Lục Trần mang theo Hồng Xuyên đi vào trong quán rượu thì
nhận ra sinh ý hôm nay cũng khá, rất nhiều bàn đều đang có khách ngồi.
Lão Mã thì đang tươi tỉnh ngồi sau quầy hàng, có vẻ y rất vui vẻ.
Lục Trần đi tới chào Lão Mã, tiếp đó gọi một bình rượu rồi mang Hồng Xuyên tới ngồi xuống cạnh một chiếc bàn.
Hai người vừa uống vừa nói có vẻ rất hợp ý, thậm chí còn có chút hận gặp
nhau quá muộn. Chẳng mấy chốc sau thì họ đã uống hết bình rượu, Lục Trần mỉm cười đứng dậy nói với Hồng Xuyên: “Ngươi đợi một lát, ta qua đó lấy thêm rượu.”
Hồng Xuyên đang định khước từ thì Lục Trần đã đi mất, Hồng Xuyên đành phải ngồi yên.
Lục Trần đi thẳng tới quầy hàng rồi vỗ bàn bảo: “Thêm một bình, lão bản!”
Lão Mã sau quầy tươi cười: “Khách quan chờ một chút, tôi ghi xong sổ sách sẽ lấy rượu cho ngài.”
Lục Trần gật đầu: “Được!” Nói xong y dựa lưng vào quầy rồi nhìn đám khách
trong quán rượu, saud dó liếc lại trong quầy thì thấy Lão Mã đang cúi
đầu nhấc bút viết lên giấy, chữ cũng không nhiều, chỉ một hàng.
Lục Trần coi như không thấy gì quay đầu ra, sau đó thấy Hồng Xuyên đang
nhìn về đằng này thì vẫy tay bảo: “Đợi chút, có ngay đây.”
Ngay khi đó Lão Mã dứng dậy đưa một bình rượu gần đó cho Lục Trần rồi bảo: “Khách quan, rượu của ngài!”
“Tốt!” Lục Trần nhận bình rượu xong liền đi về bên cạnh Hồng Xuyên để tiếp tục ngồi xuống.
***
Một ngày nhanh chóng qua đi tới trưa hôm sau, Lục Trần dẫn Hồng Xuyên đi từ nhà tranh bắt đầu lên núi.
Gió theo triền núi lướt đi, trước mắt chỉ còn sắc xanh um của cây cỏ,
thoang thoảng còn ngửi được làn hơi thơm ngát xen lẫn trong gió mát
khiến người ta khoan khoái, có lẽ đó là mùi hương đặc biệt của linh trà. Hai người trước sau nói nhau đi trên đường núi, Hồng Xuyên nhìn linh
trà dày đặc hai bên thì bất giác cảm thán: “Không ngờ được linh khí nơi
này cũng không kém có thể trồng ra nhiều linh trà như vậy.”
Lục
Trần đi đằng trước nghe được nên quay đầu cười bảo: “Cũng chỉ là một
chút linh trà cực kì bình thường thôi, trong Côn Luân phái chắc cũng
chẳng thèm nhìn đâu.”
Hồng Xuyên cười lớn: “Tông cũng đã tồn tại
quá lâu nên đúng là có không ít thứ, lá trà cũng có chút danh tiếng, sau này nếu có duyên thì sẽ biếu Lục huynh một ít.”
Lục Trần tươi cười đáp lại: “Vậy thì thật tốt.”
Hai người vừa đi vừa nói. Hồng Xuyên bám theo Lục Trần thì chợt nhận ra y
dù có vẻ đi rất tùy ý nhưng mỗi khi đi tới một ngã rẽ thì đều không hề
do dự chọn lấy một lối, đúng là đã quá quen với đường lối trên núi này.
Đi khoảng một canh giờ thì họ đã lên tới đỉnh núi.
Hồng Xuyên dõi mắt nhìn bốn phương thì nhận ra đúng là mình đã tới sườn đông của núi chè nên nhất thời cảm khái với Lục Trần: “May mà có Lục huynh
dẫn đường, nếu không thì ta gặp phiền phức rồi.”
Lục Trần xua tay chối từ: “Lần trước ngươi gặp trời tối không thấy rõ đường mà thôi, nếu là ban ngày thì chưa chắc sẽ lạc đường đâu. Được rồi, Quỷ Khốc Đông ở
đằng kia, chúng ta tới đó thôi.”
