Tổng biên tập lạnh
lùng nhìn cô, trong lòng cũng khâm phục sự ngay thẳng của cô, nếu như
không phải bởi vì chuyện này, nói không chừng bà sẽ tán thưởng cách làm
người của cô, có thể tuỳ việc mà xem xét, biểu hiện của cô không đạt
tiêu chuẩn, làm cho tâm trạng của bà không vui, cứ lãng phí một cơ hội
tốt một cách vô ích như vậy, cố tình cô còn nói rất có đạo lý, Đằng
thiếu gia là ai sao bà có thể không biết? Cũng bởi vì quá rõ ràng cho
nên mới không dám đi vuốt râu cọp, nhưng không thể nghi ngờ Lương Chân
Chân là ứng cử viên tốt nhất, dù chọc giận đến anh ta, Đài Truyền Hình
cũng không phải chịu ảnh hưởng gì, nhìn trên nhiều phương diện, Đằng
thiếu gia vẫn còn tình cảm với Lương Chân Chân.
"Chỉ chụp mấy tấm hình mà thôi, tôi bảo đảm sẽ không nói năng bừa bãi." Bà lấy lui làm tiến, cầu xin lần cuối cùng.
Lương Chân Chân rất quả quyết lắc đầu một cái, không thể làm chính là không
thể làm, nửa tấm hình cũng không được, "Xin lỗi, tổng biên tập, tôi
không thể làm được."
"Bốp" một âm thanh vang lên, may là tổng
biên tập cố giữ bình tĩnh, cũng bị cô làm cho tức giận không nhẹ, ném
tài liệu trong tay xuống đất, giọng điệu không tốt nói: "Đi ra ngoài!"
Vẻ mặt của Lương Chân Chân hơi bất đắc dĩ, cô chỉ muốn giữ phép tắc công
việc mà thôi, không muốn bị liên lụy vào trong vòng xoáy, cũng giống như chuyện hôm nay, tổng biên tập muốn lợi dụng quan hệ của cô và Đằng Cận
Tư, hơn nữa thông qua chuyện này còn có thể nhìn ra thái độ của Đằng Cận Tư đối với cô, vẹn cả đôi đường, bất luận kết quả ra sao, Đài Truyền
Hình đều được hưởng lợi.
Chỉ tiếc Đài Truyền Hình đã nhìn lầm
cách làm người của cô, cho dù cô muốn làm người chủ trì, nhưng cô thật
sự không làm được chuyện trái lương tâm để một bước lên trời, cũng không thèm khát như vậy.
Khom lưng nhặt những tờ giấy rơi trên đất
lên, may mắn không bị tổn hao gì, kẹp vào trong cặp hồ sơ, để lại trên
bàn, sau đó xoay người rời đi, cũng không quên đóng cửa lại, một loạt
động tác này đã cho thấy rõ cô được giáo dục rất tốt.
Vừa về tới
phòng làm việc, hai thành phần bát quái Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương đã
bu lại, "Tổng biên tập tìm cô! Chắc không phải là thăng chức chứ?"
Lương Chân Chân đỡ trán, lười phản ứng lại với họ, "Ngược lại, rất có thể tôi sẽ bị sa thải rồi, không ngờ duyên phận đồng nghiệp của chúng ta ngắn
như vậy."
"Chân Chân, cô đang nói đùa sao?" Lâm Tịnh khoa trương há to mồm.
"Tôi cũng không tin, mặc dù cô vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức,
nhưng biểu hiện gần đây của cô rất tốt mà, trưởng ban còn nói năng lực
của cô không tệ! Hơn nữa, đừng nói là tổng biên tập. . . . . . sa thải
cô chứ?" Hoắc Đình Hương nói mấy chữ cuối cùng rất
nhỏ.Diẽnndànnlêquýđônnn
"Không biết nữa, dù sao tổng biên tập
không muốn gặp tôi, thứ hai tuần sau cơ hội chúng ta gặp nhau rất mong
manh." Lương Chân Chân giang tay ra, cô lo lắng là có đạo lý, mới vừa
rồi tổng biên tập tức giận đến như vậy, hơn nữa cô còn nói thêm câu"
Lương Chân Chân, cô có biết tôi có thể cho cô thu dọn đồ đạc đi ngay lập tức hay không?" Rất rõ ràng, bà ấy muốn sa thải mình dễ như trở bàn
tay, hơn nữa bây giờ cô chỉ mới là thực tập sinh, không có bất kỳ quyền
lợi nào.
Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương nhìn nhau, nhíu lông mày,
nửa tin nửa ngờ với lời nói của cô, Hoắc Đình Hương tinh khôn phát hiện
có chỗ không đúng, "Tổng biên tập gặp cô chưa được mấy lần, cô có chuyện gì mà khiến bà ấy không muốn gặp?"
