với người ta chín
tháng, cho nên cô cố gắng hết sức, mỗi lần đi bộ phải một tay đỡ eo, một tay nâng bụng, ngủ cũng không yên ổn, chân còn thường xuyên sưng, phù
chân, rất khó chịu.
Buổi tối, cô tựa vào trên giường, hai chân mở ra, trong ngực ôm con thỏ bông cô yêu thích nhất, lông mềm rất thoải
mái, đưa tay bóc hoa quả và các món vặt bên cạnh, vừa ăn vừa xem phim,
bóc được món nào đó, mút ở trong miệng, ngây ngô híp mắt cười, cũng
không biết rốt cuộc là chua, ngọt, hay là vui mừng.
"Ngoan, đừng xem nữa, cho mắt nghỉ ngơi một lát." Đằng Cận Tư đi tới, dịu dàng nói.
"Đừng! Đây là phim em thích nhất." Lương Chân Chân từ chối.
"Được, vậy thì xem thêm một lát."
Ai bảo phụ nữ mang thai là lớn nhất, với lại, đây cũng là do mình cưng
chiều mà thành, trách được ai? Dĩ nhiên chỉ có thể theo rồi.
Năm phút sau.
"Ông xã, em khát nước."
Cô tội nghiệp mở to hai mắt, bộ dáng làm người ta thương yêu, Đằng Cận Tư làm gì chịu được, hấp ta hấp tấp đi rót nước.
"Ông xã, em đau chân."
Trong chốc lát, cô lại mím miệng như muốn khóc lên, đáy lòng của Đằng Cận Tư
như một sợi dây đàn sắp đứt, quả nhiên là sát tinh trong cuộc đời anh,
đâm vào đáy lòng anh.
Xoa bóp, nếu không còn có thể như thế nào ? Nửa ngồi trên mặt đất, dịu dàng vuốt ve chỗ chân bị đau của cô, thỉnh
thoảng hỏi một câu, "Còn đau không?"
Thật sự là cưng chiều đến cực hạn, hận không thể dành hết những thứ tốt nhất cho cô.
"Ông xã, em muốn xoay người."
Bụng của cô quá lớn, đối với cô mà nói xoay người là một chuyện đau khổ, mỗi lần nằm xuống liền không đứng dậy nổi, cần phải có người đỡ mới được.
Đằng Cận Tư nhìn dánh vẻ cực khổ của bà xã, đau lòng cực kỳ, chỉ ước gì
thằng nhóc hư trong bụng bà xã mau ra ngoài, dám hành hạ bà xã của anh,
đúng là thích ăn đòn!
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra, bởi vì nai con sẽ phản bác, không nên tranh cãi thì hơn.
Xem phim xong, Lương Chân Chân lại la hét cơ thể tê rần, muốn xuống giường
đi vòng vòng một chút, Đằng Cận Tư chỉ có thể đỡ cô đứng lên, ôm hông
của cô cẩn thận từ từ dạo bước.
"Đúng rồi, ông xã, chúng ta có tự điển Khang Hi không?"
"Sao vậy?"
"Đặt tên cho con đó! Phải lựa chọn kỹ, hơn nữa phải có một không hai!" Lương Chân Chân kiêu ngạo nhướng mày.
"Ách. . . . . . Đều cho em quyết định." Đằng Cận Tư quyết định giao quyền quyết định cho bà xã.
"Hì hì. . . . . . ." Lương Chân Chân cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng, tâm trạng rất tốt.
"Ngày mai anh bảo Nam Cung mua mấy quyển sách đặt tên, còn có 3 tháng để em chọn, có được hay không?"
"Tốt!" Một nữ vui vẻ lên tiếng.
Chuyện đặt tên cứ quyết định như vậy, Lương Chân Chân có chuyện để làm rồi!
