【Anh thích tiêu tiền ở trên người em, anh vui. 】Sắc mặt Đằng Cận Tư tối tăm, trong lòng nai
con anh chính là người không có lòng nhân ái sao?
Bà nội tin
Phật, hàng năm tập đoàn Đế Hào tư cũng quyên góp một số tiền lớn cho
chùa miếu Phật giáo cùng nơi miền núi nghèo khó trong cả nước, anh vốn
chuẩn bị lấy danh nghĩa bà nội lập một quỹ từ thiện, nhưng bà nội không
muốn phô trương, chỉ muốn không ai biết đến làm một chút chuyện tốt vì
xã hội thôi. Dùng lời bà nội nói, lúc bản thân ăn không no mặc không ấm, cho dù muốn trợ giúp những đứa bé đáng thương kia cũng hữu tâm vô lực,
bây giờ bản thân có khả năng, lấy tiền dư thừa làm chút chuyện tốt cũng
là việc nên làm, có lẽ đối với bản thân mà nói mấy ngàn đồng không đáng
vào đâu, nhưng đối với đứa trẻ nơi vùng núi mà nói, là vô cùng quan
trọng.
Lương Chân Chân không có biện pháp nào với cách chơi xấu
của anh, vốn định mắng anh, nhưng lập tức nghĩ ra có mắng cũng không
tốt, người như thế chính là không có cách nào khơi thông,
dieendaanleequuydonn hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh
yên tâm, về sau tôi sẽ đưa những bó hoa này cho dì quét dọn trong đài
chúng tôi, nói cho dì ấy biết có người thầm mến dì ấy đã lâu, không dám
ra mặt thổ lộ, vừa nghĩ ra.”
【Nai con, em không nên ép anh. 】 Đầu điện thoại bên kia Đằng Cận Tư cắn răng nghiến lợi.
“Là anh ép buộc tôi trước đấy chứ! Anh có biết anh làm như vậy đã gây ra
cho tôi ảnh hưởng nghiêm trọng cỡ nào, bây giờ mọi người đều thảo luận
ầm ĩ về tôi, hoài nghi tôi dựa vào người có tiền giàu có, cho rằng tôi
tham lam hư vinh, cố ý rêu rao khoe khoang, mấy chuyện linh tinh nói
không dứt bên tai. Anh cũng không nghĩ lại, tôi là nhân viên mới được
tuyển dụng có thể phách lối như vậy sao? Cái này tương đương với việc
gián tiếp tạo ra kẻ địch cho bản thân, đặt mình vào tình huống nguy
hiểm, bị người đố kỵ, bị người tính toán, nói không chừng ngày nào đó
tôi bị người ta đuổi ra rồi, đến lúc đó có phải anh sẽ vui vẻ không hả?” Giọng nói Lương Chân Chân hơi lạnh lùng.
Đằng Cận Tư nghe xong
chân mày nhíu lại, anh thật sự không ngờ tới mấy điều nai con nói, sao
anh tặng hoa cho người phụ nữ anh thích lại có thể dính dáng tới nhiều
việc như vậy? Thật sự làm cho anh buồn bực, hoàn toàn mất hết quyền tự
do.
【Anh không biết, anh thực sự không suy tính đến những tình
huống ấy, nếu không, em đổi công việc khác đi? Đài truyền hình lqd không thích hợp với em, chỗ ấy quá nhiều thị phi, không tốt. 】Anh nói nghiêm
túc.
O(╯□╰)o Rốt cuộc người này có hiểu rõ tình huống không! Hoàn toàn không phân biệt rõ trọng điểm! Vấn đề của cô bây giờ không phải là công việc ở đài truyền hình thích hợp hay không thích hợp, mà là anh
đừng tặng hoa nữa!
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm ý của tôi, tôi rất
thích công việc ở đài truyền hình, càng không bởi vì một chút xíu thất
bại nho nhỏ mà buông tay, tôi tự nhận mình làm việc rất quy củ, giữ
khuôn phép, còn anh thì sao? Âm thầm tặng cho tôi một quả bom tấn, đẩy
tôi lên đầu sóng ngọn gió.”
【Nai con, em cố ý xuyên tạc ý của
anh… anh chỉ đơn thuần tặng hoa cho em, cũng không nghĩ tới sẽ dẫn đến
một loạt chuyện như vậy, chỉ có thể nói những người đó quá đố kỵ rồi.
】Đằng Cận Tư nhíu mày.
“Hừ! Không trách được tứ chi anh phát
triển như vậy, thì ra là có chuyện như thế, không nói chuyện cùng anh
nữa, tôi phải đi làm, đừng gọi điện lại!” Lương Chân Chân bĩu môi thở
phì phò, đàn ông thối tha! Rõ ràng chính là lỗi của anh!
