Câu nói này làm Hoàn Nhan Hi Doãn thầm mắng to Lý
Kỳ quá vô sỉ, vừa mới nói đến chuyện các ngươi tiêu diệt Tây Hạ, sao các ngươi lại không thẳng thắn thừa nhận như vậy, chứng minh rõ ràng các
ngươi chính là lũ tham lam lãnh thỗ Tây Hạ.
Nhãi ranh! Muốn mượn chuyện này để nắm quyền chủ động, thực coi ta là kẻ ăn không ngồi rồi à. Lý Kỳ liếc nhìn Hoàn Nhan Hi Doãn, cười cười,
nói: - Cốc Thần huynh, chuyện đã qua rồi, bây giờ nói lại cũng chỉ là vô bổ, trên vai chúng ta còn gánh vác trọng trách, chúng ta nên mang tầm
nhìn hướng về phía xa, tương lai mới là điều chúng ta cần coi trọng, có
phải không?
Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Thử hỏi dưới tình huống này, chúng ta dựa cào cái gì mà thiết lập sự tín nhiệm lẫn nhau.
- Vậy cũng phải.
Lý Kỳ gật đầu, nói: - Nhưng sự tín nhiệm giữa các quốc gia với nhau chẳng phải là chuyện như thế sao?
Hoàn Nhan Hi Doãn trầm mặc không nói.
Lý Kỳ lại tiếp: - Cái gọi là Hiệp ước, không phải là thiết lập dựa
trên việc tín nhiệm, mà là thiết lập dựa trên lợi ích, nếu như việc khai chiến có lợi hơn cho đôi bên, vậy thì khai chiến đi, cái gì mà đạo đức, tín nhiệm đều không thể ngăn cản được, nhưng nếu đình chiến mang lại
lợi ích cho cả hai, vậy thì trận này chắc chắn không thể đánh được. Hiểu được điều này, thì cuộc đám phán này sẽ trở nên có ý nghĩa thực tế hơn, không cần nghĩ ngợi đến những việc trong quá khứ, điều chúng ta nên làm là làm thế nào để thiết lập nên một bộ quy tắc khiến đôi bên đều được
lợi, chỉ cần song phương đạt được lợi ích cần thiết từ kết quả của lần
đàm phán này, thì tự nhiên sẽ không xuất hiện tình huống phản bội liên
minh, bởi vì hai bên chúng ta hợp tác so với đối lập thì sẽ mang lại
nhiều lợi ích hơn cho song phương.Cho nên mới có cuộc đàm phán này, mà
việc hai chúng ta cần làm, chính là đem phần bánh ngọt này phân chia cho công bằng, lấy cung mà làm cho đủ cầu. Dùng hợp tác và lợi ích để củng
cố hiệp ước giữa hai nước, thực ra nói cho cùng, chính là đơn giản như
vậy.
Câu này nói trắng ra, thì cũng rất thực tế, nhưng cũng chỉ là một việc còn con như vậy.
Nói thẳng là, đánh hay hòa bình, đều là căn cứ vào lợi ích song
phương, liên minh răng môi cái gì, liên minh huynh đệ cái gì. Từ xưa đến nay, trên đời không hề có hiệp ước đồng minh nào là lâu dài, thời gian
trôi đi, tình thế cũng đổi thay. Hiệp ước ngày hôm nay chỉ có thể thỏa
mãn lợi ích bấy giờ, tương lai tình hình ra sao, có quỷ thần mới biết
được. Nếu Hiệp ước của hôm nay không thể đáp ứng được lợi ích của đôi
bên, vậy thì chỉ còn lại hai con đường, một là dùng chiến tranh để giải
quyết vấn đề, con đường còn lại, chính là tiếp tục đàm phán, tạo ra một
Hiệp ước mới để thỏa mãn được yêu cầu song phương. Hôm nay đã như vậy,
sau này cũng sẽ như vậy, lớn là giữa các quốc gia với nhau, nhỏ là giữa
người với người.
Đối với hiện tại mà nói, chỉ cần bọn họ đạt được một bản Hiệp ước thỏa mãn nhu cầu đôi bên là đủ.
Đã nói đến nước này, còn dây dưa đến những vẫn đề trong quá khứ nữa,
thì rõ ràng có chút đảo lộn đầu đuôi, Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu, hai bên rốt cục nhất trí được dự tính ban đầu của cuộc đàm phán.
Vậy nên những việc tiếp theo đã dễ dàng hơn. Đương nhiên, Lý Kỳ hoàn
toàn nắm giữ quyền chủ động. bởi vì vũ lực của nước Kim đã không thể
khiến Đại Tống kinh hãi nữa, điều duy nhất bọn họ có thể khiến Đại Tống
kiêng dè, chẳng qua chỉ là việc liều chết đánh cược một lần, cũng chính
là nói nếu như Đại Tống các ngươi muốn mượn cuộc đàm phán này để áp chế
Đại Kim chúng ta, thì đó là bức Đại Kim ta phải quyết tử chiến với Đại
Tống các ngươi.
