Tu Chân Thần Giới
- Thiên Vân, người không nên làm khó hai chúng ta. Nếu thật sự phải đánh dù người có thắng cũng là thằng thảm. - Tố Quang vẫn bình tĩnh trước sức mạnh của Thiên Vân đáp.
- Hừ, Tố Quang người tự tin quá, người tưởng rằng dùng chút thần thức cảm
nhận sức mạnh của ta, xong từ trong công pháp của người suy diễn ra kết
quả thì hiện thực cũng sẽ như vậy sao? Người đề cao bản thân quá rồi
đấy.
“Cái gì, hắn biết về công pháp của mình”
Bên trong nội
tâm của Tố Quang chấn động, phải biết rằng công pháp hắn ta tu luyện
chính là công pháp Thiên Cấp tên là “Thiên Nhãn Thuật Mệnh Quyết”. Có
thể dựa vào tình huống để suy đoán tương lai trong một đoạn thời gian,
tu vi càng cao thì tương lai nhìn thấu càng xa.
Công pháp này đã
thất truyền hàng vạn năm, Tố Quang trong một lần tình cờ mới có được
công pháp để tu luyện, chuyện này trừ hắn ra chỉ còn có Tà Vương biết
không ngờ lại không thoát được ánh mắt của Trần Thiên Vân.
- Người nghĩ rằng tại sao bao năm qua ta được người đời xưng tụng là đệ nhất
nhân mà không ai có đủ năng lực để uy hiếp vị trí này của ta. Không chỉ
vì ta có thực lực mà còn có trí tuệ.
Trần Thiên Vân cười nhạt nói.
Hai người Tố Quang không ngờ mọi dự liệu giờ đều nằm ngoài ý muốn, nếu thực sự phải chiến phần thắng của bọn họ bây giờ thực sự không quá một phần.
- May mắn cho hai người, hiện nay ta muốn thử nghiệm một việc, cho nên
các người hãy cố gắng mà hưởng thụ sự sống này đi, sẽ có một lúc ta tìm
đến và đòi lấy.
Trần Thiên Vân kiêu ngạo nói, sau đó nhảy vọt lên
con Phi Long to nhất rời đi. Lời nói mang theo vẻ kiêu ngạo, xem thường
hai người Tố Quang, vốn dĩ xem hai người họ không để vào mắt.
Nhìn Trần Thiên Vân rời đi thật xa, Tố Quang lúc này mới dám thở dài ra một hơi.
- Không ngờ chỉ nhìn thấy hắn, mà cảm giác tử vong đã xuất hiện, quả nhiên là đệ nhất nhân của Tu Chân Thần Giới.
- Hắn dường như còn mạnh hơn lời đồn nữa.
- Hy vọng lần này chúng ta đánh cược vào tên tiểu tử Cố Thiên là chính
xác. Tu Chân Thần Giới có thể thay đổi căn nguyên của vạn năm qua hay
không đều phải dựa vào hắn.
Tố Quang nhìn lên bầu trời tự nói ra lời an ủi chính mình.
Cố Thiên, hắn không theo mọi người của Phong môn đến Tố Quang thành, hắn
rẽ đi một lối khác trong lúc Tố Quang giữ chân người của Trần Gia. Thứ
hắn tìm kiếm chính là động phủ của tiền bối Đại Thừa, thứ khiến cả Tu
Chân Thần Giới rúng động.
Cố Thiên đến nay đã rời khỏi Phong môn
được năm ngày, suốt năm ngày này hắn chỉ đi về phía nam. Không hề ngừng
nghỉ suốt năm ngày, bản thân hắn cũng có chút mệt mỏi, trông thấy phía
trước có một thành thị hắn quyết định sẽ tạm dừng chân nơi đó.
Thất Ly thành, một thành thị nhỏ thuộc về quyền kiểm soát của Trần Gia, theo ngọc giản hướng dẫn mà Tố Quang để lại cho hắn thì thành chủ của Thất
Ly thành tu vi cũng chỉ mới luyện khí đại viên mãn còn nửa bước mới Trúc cơ.
Cố Thiên cũng cần tìm một nơi để bế quan gia tăng sức mạnh,
với tu vi luyện khí tầng bảy hắn biết nếu gặp cao thủ thực sự chẳng khác gì kiến hôi. Ngay cả vũ khí mạnh nhất để phòng thân, bảo vật của Phong
môn là Tà kiếp hắn cũng đã sử dụng khi chiến đấu với Tây Môn Tuyết.