Nghe
được từ trong điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, hai chân mày của
Đằng Cận Tư nhíu lại thành chữ xuyên, ý nghĩa phía sau của tứ chi phát
triển có phải là… đầu óc ngu si? Nai con lại có thể mắng anh đầu óc ngu
si?
Ngón tay siết chặt điện thoại, dieendaanleequuydonn nhắm mắt
lại hít một hơi thật sâu, đáng chết! Đây là lần đầu tiên có người dám
mắng anh như vậy, nếu đổi thành người khác, anh đã sớm xuống tay rồi!
Cầm điện thoại bàn, bấm số của Nam Cung Thần, “Dùng tốc độ nhanh nhất lăn tới đây!”
Đang bớt chút thời gian tốt đẹp gửi tin nhắn, Nam Cung Thần bị cậu chủ gầm
lên giận dữ dọa sợ tới mức phát run, trong lòng thấp thỏm không yên:
Chẳng lẽ cậu chủ có cặp thiên lý nhãn? Lại có thể biết mình đang làm gì?
Vội vàng để điện thoại di động xuống, đứng dậy tiến về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, “Cậu chủ, ngài tìm tôi?”
“Từ ngày mai trở đi, không cần đưa hoa tới đài truyền hình nữa.”
Trong lòng Nam Cung Thần hơi hồi hộp, không phải cậu chủ ní mặc kệ trời mưa,
mưa đá rớt xuống hay sấm chớp đùng đùng vẫn phải kiên trì bền bỉ sao?
Sao mới kiên trì có một tuần đã từ bỏ rồi? Hơn nữa sắc mặt cậu chủ không được tốt, nói vậy chắc lại có liên quan tới Lương tiểu thư, OMG! Coi
như cậu chủ hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi, nhưng Lương tiểu thư cố
tình không có ý định dễ dàng tha thứ cho cậu chủ như vậy, hai người đang chơi trò trốn tìm, một người tìm một người trốn…
“Vâng, thuộc hạ hiểu.” Anh khom người gật đầu, chuẩn bị lui ra, lại bị gọi lại.
“Chờ một chút, cậu đi kiểm ta một chút gần đây có tiết mục ca kịch nào biểu
diễn ở thành phố C không, nhanh chóng đưa lên cho tôi.” Đằng Cận Tư như
có điều suy nghĩ chống cằm.
Mặc dù trong lòng Nam Cung Thần đầy
nghi ngờ, nhưng anh không dám hỏi nhiều, không hiểu sao đột nhiên cậu
chủ lại có hứng thú với ca kịch, chẳng lẽ đây cũng là hợp ý với Lương
tiểu thư?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Màn ảnh
chuyển đến phía Lương Chân Chân, cô vừa mới cúp điện thoại xong đang
chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của đàn ông từ
một chỗ nào đó truyền đến, rõ ràng như vậy, hù dọa cả người cô run rẩy.
“Ai? Người nào trốn ở kia giả thần giả quỷ? Mau ra đây!” Cô tức giận hỏi,
trong lòng cũng dâng lên chút cảnh giới, nếu nói như vậy nội dung cuộc
điện thoại vừa rồi của cô bị người trốn ở một nơi bí mật gần đó nghe
được, đáng giận! Rất đáng giận rồi! Lại còn có loại người không biết vô
liêm sỉ điên cuồng nghe lén!
“Tiểu sư muội, đừng khẩn trương,
không phải anh cố ý muốn nghe trộm điện thoại của em, anh tới đây trước, hơn nữa, nơi này là thế giới bí mật của anh.” Một người đàn ông mặc áo
sơ mi trắng quần tây đen đi ra từ bên cạnh, rõ ràng đó là Tống Tử Quân,
trưởng ban của kênh thời sự chạm tay có thể bỏng! Cũng là người đàn ông
mà Lâm Tịnh luôn thầm mến nhiều năm!
Lương Chân Chân kinh ngạc,
đây lqd là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Tống Tử Quân ở khoảng cách gần
như vậy, tuy nói đều là đồng nghiệp trong một đài, nhưng dù sao thân
phận của người ta cũng không giống mình, cho nên bình thường rất ít có
cơ hội gặp mặt.
“Anh… ý của anh là, tôi xâm chiếm địa bàn của
anh? Quấy rầy anh nghỉ ngơi?” Cô có vẻ rối rắm, đang cố gắng hiểu ý tứ
trong lời nói của Tống Tử Quân, nói thật, cô rất lo lắng cho bản thân,
lời nói vừa rồi bị anh ta nghe thấy sẽ gây ra hậu quả gì, anh ta sẽ
không bán đứng mình? Có phải sẽ náo loạn ồn ào khắp nơi?