Lương Chân Chân đi
theo Quý Phạm Tây vào nhà họ Thẩm, trong lòng không khỏi cảm thán nơi
này quá mức hoa lệ và phô trương, so sánh mà nói, cô thích phong cách cổ xưa mà trang nhã ở nhà họ Đằng hơn, giống như cảm giác mà Đằng lão phu
nhân mang đến cho người khác, làm cho người ta không tự chủ được muốn
tiếp cận, nghĩ như vậy, đáy lòng cô chợt hơi áy náy, cô nhớ lúc mới về
nước bà nội Đằng đã gọi điện thoại cho cô, bảo cô rảnh rỗi qua thăm bà,
nói thì nói như thế, nhưng cô lấy thân phận gì mà đi đây?
Hơn
nữa, cô không ngờ tới ba năm trôi qua rồi, bà nội Đằng vẫn đối xử thân
thiết với mình như vậy, lời nói cũng từ ái như thế, nghe nói năm xưa bà
cũng là một nữ cường nhân (*) kia mà, tại sao chênh lệch nhiều như vậy?
(*)nữ cường nhân: người phụ nữ mạnh mẽ, cường hãn
Bà càng đối xử tốt với mình, càng làm cho mình cảm thấy áy náy, càng không dám gặp bà, sợ mình sẽ không nhịn được nói ra nổi khổ mình đã chịu đựng nhiều năm, đối với thân tình, cô không có sức kháng cự.
"Anh
Quý, đây là chị họ nhỏ của em sao?" Đột nhiên, từ bên đường nhỏ có một
cậu thanh niên mười tám mười chín tuổi như ánh mặt trời đi tới, tươi
cười rạng rỡ nói.
"Chân Chân, đây là Thẩm Tuấn Diệu, con trai của chú hai em, năm nay mới vừa lên năm nhất." Quý Phạm Tây giới thiệu cho
Lương Chân Chân.
"Chị họ, hoan nghênh về nhà." Trên mặt Thẩm Tuấn Diệu tươi cười rực rỡ, trong mắt đầy chân thành và thiện ý, điều này
làm cho Lương Chân Chân vốn căng thẳng đã thả lỏng không ít, khóe môi
chậm rãi nhếch lên mỉm cười, như một đóa hoa bách hợp thanh thuần.
"Tuấn Diệu, cám ơn em." Cô chợt có thiện cảm với đứa em họ mới gặp mặt này.
Đúng lúc này, Thẩm Bác Sinh đi ra từ trong nhà, nhìn thấy ba người bọn họ
đứng ở ngoài cửa, cười ha hả, "Sao đứng ở đây hết vậy, mau vào nhà."
Ba người nghe lời đi vào, trong lòng Lương Chân Chân đã bớt căng thẳng,
nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, dù sao vẫn còn một nhân vật nặng kí
chưa xuất hiện, có điều, cô không ngờ tới cha mẹ của Quý Phạm Tây cũng ở đây, chín người ăn cơm, chỉ có ba tiểu bối(*), một bàn đều là bề trên
(**), đúng là Alexandros(***).
(*)tiểu bối: vai vế nhỏ
(**)bề trên: ý nói kính trọng
(***)Alexandros III của Macedonia, được biết rộng rãi với cái tên Alexandros Đại đế, là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia, nhưng ít dành
thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia.
Cũng may chú
hai và thím hai cho cô cảm giác rất gần gũi, cá tính của chú hai Thẩm
Bác Nhân hài hước khôi hài, thím hai Bạch Nhược dịu dàng hiền thục, biểu hiện rất hoan nghênh cô.
"Chân Chân, đây là nhà con, sau này
thường xuyên về nhà biết không?" Bạch Nhược kéo tay của cô yêu thương
nói, bộ dáng của con bé này trong veo như nước, vừa nhìn đã biết khéo
léo hiểu chuyện, thật là đáng yêu. Diễn-đànn-lê-quý-đônn
"Người một nhà không cần nói cám ơn, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Bạch Nhược
cười ha hả dắt cô đến phòng ăn, Thẩm Bác Sinh nhìn thấy tình cảnh này dĩ nhiên là vui vẻ không thôi, ông chỉ hy vọng có thể cho Chân Chân một
không khí gia đình.
Vào lúc tất cả mọi người ngồi xuống, Thẩm lão phu nhân thong dong tới chậm, bày ra thái độ cao quý không ai bì được,
nghiêm mặt không nói lời nào, động tác cầm bát đũa cũng vô cùng nặng nề, như hận không thể đập bể.
"Mẹ, đây chính là Chân Chân, cháu
ngoại của mẹ." Thẩm Bác Sinh rót ly trà cho mẹ, trong lòng ông, vẫn hi
vọng mẹ có thể chấp nhận Chân Chân , ông không hy vọng Chân Chân chịu
chút uất ức nào, nhất là ở trong nhà này.
