- Haha, câu hỏi này của Văn Vũ huynh thực làm cho người ta khó trả
lời, ta đây ở tửu quán, ngoài việc ăn cơm uống rượu ra thì còn có thể
làm gì, phải rồi, huynh đang vội vã đi đâu vậy?
- Ai ôi, ta nói Quý Phong huynh, lúc này huynh còn tới đây làm cái gì, đi đi đi, chúng ta đến Túy Tiên Cư ăn.
- Túy Tiên Cư? Chỗ đó không khải là nơi những kẻ huynh đệ hàn môn như chúng ta lui tới đâu.
- Ặc, chẳng lẽ ngươi không nghe nói ư, sáng nay Túy Tiên Cư dán cáo
thị,để ăn mừng cho Đại Tống ta thu phục được Yến Vân và địa khu Hà Sáo,
tối nay Túy Tiên Cư miễn phí hoàn toàn rượt thịt, hơn nữa còn tặng quà,
ai ai cũng có phần.
- Hả? Miễn phí.
- Còn chẳng phải sao, nhanh lên đi thôi, đến muộn là không còn chỗ ngồi đâu.
- Phải phải phải.
- Khách quan, khách quan, rượu của người, khách quan--- con mẹ ngươi
chứ. Sao lại thế nữa, đây đã là nhóm thứ ba gọi rượu thịt rồi đột nhiên
đi khỏi quán rồi.
Chạng vạng tối hôm nay, các tửu lâu, tửu quán lớn đều vắng vẻ, việc kinh doanh xuống dốc không phanh.
Khách hàng đều chạy đi đâu hết cả rồi?
Đều chạy đến đường lớn Biện Hà cả rồi.
Đứng ở đường lớn Biện Hà từ xa nhìn lại, chỉ trông thấy vị trí của
Túy Tiên Cư, một khối đông đúc, người đông nghìn nghịt, từ phía đông
không nhìn thấy phía Tây, từ phía Tây không nhìn được phía Đông.
Sau khi tin tức đại thắng ở phương Bắc truyền về, các tửu lâu lớn đều treo biển trang hoàng để chúc mừng cho nước nhà ngay, dùng một số chính sách ưu đãi để thu hút khách, khoan hãy nõi, chiêu này quả thật là dùng quá tốt, nhà nào cũng chật cứng khách, dân chúng ai cũng vui mừng, ngày ngày tới quán rượu ăn mừng. Chủ các tửu lâu cười đến không ngậm nổi
miệng, duy chỉ có Túy Tiên Cư vẫn không có độngt ĩnh gì, vẫn y như
trước.
Khách quen của Túy Tiên Cư vô cùng bất mãn, người ta đều có ưu đãi,
Túy Tiên Cư các người giàu như thế, thậm chí ngay cả chiết khấu cũng
không, thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng sau ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ không ai còn nghĩ như vậy nữa.
Ưu đãi? Chiết khấu? Tặng mấy đĩa rau trộn?
Đây là những việc Đại Túy Tiên Cư ta làm hay sao? Thật quá mất mặt
rồi, Túy Tiên Cư ta đường đường không tuột dốc đến mức đó, chúng ta cứ
miễn phí luôn đi, không chỉ miễn phí, những người không tranh được chỗ
ngồi, chúng ta còn tặng quà biểu thị sự xin lỗi.
Cái gì gọi là tiền nhiều thế lớn, đây chính là cái gọi là tiền nhiều thế lớn.
Trong thiên hạ, còn có kẻ nào mở tửu lâu dám phung phí như vậy.
Ngoài cửa còn như thế, bên trong càng khủng khiếp hơn, chật đến mức
giọt nước cũng không lọt được qua, đây ó lẽ là tiếp từ sau khi Lý Kỳ kể
chuyện Tam quốc, Túy Tiên Cư đông đúc nhất, bởi vì thức ăn có ngon hơn
nữa, cũng không hấp dẫn người ta bằng hai chữ " miễn phí"
- Từng người một, không vội không vội, ai cũng có phần.
Nam Ca làm ở quán rượu bao nhiêu năm, làm đến tận bây giờ, vẫn quay
trở lại với nghề cũ, đứng ở trước cửa, hò hét, nhưng mặc cho gã có hét
lớn thế nào, dân chúng vẫn rất kích động.
Việc Túy Tiên cư tặng quà này cũng không phải là quà bình thường, một gói kẹo đã giải quyết xong vấn đề, thì có quỷ mới đến xếp hàng.
Quà tặng là Thiên Hạ Vô Song.
Thiên Hạ Vô Song từ lúc xuất hiện đến nay vẫn luôn vô cùng đắt đỏ,
dân thường căn bản không uổng nổi, cũng chỉ có lúc đi ngang qua hỏi han
về mùi vị của loại rượu đó, Thiên Hạ Vô Song đã có mặt hơn mười năm,
nhưng rất nhiều dân chúng Biện Kinh chỉ có thể ngửi được mùi hương, chứ
không hay biết mùi vị, cho nên vừa nghe tin Túy Tiên Cư tặng Thiên Hạ Vô Song thì liền kéo tới, kể cả có xếp hàng đến khi trời sáng cũng phải
xách một bình về nếm thử, rốt cuộc thứ rượu ngon lành nhất thiên hạ này
có mùi vị ra sao.