Vậy nên trước khi tìm được động phủ của vị tiền bối Đại Thừa thì hắn phải
gia tăng sức mạnh của chính mình lên trước đã, thành thị này không có
cao thủ Trúc cơ hoàn toàn phù hợp để hắn lẩn trốn và bế quan.
Từ
xa Cố Thiên đã trông thấy có hai tên tu sĩ đứng thu phí vào thành, tu vi cũng chỉ mới luyện khí tầng một, hai cho nên Cố Thiên không hề chút sợ
hãi mà tiến tới.
- Đạo hữu dừng lại, nếu đạo hữu muốn vào thành phải nộp lộ phí.
Một tên canh cổng thấy Cố Thiên tiến đến liền đưa tay ra chặn lại, nhưng gã ta không nhìn thấu được tu vi của Cố Thiên, nên giọng điệu hết sức lễ
phép.
- Lệ phí như thế nào? - Cố Thiên giọng điệu tự nhiên hỏi.
- Ở ba ngày một linh thạch hạ phẩm, ở một tháng chín linh thạch hạ phẩm.
Một năm thì tám linh thạch trung phẩm hoặc chín mươi linh thạch hạ phẩm.
- Được, cho ta đăng ký hai tháng.
Dứt lời từ trong tay Cố Thiên ném ra hai mươi linh thạch hạ phẩm cho tên canh cổng không thèm để ý rồi vào thành.
Cố Thiên không hề để ý khi hắn thỏa mái vung tay nộp lệ phí như vậy, liền gây sự chú ý cho một vài người đứng ở cổng thành.
Bên trong thành tương đối nhộn nhịp, số lượng tu sĩ đi lại không ít, tuy
vậy những người mà không ai khiến Cố Thiên phải đề phòng, vì tất cả đa
số chỉ là những tu sĩ luyện khí sơ kỳ và trung kỳ mà thôi.
Quan
sát thấy tình hình như vậy, Cố Thiên cũng không dám thả lỏng tâm tình,
dù sao hắn bây giờ cũng đang là người bị Trần Gia truy nã và lại còn
đang trong lãnh địa của đối phương chỉ cần sơ sẩy thì hắn có lẽ sẽ khó
mà toàn mạng.
Bạn đang đọc t..r.uyện tại iRE.AD.vnCố Thiên quyết định trước tiên phải tìm kiếm một phòng trọ trước đã, đang
lúc tìm kiếm thì một cô gái từ đâu chạy đến va vào hắn rồi ngã xuống
đất.
- A…đau quá
- Cô bé không sao chứ?
Cố Thiên lo lắng tính hỏi thăm thì đột nhiên cô gái la hét lên.
- Hiếp dâm, bớ người ta có người muốn hiếp dâm.
- Ta...ta có làm gì đâu?
Cố Thiên bất ngờ chưa kịp phản ứng, bản thân chưa chạm vào cô bé đã bị cô vu oán giá họa.
Những người xung quanh nghe thấy liền nhìn về phía Cố Thiên.
- Bắt lấy hắn!
- Bắt lấy hắn!
- Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám sàm sỡ con gái nhà lành.
Vài tu sĩ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, liền bao vây lấy Cố Thiên, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ thù địch.
- Ta...ta không có. Các người phải nghe ta nói đã.
- Hừ chính mắt ta nhìn thấy người còn chối. - Một tên tu sĩ áo xanh lên tiếng nói.
Cố Thiên quay lại thì cô bé vừa nãy đã biến mất, hắn liền rõ mình đã bị
gài bẫy rồi, không nhẫn nhịn nữa, liền bạo phát ra sức mạnh luyện khí
hậu kỳ.
- Luyện khí tầng bảy. - Một tên nhanh chóng nhận ra tu vi của Cố Thiên liền hoảng sợ.
Bọn chúng cũng đều là những tu sĩ tu vi tầng bốn năm, không ngờ lại gây sự
với một cao thủ hậu kỳ nên lập tức liền cười hòa hoãn.
- Chỉ là...chỉ là hiểu lầm thôi.
Tên tu sĩ áo xanh nhanh chóng hòa hoãn rồi vọt biến mất.