Hai ngươi men theo con đường mòn dọc sườn đông đi tới sau núi. Lú này phía trước đã không còn quá nhiều
lối đi đan xen như mê cung ở trước núi nữa mà gần như chỉ còn lại một
con đường duy nhất, thậm chí đôi khi còn không thấy rõ đường mà cần phải leo lên mới đi được tiếp.
Họ đều là người nhanh nhẹn nên chút
trắc trở ấy cũng không làm khó dễ được. Đoạn đường ấy kéo dài khoảng nửa canh giờ thì Lục Trần mới dùng bước lại rồi chỉ về một chỗ ở đằng trước với Hồng Xuyên: “Ở đằng kia rồi.”
Hồng Xuyên mừng rỡ tiến lên
nhìn thử. Lúc đó hắn mới nhận ra khoảng núi đang bằng phẳng phía trước
bỗng nhiên xuất hiện một cái động rộng khoảng ba mươi trượng. Đi thêm
một đoạn tới nơi bờ động đầy nham thạch xen lẫn cỏ dại nhìn xuống thì
mới nhận ra đáy động rất sâu, nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra ít nhất
cũng hơn trăm trượng, chung quanh lại toàn tường đá lởm chởm, may mà có
vài cành dây leo len lỏi trong khe đã mới giúp cho nơi này có chút sinh
khí.
Trên vách đá đằng xa có một dòng nước chui ra từ trong tường đá, nó chảy ngược xuống tạo nên một thác nước giữa trời rơi thẳng xuống đáy động. Gió núi lùa qua, phảng phất còn kéo them một làn hơi ẩm ướt.
Toàn bộ động có vẻ rất lớn nên bất giác khiến người ta e sợ mà cảm thán tạo
hóa kì diệu. Hồng Xuyên có vẻ rất ngạc nhiên nên nhìn mãi một lúc rồi
mới nói với Lục Trần: “Nơi đây lại có cảnh sắc như này, thật là hiếm
có!”
Lục Trần cười đáp: “Ta lúc mới tới đây cũng cảm thấy như
thế.” Nói xong y tiến tời bờ vực trông xuống rồi mới nói với Hồng Xuyên: “Ngươi nhìn vách đá đằng kia xem, có phải có rất nhiều ổ lẫn trong bờ
tường phải không?? Đó chắc là chỗ ở của yến nơi này nhưng rốt cuộc có
phải loại yến mà ngươi nói hay không thì ta không rõ.”
Hồng Xuyên gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ta thấy chắc là cũng không
sai đâu, giờ chỉ cần chờ tới khi yến bay ra ngoài kiếm ăn thì bắt lại
vài con là có thể hoàn thành việc được người ta nhờ rồi.”
Lục Trần nói: “Đám yến này thường thì tới hoàng hôn mới ra ngoài, ta thấy giờ hãy còn sớm, chúng ta cứ chờ ở đây đi.”
Hồng Xuyên ừ một câu rồi nhìn lại Lục Trần cầu khẩn: “Lục huynh, lần này
huynh đã giúp ta quá nhiều rồi, tại hạ vô cung f cảm kích.”
Lục Trần chỉ cười xua tay ý bảo đừng khách khí.
Hai người ngồi chơi trên núi cả buổi. Họ bàn trời tán đất, bất giác đã tới
chiều tà, sắc trời cũng biến đổi, có lẽ đã tới hoang hôn. Cũng trong lúc đó thì bên dưới bờ vực bỗng có một làn âm thanh kì quái vang lên, tựa
như đang có một cơn xao động tiến tới.
Hồng Xuyên sáng mắt đứng
dậy rồi thò tay vào ngực lấy ra một túi vào có rất nhiều ô nhỏ. Lục Trần nhìn sang thì thấy vật đó rất giống lưới bắt cá của ngư dân.
Hồng Xuyên nói tiếp với Lục Trần: “May mà lúc trước ta đã cẩn thận buộc chặt bảo vật này vào người vì thế mới không bị trôi mất, nếu không dù ta có
tìm thấy được đến đây thì e là cũng khó bắt nổi những con yến rất nhanh
nhẹn này.”
“Ồ?” Lục Trần có vẻ tò mò nên khi nghe được vật trong
tay Hồng Xuyên kia có công dụng như thế thì cũng tập trung quan sát thật kĩ.
Hồng Xuyên cũng không để ý hắn lắm mà mang cái lưới đó đi tới bờ vực rồi chăm chú nhìn xuống đồng thời im lặng chờ đợi.