*****
Buổi chiều thứ tư, Lương Chân Chân và Cát Xuyến hẹn nhau đi bộ ở công viên
nào đấy, xa xa có hai vệ sĩ đi theo, khiến cho rất nhiều người quay đầu
nhìn. (⊙o⊙)
Đây đương nhiên là ý của Đằng Cận Tư, mặc dù bác sĩ
nói phụ nữ có thai phải chú ý vận động nhiều, nhưng anh vẫn không yên
tâm để một mình bà xã mang cái bụng bự ở ngoài, cho nên cố chấp phải
phái hai người bảo vệ an toàn cho cô, Lương Chân Chân biết anh muốn tốt
cho mình, nên đồng ý, nhưng yêu cầu hai vệ sĩ phải theo từ xa, không
được đi quá gần.
Tại sao chỉ có hai người bọn họ đây? Là như vậy, trước đó đã thông báo Tiết Giai Ny đi du học ở Italy, bởi vì bạn tốt
Chân Chân kết hôn nên mới trở về, hơn nữa lễ mừng năm mới, nên ở them
một thời gian, bây giờ phải học tiếp, đương nhiên trở về đi học.
"Chân phi, đúng là sinh đôi rồi, bụng của bạn lớn hơn của mình nhiều, lúc
mình năm tháng còn chưa lớn như vậy đâu, càng ngày càng thấy rõ." Cát
Xuyến khoa trương kêu lên.
"Đừng nói nữa... Bây giờ hành động
càng lúc càng bất tiện, đi vài bước liền mệt mỏi, hận không thể tìm một
chỗ để nghỉ ngơi một chút." Lương Chân Chân thở dài.
"Mỗi cái đều có cái tốt riêng, mặc dù mình không mệt như bạn, nhưng mình chỉ sinh
một đứa! Như bạn thì tốt, một lần sinh hai, nếu là long phượng thai, bao nhiêu người hâm mộ muốn mà không được ." Cát Xuyến an ủi.
Khóe
môi của Lương Chân Chân hơi nhếch, mặt mày mang theo chút ấm áp, "Đúng
vậy! Mỗi lần vừa nghĩ tới điều này, đã cảm thấy đáng giá."
"Đi,
chúng ta đi qua vườn hoa bên kia dạo một chút, mùa xuân là mùa đẹp nhất, vạn vật sinh ssooi, cành lá xanh biếc, vô cùng dễ thương! Còn có hoa nở khắp nơi, khắp nơi đều là hương thơm!" Cát Xuyến nói xong lông mày như
bay múa.
"Cát gia, không nhìn ra, bạn là một thanh niên yêu văn nghệ?" Lương Chân Chân giả bộ giật mình.
"Hừ! Mình đây gọi tài hoa hơn người!" Cát Xuyến cũng không khiêm tốn.
Hai người cười một tràng đi tới vườn hoa, cũng không ngờ ở trên đường gặp được người quen —— Lâm Tịnh.
Cô ấy và một người đàn ông trưởng thành dáng dấp rất bình thường đi chung, hai người đan xen mười ngón tay, rất dễ nhận thấy là quan hệ tình lữ.
"Hi! Đã lâu không gặp." Hiển nhiên Lâm Tịnh không ngờ gặp lại Lương Chân
Chân ở đây, nếu đã chạm mặt, dù sao vẫn nên bắt chuyện .
"Quả thật đã rất lâu không gặp" Lương Chân Chân nhàn nhạt nhếch môi, "Có thể nói chuyện một chút không?"
Lâm Tịnh mím môi suy nghĩ mấy giây, sau đó gật đầu một cái, nhìn về phía
bạn trai, "Đây là đồng nghiệp trước kia của em, chờ em mười phút được
không?"
"Được, anh sang bên kia chờ em." Giọng điệu của người đàn ông rất dịu dàng, trong ánh mắt lộ ra tình yêu.
"Anh ta rất thích bạn." Lương Chân Chân nói rất trực tiếp.
"Ừ, mình cũng rất thích anh ấy." Giọng điệu của Lâm Tịnh rất thong thả, không có gì phập phồng.
"Bạn. . . . . . Buông tay." Lương Chân Chân hỏi không đầu không đuôi, nhưng Lâm Tịnh vẫn nghe hiểu.