"Cho nên, tôi cũng rất mù
mịt." Lương Chân Chân thở dài, dĩ nhiên cô không thể tuỳ tiện nói chuyện vừa rồi cho người khác biết, im lặng không nói, mới là cách làm của
người thông minh.
"Không thể nào, sao nghe chuyện này kì lạ như vậy?" Lâm Tịnh khoa trương cảm khái.
Lương Chân Chân không nói thêm gì nữa, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn, cô
luôn tự mình biết mình, trước khi tan làm sẽ có người đến thông báo với
mình tuần sau không cần đi làm nữa, rồi thanh toán tiền lương.
Vậy mà, không có thông báo nào như trong suy đoán của cô, mở hộp thư nhiều
lần cũng không thấy thư nào mới, không khỏi thắc mắc: chẳng lẽ tổng biên tập quên cô rồi?
Vào giờ tan việc cô lấy hết đồ đạc ít ỏi của
mình đựng vào trong một cái hộp, hôm nay không có thông báo không có
nghĩa là thứ hai không có, nên chuẩn bị sẵn sàng.
******
Một chiếc Aston Martin one-77 màu xanh ngọc kiểu dáng mới nhất khoe khoang
dừng ở trước cửa Đài truyền hình, một người đàn ông mặc tây trang màu
trắng ưu nhã tựa vào trên thân xe, một gương mặt baby làm điên đảo chúng sinh, trong con ngươi màu xanh nhạt là một vẻ tinh khiết, lúc khẽ
giương môi, sẽ làm người khác nghĩ đến tám chữ: Phong Hoa Tuyệt Đại, độc nhất vô nhị (*).
(*): hào hoa phong nhã, có một không hai
Sự xuất hiện của anh làm một nhóm người vây xem bàn luận xôn xao, dĩ
nhiên, 99% đều là phụ nữ, từ trẻ đến già, chỗ chết người nhất chính là
đối với ai anh ta cũng có vẻ mặt ôn hoà, cười đến hồn nhiên ngây thơ,
làm cho người ta có loại kích động muốn chạy đến nhéo mặt anh.
"OMG! Bạch mã hoàng tử! Nhìn khuôn mặt này vóc dáng này thật là quá hoàn mỹ!
Còn hơn Chung Geun-Hee! Trái tim nhỏ của tôi lại bắt đầu loạn nhịp."
Trong đám người có một cô gái khoa trương nói, hai mắt toả ra ánh sáng
màu hồng.
"Tôi đoán anh ấy là con lai Trung-Mỹ! Con ngươi màu
xanh đẹp mê ly, sắp câu mất hồn của tôi rồi!" Cô gái thứ hai vô cùng
kích động.
"A a a! Nhất định anh ấy là minh tinh! Tôi phải tìm ảnh của anh ấy để xin chữ ký."Cô gái Bính hết sức phấn khởi.
. . . . . .
Lúc Lương Chân Chân và Lâm Tịnh, Hoắc Đình Hương đi ra cửa, liền thấy được
cảnh tượng hùng vĩ này, không khỏi cảm thán hiệu ứng trai đẹp thật là
kinh khủng, bu quanh đến nước cũng không chảy lọt vô được.ChiMy
"Không thể không thừa nhận, người đàn ông lai kia thật sự rất đẹp trai ! !
Chắc không phải người ở thành phố này? Hình như chưa từng gặp qua, cũng
chưa nghe nói đến nhân vật này." Hoắc Đình Hương chống cằm suy tư nói.
"Hai người có phát hiện hay không, anh ấy đang. . . . . . cười với chúng ta." Lâm Tịnh lắp ba lắp bắp nói một câu.
"Khụ. . . . . . Chú ý hình tượng thục nữ! Cô đã quên sư huynh Tống của cô
sao?" Lương Chân Chân tức giận ho khan, nhìn cũng chưa nhìn đến người
đàn ông phía trước.
Chuyện kì lạ xảy ra, người đàn ông kia đi về
phía ba người bọn cô, vừa đi vừa nói với đám người vây xem, "Xem đủ
chưa? Còn không chịu đi nữa tôi sẽ báo cảnh sát, tội rất lớn, xâm phạm. . . . . . Tự do của tôi."
Khóe miệng anh nở một nụ cười rất dịu
dàng, giọng nói cũng rất dịu dàng, cũng không biết tại sao, lại làm cho
người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy, theo động tác móc điện thoại di
động ra của anh, đám người vây xem kia lập tức biết điều rút lui.
