Vợ chồng họ Quý liếc
nhau một cái, trong lòng đồng thời thở dài, bữa cơm hôm nay đúng là
khiến người ta khắc sâu vào trí nhớ, Thẩn lão phu nhân còn sắc bén hơn
so với tin đồn, nói chuyện hoàn toàn không chừa lại một đường sống nào,
làm cho lòng người lạnh lẽo.
"Mẹ, mẹ làm con quá thất vọng!" Thẩm Bác Sinh tức giận đứng dậy, đối với ông mà nói, bữa cơm hôm nay có ý
nghĩa vô cùng trọng đại, ba năm nay, lần đầu tiên Chân Chân chịu đặt
chân vào cửa nhà họ Thẩn, ông đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị, chỉ
muốn tạo cho nó một không khí gia đình, để cho nó thích nơi này, còn bên mẹ, ông đã hạ mình cầu xin bà có thể chấp nhận Chân Chân, dù nói thế
nào đó cũng là cháu gái ruột của bà.
Thật sự không nghĩ đến, mẹ
lại lừa gạt mình, ngoài mặt đồng ý với mình chấp nhận Chân Chân, đợi nó
vào cửa thì hung hăng làm nhục nó, lời nói như nói với một người hoàn
toàn xa lạ, không! Còn không bằng người xa lạ!
"Sao số tôi khổ
như vậy! Nuôi một con bạch nhãn lang (*)! Thà muốn con hồ ly tinh kia
cũng không muốn người đã sinh ra và nuôi mày . . . . . ." Thẩm lão phu
nhân vô cùng đau đớn đập bàn, không hề cảm thấy mình làm sai chỗ nào, ở
trong suy nghĩ của bà, nhà họ Thẩm là danh môn thế gia, thân phận của
Lương Vũ không xứng vào nhà họ Thẩm, con gái do người đàn bà kia sinh ra càng không xứng mang họ Thẩm, chỉ là tiểu dã chủng mà thôi, không hề có bất kì quan hệ gì với nhà họ Thẩm của bọn họ.
(*)Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường
hung tợn hơn cả.
Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
"Nếu như có thể, con thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ."Giọng
nói của Thẩm Bác Sinh bi thống, trải qua chuyện vừa rồi, đoán chừng cả
đời Chân Chân cũng sẽ không muốn đặt chân vào nơi này, nó thiện lương
như vậy, vô tội như thế, còn gọi mẹ một tiếng"Bà nội", nhưng mẹ lại sỉ
nhục nó, không chỉ sỉ nhục nó mà còn sỉ nhục người mẹ đã mất của nó,
ngay cả ông còn cảm thấy khó chấp nhận, chớ nói chi là Chân Chân, cũng
không biết bây giờ nó như thế nào.
"Mày. . . . . ." Mẹ Thẩm giận
đến cơ thể run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, nhưng
Thẩm Bác Sinh hoàn toàn không nhìn bà, trực tiếp đi ra khỏi phòng ăn,
không khí bên trong quá áp lức, làm cho ông không thể chịu đựng.
Trong khoảng thời gian ngắn, những người khác trên bàn cũng rối rít rời tiệc, Thẩm Bác Nhân nhìn mẹ đang ngồi tê liệt trên ghế, "Mẹ, lần này mẹ đã
làm anh trai tổn thương, anh ấy đã rất cố gắng để người một nhà có thể
sống hoà thuận, nhưng mẹ lại đập nát cơ hội duy nhất này rồi."
"Muốn mẹ thừa nhận đứa con gái do hồ ly tinh sinh ra, không có cửa đâu!"
Giọng nói của Thẩm lão phu nhân sắc bén cay nghiệt, hận không thể bóp vỡ cái ly trong tay.
"Mẹ, mẹ đã lớn tuổi như vậy, tại sao không an
hưởng tuổi già? Nhất định u mê không tỉnh ngộ như vậy?" Thẩm Bác Nhân
thở dài, kéo tay của vợ đi ra ngoài, nhớ năm đó lúc ông kết hôn với
Nhược Nhược, cũng gặp không ít trắc trở, nói gì mẹ cũng không đồng ý cho ông cưới Nhược Nhược – một giáo viên có xuất thân bình thường, sử dụng
rất nhiều thủ đoạn ngăn cản mình, còn tự ý làm chủ thay ông, đăng báo
nói ông sắp đính hôn với một tiểu thư nào đó, làm hại Nhược Nhược đau
lòng muốn chết, thiếu chút nữa đã làm mất đứa con của bọn họ.