Đây cũng là điều Đại Tống không muốn trông thấy, bởi quốc sách của
Đại Tống là hi vọng mở mang biên giới dựa trên tình trạng không lay động căn cơ của quốc gia, chứ không phải là kéo dân chúng vào trong đó, vì
thế, kể cả có thắng lợi, thì tổn thất trong đó Đại Tống cũng không thể
gánh vác, kinh tế chắc chắn sẽ suy thoái, đây là điều Triệu Giai, Lý Kỳ
không mong muốn nhất.
Đã là đàm phán hậu chiến, đầu tiên đương nhiên là phân chia lại biên
giới, địa khu Yến Vân thì còn dễ nói, dĩ nhiên là lấy Trường Thành làm
biên giới, Hoàn Nhan Hi Doãn không đần độn đến mức yêu cầu Đại Tống để
một phần địa khu Yến Vân cho bọn họ, mấu chốt nằm ở chỗ biên giới địa
khu Hà Sáo, bởi đây là mảnh đất Đại Tống vừa mới thu phục được, chính
Đại Tống còn chưa xác định được biên giới nằm ở đâu.
Nhưng yêu cầu của Hoàn Nhan Hi Doãn là lấy dãy Âm Sơn làm biên giới,
điều này thực ra cũng hợp tình hợp lý, đây chính là dùng biên giới vốn
có của Tây Hạ để chia biên giới, nhưng Lý Kỳ không đồng ý, vì nước Kim
vẫn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh được hết địa khu Mạc Bắc, những bộ lạc ở
đó chỉ bằng lòng quy thuận nước Kim bằng miệng, cho nên Lý Kỳ cho rằng
cách nói của Hoàn Nhan Hi Doãn là sai, chẳng qua là cảm thấy nước Kim
chưa có đủ tư cách để phân chia biên giới, muốn bàn cũng là để Đại Tống
và các bộ lạc ở Mạc Bắc bàn bạc.
Hoàn Nhan Hi Doãn cũng không ngốc, Đại Tống này rõ ràng là muốn
khuếch trương ra thảo nguyên, nếu là trước đây, Đại Tống và Mông Cổ cách nhau bởi nước Kim và Tây Hạ, cho nên Đại Tống thiếu đi sự liên hệ với
Mông Cổ, nhưng giờ đã khác, bây giờ Đại Tống đã chiếm lĩnh được Tây Hạ,
có thể triển khai đối thoại trực tiếp với thảo nguyên Mông Cổ, Đại Tống
có tiền, Mông Cổ thì nghèo nàn, cho nên Đại Tống tùy ý mang chút tiền ra tấn công, mấy bộ lạc Mông Cổ đó còn không đầu hàng nhập vào Đại Tống
cả.
Một khi Mông Cổ đã bị Đại Tống chiếm lĩnh, thì Đại Kim chắc chắn xong chuyện, đây là điều không thể nghi ngờ.
Cho nên Hoàn Nhan Hi Doãn có chết cũng không chịu, các ngươi đừng
hòng có chủ ý đánh đến thảo nguyên, hiện tại những bộ lạc đó đã biểu
hiện rõ ràng quy thuận về Đại Kim ta, thì chúng ta có tư cách bàn luận
chuyện bên giới bên đó.
Vấn đề này hai bên bàn luận cả một ngày, không ai chịu nhượng bộ, cho nên lâm vào thế giằng co, ngày đàm phán đầu tiên cứ như vậy mà kết thúc không vui vẻ gì.
Tuy nhiên loại đàm phán ở cấp bậc này, ai cũng không có hi vọng xa
vời trong một ngày liền giải quyết xong toàn bộ vấn đề, đây là điều rất
không thực tế.
Hai bên sau khi trở về thương lượng một đêm với đoàn mưu sĩ, ngày thứ hai lại tới Trường Thành, tiếp tục bàn luận vấn đề này.
Dù sao song phương bọn họ đều hi vọng có thể đạt được thành công
trong việc liên minh lần này, vì thế trong ngày đàm phán thứ hai, hai
bên đều nhượng bộ 1 bước, trước hết, Đại Tống bằng lòng lấy biên giới
vốn có của Tây Hạ làm viên giới phía Bắc của Đại Tống, hơn nữa thừa nhận sự thực các bộ lạc ở Mông Cổ quy thuận Đại Kim, nhưng nước Kim buộc
phải đồng ý thành lập sự độc quyền ở thành Ngột Thứ Hải, có thể để các
bộ lạc Mông Cổ và Đại Tống trực tiếp qua lại giao dịch, hơn nữa nước Kim không có quyền can thiệp.