"Trời ạ! Anh ấy không chỉ cười với chúng ta, còn đi về phía chúng ta, đây
không phải là thật chứ? Giống như đang nằm mơ vậy." Hoắc Đình Hương kích động đến đầu lưỡi run lên.
Lâm Tịnh cũng thế, hai người đều mắt
hình trái tim, vẻ mặt rất háo sức, chỉ có Lương Chân Chân tương đối lạnh nhạt, bộ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm người đàn ông càng đi
càng gần trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi vấn: anh ta là ai? Những
người bên cạnh mình, không thể nào quen biết nhân vật như thế, chẳng lẽ
là bạn của Đằng Cận Tư?
Cũng không đúng! Bình thường bên cạnh anh chỉ có bác sĩ Quan nói năng ngọt xớt, sau đó chính là trai bao Nam Cung Thần, cô chưa từng nghe nói qua về những người khác.
"Hai người
đẹp bên cạnh, có thể nhường chỗ một chút không? Tôi muốn. . . . . . nói
chuyện riêng với cô ấy một chút." Người đàn ông cười đến dịu dàng, con
ngươi màu xanh nhạt khẽ nháy, phương hướng rõ ràng là Lương Chân Chân.
Lần này, Hoắc Đình Hương và Lâm Tịnh đều kinh ngạc, không thể tin
nhìn Lương Chân Chân, giống như đang nói: thì ra hai người quen biết
sao?
Lương Chân Chân cũng rất mờ mịt, giọng điệu không vui nói:
"Anh à, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi, tôi không biết anh, xin tránh
ra được không? Tôi không có thời gian."
Người này chính là Nam
Hoa Cẩn, nghe lệnh của Đằng lão phu nhân đặc biệt tới đón Lương Chân
Chân đến bữa tiệc, về phần tại sao cho anh đến đón, đương nhiên là có
nguyên nhân, anh là chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng lừng lẫy
quốc tế, người sáng lập thương hiệu "Phi Sắc", người bình thường muốn
mời anh thiết kế quần áo là chuyện không thể , bởi vì anh đã xác nhận,
một năm chỉ tiếp nhận ba đơn hàng, còn lại nhất định không bàn nữa.
Vào ba năm trước đây, anh đã muốn gặp mặt người phụ nữ trong lòng của đại
ca, rất muốn biết rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì có thể bắt sống được trái
tim lạnh lẽo của đại ca, làm cho anh từ một con người lạnh lùng kiên
cường biến thành người đàn ông si tình.
"Tôi là Nam Hoa Cẩn, cháu nuôi của Đằng lão phu nhân, nghe lệnh của bà nội tới đón cô." Nam Hoa
Cẩn làm động tác mời rất lịch sự, tư thái ưu nhã thỏa đáng, rất rõ ràng
anh ta xuất thân từ gia đình quý tộc ở phương Tây.
Hoắc Đình
Hương và Lâm Tịnh hoàn toàn sững sờ, rõ rang ánh mắt nhìn về phía Lương
Chân Chân có sự hâm mộ và sùng bái, ngay sau đó chán nản rời đi, haizzz. . . . . . Cùng là người nhưng số phận khác nhau! Người so với người
thật là muốn tức chết mà.
"Anh. . . . . . Có thể bình thường hay
không? Đứng ngay ngắn có được hay không?" Lương Chân Chân không thể làm
gì, hôm nay coi như cô xong đời, bị một người đàn ông đẹp trai con lai
bắt chuyện ở trước cửa Đài Truyền Hình, còn phải ngồi trên chiếc xe
phong cách của anh ta rời đi, đoán chừng lại bị người ta nghị luận ầm ỉ, thật đúng là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, rõ ràng rất muốn
làm việc khiêm tốn, nhưng cố tình lại bị đẩy vào trong vòng xoáy trung
tâm, thật là tức chết cô!
Vốn cho rằng bà nội sẽ cho Đằng Cận Tư
tới đón mình, nếu như là anh, mình còn có thể yêu cầu anh ta, nhưng bây
giờ là một người đàn ông không quen biết, còn là cháu nuôi của bà nội
Đằng. o(╯□╰)o
"Tôi đứng như thế có vấn đề sao?" Trong mắt Nam Hoa Cẩn có sự đùa giỡn, quả nhiên chị dâu khác người khác! Cùng với đại ca, hoàn toàn là hai loại người, hai người tổ hợp lại, quả thật bù đắp cho
nhau.
Lương Chân Chân cảm thấy không cần thiết nói với anh ta
nữa, vẫn nên tranh thủ thời gian lên xe đi, đứng ở đây nhiều hơn một
giây đồng hồ, tần số nguy hiểm của cô sẽ tăng thêm mấy phần.