Thật may là có anh trai ra mặt giúp, đè sự kiện đó xuống. Đè xuống rồi, còn
giúp ông thoát đi ma trảo(*) của mẹ, thậm chí giúp ông thuyết phục mẹ
đồng ý hôn sự của ông và Nhược Nhược, sau đó ông còn hỏi sao anh trai
làm được, anh chỉ vỗ bờ vai của mình, "Anh không hy vọng bi kịch tái
diễn lại một lần nữa, chúc hai em hạnh phúc."
(*)ma trảo: nanh vuốt ma quỷ
Đến nay anh vẫn còn nhớ sự thăng trầm bi thương dưới đáy mắt của anh trai,
dày đặc đến mức như không thể tan ra, trong nháy mắt ông đã hiểu, ông
cũng biết một chút về chuyện cũ của anh trai, mặc dù khi đó học đại học ở bên ngoài, nhưng mỗi lần khi về nhà cũng nghe không ít tin đồn.
Chỉ chốc lát sau, trong đại sảnh của nhà họ Thẩm chỉ còn một mình lão phu
nhân, bà tức giận đến cả người phát run, hất toàn bộ bát đũa trên bàn
xuống đất đất, hoàn toàn mất hết bộ dáng đoan trang quý phái của một quý bà, chỉ còn lại hình tượng của một người đàn bà chanh chua đang rất tức giận.
"Đi! Tất cả đều đi hết cho tao! Tao không cần mấy người thương hại, đều là
một đám bạch nhãn lang! Sớm biết có ngày hôm nay, tao không nên sinh
chúng mày ra." Thẩm lão phu nhân đã hoàn toàn mất trí rồi.
Người
giúp việc chỉ đành phải nhỏ giọng lui ra, bà hiểu rất rõ tính cách của
Thẩm lão phu nhân, cả đời hiếu thắng, làm cho lòng tự trọng của bà rất
nặng, thà bà phụ người khác chứ không cho người khác phụ bà.
******
Quý Phạm Tây đuổi theo một đường, rất nhanh đã đuổi kịp Chân Chân, kéo cánh tay của cô, móc một cái khăn tay từ trong lòng ngực ra đưa cho cô, anh
biết bây giờ mình nói gì cũng không thích hợp, chỉ có thể không tiếng
động an ủi cô.
Lương Chân Chân nhận lấy khăn tay anh đưa tới, lau nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Em muốn rời khỏi nơi này."
"Ừ, bây giờ anh dẫn em đi." Tâm trạng của Quý Phạm Tây cũng không tốt, anh
không ngờ tới Thẩm lão phu nhân nói chuyện khó nghe như vậy, ngay cả
người mẹ đã qua đời của Chân Chân cũng không bỏ qua.
Lúc hai
người chuẩn bị lên xe, Thẩm Bác Sinh đi tới, "Chân Chân, là lỗi của ba,
ba rất xin lỗi con, để cho con chịu oan ức lớn như vậy, từ nay về sau,
ba sẽ không kêu con về nhà họ Thẩm nữa, chỉ hi vọng, mỗi tuần con có thể đồng ý ăn hai bữa cơm với ba."Diẽnnnđànlê-quý-đôn
Lương Chân
Chân rũ mắt không nói gì, nơi này, đã trở thành cơn ác mộng trong lòng
cô, kiếp này, cô sẽ không đặt chân vào nơi này, còn về phần ba, cô biết
chuyện ngày hôm nay không phải lỗi của ba, dù sao cũng vì cô tin tưởng
ba nên mới tới, kết quả lại bị sỉ nhục bởi "Bà nội" trên danh nghĩa của
cô, nghĩ như vậy, cô thật hận không thể hung hăng tát mình một cái.
Trong lòng Thẩm Bác Sinh thầm thở dài một hơi, ông biết chuyện vừa rồi đã tạo thành ám ảnh trong lòng Chân Chân, một khi không còn tin tưởng, sẽ rất
khó xây dựng lại, haizzz. . . . . . Ông đã tạo nghiệt gì đây!
"Phạm Tây, chăm sóc Chân Chân thật tốt." Ông vỗ vai của Quý Phạm Tây.
"Yên tâm đi, chú Thẩm." Quý Phạm Tây trịnh trọng gật đầu một cái.
"Ừ." Sau khi nói xong, ông đi tới xe của mình, thoạt nhìn bóng lưng tang thương như thế.
Lúc một nhà Thẩm Bác Nhân và vợ chồng họ Quý đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy
hai chiếc xe rời đi theo hai hướng ngược nhau, liếc mắt nhìn nhau, sau
đó lái xe của mình rời đi.
Vốn sẽ có một bữa tiệc gia đình ấm áp, nhưng kết thúc như thế, thật là khiến người ta lạnh thấu tim.