Điều này Hoàn Nhan Hi Doãn đã đồng ý, bởi gã cũng biết chỉ cần binh
lính của bọn họ không chiếm lĩnh được vùng Mạc Bắc, thì không thể ngăn
cản người Mông Cổ và Đại Tống giao dịch buôn bán với nhau, đã như vậy,
sao còn không bán lấy chút tình cảm cho Lý Kỳ.
Ngay sau đó Lý Kỳ liền tiếp vào việc này, bàn tới chuyện sở hữu Hắc Thủy.
Thành Hắc Thủy là một yếu địa chiến lược vô cùng quan trọng, nhưng
lại bị Hoàn Nhan Hi Doãn tặng cho Khắc Liệt Bộ. Ngươi đã muốn lấy biên
giới vốn có của Tây Hạ làm giới hạn, vậy thì Thành Hắc Thủy này nên quy
về cho Đại Tống ta.
Nhưng Hoàn Nhan Hi Doãn lại không đồng ý, Thành Hắc Thủy này là
chuyện xảy ra trước khi các ngươi chiếm lĩnh Tây Hạ. Nếu muốn bàn chuyện thành Hắc Thủy, cũng nên là do Tây Hạ bàn bạc với chúng ta, hơn nữa,
Thành Hắc Thủy đây cũng không nằm trong tay Đại Kim ta, chúng ta đã đem
tặng cho Khắc Liệt Bộ, các ngươi muốn thì cũng phải tìm Khắc Liệt Bộ mà
đòi.
Lý Kỳ đương nhiên biết Hoàn Nhan Hi Doãn nhất định sẽ mượn cớ này để
cự tuyệt yêu cầu của hắn, hắn cũng chẳng yêu cầu xa vời rằng nước Kim sẽ ra mặt lấy lại Thành Hắc Thủy về cho bọn họ. Điều hắn hi vọng là nước
Kim thừa nhận thành Hắc Thủy quy về cho Đại Tống.
Hoàn Nhan Hi Doãn và Lý Kỳ đã qua lại với nhau quá nhiều, tâm lý
phòng bị rất nặng nề. Vốn dĩ đây chỉ là lời hứa miệng, xem chừng chẳng
quan trọng gì, kỳ thực bằng không, nếu nước Kim thừa nhận Thành Hắc Thủy thuộc lãnh thổ Đại Tống, tất sẽ dấy lên sự bất mãn của Khắc Liệt Bộ,
điều này sẽ tổn hại đến quan hệ giữa bọn họ và các bộ lạc trên thảo
nguyên, mà trước khi Hoàn Nhan Tông Vọng qua đời còn nhắc lại một lần
đến vùng Mạc Bắc, đối tượng nước Kim có thể lôi kéo không nhiều, chỉ còn lại một mảnh thảo nguyên kia, cho nên vào giờ phút này Hoàn Nhan Hi
Doãn quyết không thể làm tổn hại đến quan hệ của Đại Kim và các bộ lạc
trên thảo nguyên.
Nhưng lời này cũng không thể nói rõ ràng, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng
chẳng có lý do để cự tuyệt, ý của gã rất đơn giản, đây là chuyện của các ngươi, các ngươi tự đi bàn bạc đi, Hắc Thủy thành này quy về Đại Tống
cũng được, Khắc Liệt Bộ cũng tốt. Chúng ta mặc kệ, các ngươi muốn ra sao thì ra, chẳng có liên quan gì đến Đại Kim chúng ta cả.
Bản lĩnh đánh thái cực quyền của Hoàn Nhan Hi Doãn cũng rất lợi hại,
tránh đông né tây, chính là không chịu bằng lòng với yêu cầu này của Lý
Kỳ.
Lý Kỳ cũng chẳng có cách nào với chuyện này, tâm lý phòng bị của tên
này quá cẩn thận, đành lùi một bước hòng tiến lên hai bước, hi vọng nước Kim đình chỉ việc dùng binh lính với Cao Ly. Trên điểm này, hắn rất
kiên quyết, thậm chí hắn còn nói rõ Cao Ly xuất binh, tất cả là vì Cao
Ly và Đại Tống bọn họ là đồng minh quân sự, hai bên có chung nhận thức
trên phương diện này, hiện giờ đã đình chiến, thì các ngươi cũng nên
đình chiến với Cao Ly,nếu như các ngươi còn dùng binh với Cao Ly, Đại
Tống ta nhất định sẽ không ngồi giương mắt nhìn.