Những người khác thấy tên tu sĩ áo xanh bỏ chạy nhanh như vậy cũng không dám
dây dưa lập tức giải tán. Cố Thiên thấy bọn họ bỏ đi mới thở phào nhẹ
nhõm, có những lúc quả nhiên chỉ có thực lực mới giải quyết được vấn đề.
Nếu bản thân không tỏ ra sức mạnh của cao thủ thì có lẽ bọn kia đã đem hắn ra mà đánh đập, bắt bồi thường rồi.
“Hy vọng không gây quá ồn ào, nếu bị lộ thân phận thì không may”
Cố Thiên lo lắng rồi cũng lập tức mất hút giữa dòng người, cố gắng tìm một phòng trọ sớm để nhanh chóng bế quan.
Tìm được phòng trọ, Cố Thiên sau khi thỏa thuận giá cả với ông chủ đang chuẩn bị móc túi trữ vật ra thì liền phát hiện một việc.
“Mất rồi, túi trữ vật của ta, là con nhóc vừa nãy”.
Cố Thiên giờ mới nhận ra mình mất túi trữ vật, lần này đã bị chọc cho tức
giận rồi, hắn không nhìu lời liền chạy ra ngoài quay trở lại nơi va chạm với cô bé.
Hắn cứ đứng yên giữa đường, nhắm mắt lại tập trung
dưỡng thần, tỏa ra “Truy tung quyết” một công pháp dò tìm người đặc biệt của Phong môn dựa theo mùi vị để lại trong không khí. Chỉ cần cô bé
không dùng tu vi của mình xóa đi dấu vét lưu lại thì trong vòng một
tiếng Cố Thiên có thể lần theo nó.
“Đã phát hiện ra”
Cố
Thiên cuối cùng cũng cảm nhận được vị trí, liền mở to mắt ra, dùng hết
tốc lực của mình để chạy thật nhanh truy đuổi để lấy lại túi trữ vật của mình.
Chưa đầy năm phút, Cố Thiên đã thấy bóng dáng của cô bé.
- Nha đầu thối, mau đứng lại.
Cô gái nghe thấy tiếng hét, quay đầu lại liền thấy Cố Thiên lập tức sợ hãi kêu lên.
- Hiếp dâm, có kẻ hiếp dâm!
- Nha đầu thối, lần này người kêu gào cũng không ai cứu được người đâu.
Cố Thiên vì lấy lại túi trữ vật đã không cố kỵ nữa, dùng toàn lực của mình truy đuổi.
- Haha, hóa ra là cao thủ cơ đấy.
Cô gái chưa kịp bỏ chạy đã bị một nhóm người chặn lại, tên cầm đầu đám
người đó là một tên mập để ria mép, gã giựt túi trữ vật của Cố Thiên
trong tay cô gái rồi ném cô qua một bên.
- Khi người vào thành ta
lại không nhìn ra, không ngờ lại là một cao thủ luyện khí hậu kỳ đấy.
Túi trữ vật này có phải rất quan trọng không, đừng nói với ta bên trong
có bản đồ dẫn đến động phủ tiền bối Đại Thừa nhé.
Tên cầm đầu tu vi luyện khí tầng tám, ánh mắt tham lam nhìn về phía Cố Thiên, tay cầm túi trữ vật của hắn khiêu khích.
- Hừ, muốn biết bên trong có gì sao, hỏi ông trời đi.
Dứt lời, Cố Thiên liền biến mất tại vị trí hắn đang đứng, chớp mắt xuất
hiện trước mặt tên cầm đầu rồi ra tay lấy lại túi trữ vật.
Tốc độ
của Cố Thiên cực nhanh, dù là tu sĩ Trúc cơ cũng chưa chắc đã phản ứng
kịp nên đừng nói đến tên mập luyện khí tầng tám này.
Cố Thiên sau
khi giựt lại được túi trữ vật, lại lấy thế đạp vào lưng tên mập, tung
người lên trên không, hướng tới phía cổng thành mà bỏ chạy.
Chạy
ra khỏi cổng thành, một đám truy binh vẫn đuổi theo, từ trong thành
không ngờ lại có một người có thể ngự kiếm phi hành cũng theo hướng Cố
Thiên bỏ chạy.
Cố Thiên không ngờ bên trong thành lại có cao thủ Trúc cơ, lần này thì hắn biết hắn nguy hiểm rồi.