Thẩm lão phu nhân nhận
lấy ly trà con trai đưa tới, ưu nhã uống một hớp, trầm mặc không nói gì, giống như đồng ý với lời của con. Thẩm Bác Sinh thấy thế, vội nháy mắt
cho Chân Chân, hi vọng cô có thể gọi một tiếng bà nội.
Trong lòng Lương Chân Chân hơi đấu tranh, cho dù cô không muốn, nhưng cô hiểu suy
nghĩ trong lòng của ba, ba hi vọng người một nhà có thể sống hòa thuận
vui vẻ, ngay sau đó nhếch lông mày, mở miệng, "Bà nội."
"Hừ! Kêu
bất đắc dĩ như vậy, nhà họ Thẩm của chúng tôi không hiếm lạ những người
không rõ nguồn gốc, ở trong lòng tôi, vĩnh viễn chỉ có một cháu gái là
Tiểu Nhã." Thẩm lão phu nhân nghiêm khắc hừ nói.
Lời này vừa nói
ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Lương Chân Chân chỉ cảm thấy
hai má nóng hừng hực như bị thiêu đốt, khó chịu như bị một bạt tai ở
trước mặt mọi người, thật ra thì cô từng nghĩ Thẩm lão phu nhân sẽ làm
cô khó xử, nhưng không nghĩ đến sẽ có biến chuyển như vậy, làm cho cô
không kịp trở tay.
Sắc mặt của Thẩm Bác Sinh không tốt, vẫn còn
nhớ khuya ngày hôm trước ông tìm mẹ tâm sự, hi vọng mẹ có thể chấp nhận
cháu gái Chân Chân này, mặc kệ trước kia mẹ đã làm gì, nhưng tóm lại vẫn là mẹ của mình, cho nên ông hi vọng người một nhà có thể sống hòa
thuận, vừa mới bắt đầu Thẩm lão phu nhân vẫn chưa đồng ý, nhưng sau khi
nghe con trai khuyên nhủ, bà đã gật đầu. Mà vì phòng ngừa mẹ làm khó dễ, Thẩm Bác Sinh đã mời một nhà ông Quý đến làm khách, nghĩ tới trường hợp có người ngoài ở đây, mẹ sẽ kiêng dè một chút, như vậy cũng sẽ giảm bớt áp lực của Chân Chân, dù sao không phải chỉ có người trong nhà.
"Bà Thẩm, Chân Chân không hề gọi bất đắc dĩ, chỉ là trước nay cô ấy chưa
từng gọi qua từ này, mất 22 năm thân tình, đối với cô ấy mà nói, rất là
nặng nề, cần một quá trình thích ứng." Quý Phạm Tây chau mày lại nói,
anh cũng không ngờ đến Thẩm lão phu nhân sẽ sỉ nhục Chân Chân ở trước
mặt mọi người.
Thẩm lão phu nhân liếc anh một cái, quay đầu nhìn
về phía Lương Chân Chân, "Hai mẹ con một đức hạnh (*), đều quyến rũ đàn
ông! Có điều theo tình hình trước mắt, đúng là trò giỏi hơn thầy, con
gái hơn mẹ quá cố nhiều, thành công cướp đi bạn trai của cháu gái tôi,
đúng là không biết xấu hổ!" Giọng nói chói tai ác độc, lời nói như có
gai, đâm Lương Chân Chân đến thương tích đầy mình, cả người giống như
rơi vào trong hầm băng, cô lạnh đến run lẩy bẩy.
(*)đức hạnh: thường mang nghĩa xấu
"Đủ rồi! Mẹ, chuyện năm đó đều là sai lầm của con, Tiểu Vũ và Chân Chân đều vô tội, sao mẹ có thể ác độc chửi họ như vậy? Sự trang nhã ung dung
bình thường của mẹ đâu rồi? Bộ dáng bây giờ của mẹ còn giống như một phu nhân danh môn sao?" Thẩm Bác Sinh lạnh lùng trách mắng, ông đã không có cách nào suy nghĩ tới lòng hiếu thảo của mình, bên cạnh một người mẹ
như vậy, ông không còn tâm tình hiếu thuận.
"Con. . . . . . Con. . . . . . Con hoàn toàn bị hồ ly tinh che mờ mắt!" Thẩm lão phu nhân tức giận đến cả người phát run.
Lương Chân Chân không thể tiếp tục khống chế tâm trạng của mình, cắn chặt môi chạy ra ngoài, cô không muốn ở đây, một giây cũng không, vốn mang ước
mơ tốt đẹp vào giờ phút này hoàn toàn sụp xuống.
"Chân Chân. . . . . ." Quý Phạm Tây lo lắng đuổi theo, vốn là một buổi tiệc tốt, cứ bị tan rã như vậy.