"Có cái gì không thể buông? Anh ấy vốn không yêu thích mình, vẫn luôn là
một mình mình đơn phương, chỉ là mình không muốn đối mặt với thực tế mà
thôi, mình lừa gạt mình, cuối cùng cũng không gạt được nữa."
Lương Chân Chân hơi giật mình, cô cho rằng Tống Tử Quân vẫn có chút thích Lâm Tịnh, nếu không sao hai người lại đến với nhau?
"Vậy hai người. . . . . ."
Khóe miệng Lâm Tịnh cười khổ, đáy mắt lặng lẽ hiện lên sự chua chát rồi biến mất, trước kia cô hận, nhưng từ khi nào đã thông suốt, rất nhiều chuyện đã cởi bỏ, người sống cả đời là vì mình, vui vẻ hay không vui vẻ đều do mình, cần gì phải ghi hận một người mà làm cho mình không vui vẻ đây?
"Là bởi vì bạn." Trong ánh mắt cô không có hận và giễu cợt, chỉ có nhàn nhạt bi thương.
"Mình?" Lương Chân Chân bị chấn động bởi lời của cô, không thể tưởng tượng nổi
mà chỉ vào bản thân mình, ngay cả Cát Xuyến ở bên cạnh cũng giật mình,
trong lòng thầm than: quả nhiên Chân phi là số đào hoa, bất tri bất giác đã chọc phải một cục nợ.
"Lòng chinh phục của đàn ông rất mạnh
mẽ, nhất là đối với cô gái không thích anh ta, càng làm dâng lên ý chí
muốn chinh phục của anh ta, Tống Tử Quân đối với bạn, là như thế. Lúc
đầu mình cũng không biết, vào lần trong đài tổ chức họp hằng năm, tất cả mọi người rất vui vẻ, uống rất nhiều rượu, mình vốn cho rằng anh ấy chủ động tìm mình là bởi vì yêu thích mình, nhưng. . . . . ." Nói tới chỗ
này, vẻ khổ sợ trên mặt cô càng đậm.
"Vào lúc này, anh ấy gọi tên bạn."
Khóe miệng của Lương Chân Chân hung hăng co quắp mấy cái, còn có chuyện như
vậy? Tống Tử Quân thích mình? OMG! Cô thật sự tiêu thụ không nổi!
"Nếu biết, vậy tại sao bạn muốn cùng với anh ta?" Cô không hiểu cái vấn đề này.
"Bởi vì mình thương anh ta, ngây thơ cho rằng thời gian có thể thay đổi tất cả." Lâm Tịnh nở một nụ cười giễu.
Vậy sao! Yêu một người có lúc sẽ mất đi lý trí, hoàn toàn mất đi năng lực
suy nghĩ, thường thường bị che mờ mắt, không thấy rõ sự thật.
"Thật xin lỗi, mình không biết. . . . . ." Lương Chân Chân rất xin lỗi nói.
"Không có việc gì, cũng là quá khứ rồi, hiện tại mình sống rất tốt." Lúc nói
xong, sự bi thương trong mắt Lâm Tịnh đã biến mất, chỉ còn lại ngọt ngào và hạnh phúc.
"Ừ, chúc bạn hạnh phúc." Cô chân thành chúc mừng.
"Ngày mai mình sẽ trở về thành phố L với anh ấy, bọn mình đã quyết định định
cư ở đó, có thể. . . . . . Đời này mình sẽ không trở về thành phố C nữa, mình đi nha." Lâm Tịnh xoay người rời đi.
Cô muốn rời khỏi nơi
này, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình lần nữa, trải qua tất cả đau
khổ và vui vẻ, đều là những thử thách trong cuộc đời cô cần phải trải
qua, để thúc đẩy cô nhanh chóng trưởng thành.
Nhìn bóng lưng của
cô ấy càng đi càng xa, Lương Chân Chân cảm thấy trong lòng rất phức tạp, Lâm Tịnh, một cô gái đơn thuần như tờ giấy trắng, không bao giờ trở về
được nữa rồi.
"Đi thôi, lựa chọn của cô ấy rất đúng." Cát Xuyến thở dài một tiếng.