Trước đó Đại Tống đã hại Cao Ly một vố thảm hại, nếu như Đại Tống còn không bù đắp cho Cao Ly, thì Cao Ly rất có khả năng sẽ dựa vào nước
Kim, Đại Tống vừa hi vọng quốc nội Cao Ly suy yếu, cho bọn họ có dịp
thừa cơ, một mặt lại muốn Cao Ly và nước Kim có giao tình tốt, mức độ
này chắc chắn phải nắm cho vững, đem Cao Ly cầm chắc trong tay.
Hoàn Nhan Hi Doãn tuy biết thừa Đại Tống đang có ý đồ quỷ quái gì, có Cao Ly trong tay, bọn họ sẽ không còn cách nào giải quyết nỗi lo về
sau. Nhưng Đại Tống đã nhượng bộ một bước lớn ở phương diện Mạc Bắc, hơn nữa chuyện Hắc Thủy Thành cũng không hung hăng ép người, điều này ngang bằng với một loại trao đổi, ta không đi kích động các bộ lạc Mạc Bắc,
ngươi cũng đừng có ý đồ gì với Cao Ly.
Hoàn Nhan Hi Doãn liền bằng lòng.
Nhưng bằng lòng thì bằng lòng, hai bên đều có thể cẩn thận dùng quy
tắc mà tuân thủ minh ước. Đây hiển nhiên là chuyện không thể, chắc chắn
sẽ có nhiều hành động nhỏ, chỉ là không dùng đến vũ lực, về mặt ngoại
giao nhất định sẽ có nhiều động thái liên tiếp, điều này thì phải xem
cách đánh cờ ngoại giao của hai bên rồi.
Sau khi chuyện về phương diện biên giới đã đàm phán ổn thỏa, song
phương liền bắt đầu đàm phán sâu hơn về chi tiết, cũng chính là việc hai nước nên lấy loại quan hệ gì để chung sống hòa bình, còn cả việc giao
dịch buôn bán qua lại của hai bên, đây là điều nước Kim rất cần, đại
chiến lần này, trong nước họ đã bị tổn hại nặng nề, bọn họ rất cần sự
trợ giúp của Đại Tống.
Điều này Lý Kỳ cũng biết, cho nên trên cơ sở Hiệp ước Vân Tang, hắn
lại đề ra một bộ phương án mới, bởi vì trong nội dung của Hiệp ước Vân
Tang, Đại Tống vẫn nằm vào thế yếu, phần lớn đều là những yêu cầu cứng
nhắc, hiện giờ đã khác, Lý Kỳ đem toàn bộ những tiêu chuẩn cứng nhắc đó
bỏ đi, sửa đổi trở nên công bằng hơn, phương thức hợp tác tự do, nhưng
Lý Kỳ cũng hiểu, sẽ dùng một mức giá vô cùng thấp để bán lương thực cho
nước Kim, đồng thời cũng sẽ mua một lượng lớn súc vật từ nước Kim, tuy
Đại Tống chiếm lĩnh được vùng Hà Sáo, nhưng người dân Đại Tống cũng đang giàu có lên, dân chúng có tiền đương nhiên là muốn ăn thịt, nhu cầu đối với thịt để ăn cũng càng ngày càng cao, càng nhiều nguồn thì càng cải
thiện được mức sống của dân chúng trong nước, vì thế Lý Kỳ cho ước định
một số lượng cực kỳ lớn, không ít như ngày trước, đương nhiên cũng sẽ
tiếp tục đầu tư cho nước Kim.
Trong trận chiến này nước Kim có một điểm lại làm Đại Tống vô cùng
hài lòng, chính là bọn họ không giận cá chém thớt đối với những thương
nhân Đại Tống đang làm ăn buôn bán ở nước Kim, đây là điều mà Hiệp ước
Vân Tang lúc trước, Lý Kỳ yêu cầu gắt gao, cho nên Lý Kỳ mới hứa như
vậy, các ngươi đã làm rất tốt, thương nhân nước ta có sự bảo hộ ở nước
các ngươi, vậy thì đương nhiên sẽ tăng mạnh vốn đầu tư cho các ngươi,
nói đến đầu tư, thực ra chính là nhìn trúng sức lao động giá rẻ ở nước
Kim.
Hoàn Nhan Hi Doãn lại rất hài lòng với điều này, điều mà bọn họ cần
nhất lúc này là lương thực và tiền vàng, thoải mãn cho nhu cầu cơ bản
của dân chúng trong nước, bằng không, dân chúng đều không có cơm ăn, thì chẳng phải cả ngày sẽ suy tính đến chuyện tạo phản ra sao.
Song phương bắt đầu tiến vào không khí đám phán vô cùng hòa hợp.
Trải qua bảy ngày đàm phán, hai bên cuối cùng đã lại lần nữa đạt được sự hợp tác, bản Hiệp ước này cũng đã được lịch sử gọi là " Trường Thành Chi Minh"