Không chỉ tặng Thiên Hạ Vô Song, còn có một miếng bánh ngọt kem bơ,
Túy Tiên Cư còn thân mật tặng một hộp cơm, mọi người đều khổ cực tới đây xếp hàng, chắc chắn chưa ăn uống gì, quyết định tặng luôn cơm hộp.
Trong hộp cơm cũng rất phong phú, cơm sườn lợn, còn có rau xanh lẫn
thịt, dù gì thì cái gì cần cũng có cả.
Quà tặng đã phong phú như thế, vậy thì những bữa ăn miễn phí ở đây
cũng chẳng cần nói nữa, đương nhiên tuy rằng nói rượu thịt miễn phí,
nhưng cũng không nói là do khách chọn món, thì người khách đó còn không
chọn món đến chết. Gọi số lượng cho cả một tháng ra, ăn không hết thì
gói mang về, đây là điều Túy Tiên Cư sớm đã chuẩn bị xong, ngươi ngồi
xuống đợi ăn là được rồi, mặc dù như vậy, nhưng mỗi món ăn đều rất có ý
nghĩa,chính là những món ăn chủ đạo Túy Tiên Cư đưa ra trong vòng mười
năm gần đây,
Món ăn chủ đạo ư, giá trị của mỗi món đều vô cùng đẹp.
Bữa cơm miễn phí này tuyệt đối là rất đáng.
Đặc biệt là những khách hàng quen thuộc của Túy Tiên Cư, bởi vì mỗi
món ăn chủ đạo đều đại diện cho một giai đoạn lịch sử vẻ vang của Túy
Tiên Cư, mà hiện tại có rất nhiều món ăn chủ đạo đã không còn nữa, lúc
mới bắt đầu, bọn họ đã ăn đến phát chán, nhưng thời gian trôi qua cũng
lâu rồi, bọn họ lại hoài niệm hương vị đó, nhưng Túy Tiên Cư đã không
còn làm nữa, nhưng không từng nghĩ đến việc hôm nay còn có thể thưởng
thức hương vị đó, cho nên bọn họ thưởng thức vị ngon, thứ đọng lại không phải vị ngon mà là câu chuyện trưởng thành hơn mười năm nay của Túy
Tiên Cư, cảm giác này rất kỳ diệu, cũng làm người ta xúc động vô cùng.
Dường như nghi thức cắt băng khai trương Túy Tiên Cư vẫn còn mới xảy
ra ngày hôm qua, Lý sư phụ vẫn chỉ để mái tóc ngắn quái dị.
Cũng chỉ có mùi vị quen thuộc này mới có thể khiến người ta hồi tưởng không ngừng.
Món ăn này đương nhiên chính là bảo vật của Túy Tiên Cư, đậu phụ thối.
Nhìn những miếng đậu thụ thối đen sẫm, trong lòng ai ai cũng đều nhớ
đến một người, chính là cái kẻ nam nhân tóc ngắn, đứng trên đường rán
đậu phụ.
Ngửi một hơi, vẫn là cái mùi vị quen thuộc đó.
Món đậu phụ thối vừa đưa ra, thật quá khủng khiếp, toàn bộ đại sảnh đều tràn ngập mùi hương của đậu phụ thối.
Có người thích mê mùi hương này, cũng có kẻ không ưa.
Nhưng hôm nay tất cả mọi người đều rất cổ vũ, bất kể là có thích hay
không, món đậu phụ thối vừa xuất hiện, không khí liền được đẩy lên, vô
số người đều hưng phấn kêu lên, đây có thể nói là kế sau một năm kể từ
khi khai trương trở lại, Túy Tiên Cư lại đưa ra món đậu phụ thối.
Hít sâu lấy một hơi, khẽ hít lấy thì mùi hôi xộc vào mũi, ngửi sâu hơn chút nữa thì mà mùi hương nồng đến mê người.
Khẽ cắn lấy một miếng, giòn mà không nhão, non mịn mà không ngấy.
Bất kể là trên lưỡi, hay là trong lòng, đều thấy dư vị vô hạn.
Bên trái một chiếc bàn tròn, chỉ trông thấy một nam nhân áo xanh
hướng về phía một ông già ăn vận giản dị nói: - Trương viên ngoại, nghe
nói mẻ đậu phụ thối đầu tiên của Túy Tiên Cư là mua từ chỗ ông bán.
Vị Trương viên ngoại này chính là Trương Tam Thúc ngày xưa, ông cũng
phát đạt theo Lý Kỳ, ở kinh thành cũng có chút ít tiếng tăm, chỉ có điều ông bản tính thật thà chất phác, lại quá khiêm tốn, ăn vận chẳng khác
là bao so với trước kia, chỉ có ít đi mấy miếng vá mà thôi. Nhưng tôn
xưng một tiếng viên ngoại, một chút cũng không ngoa.
Trương Tam thúc cười ha ha gật đầu.
Nam nhân áo xanh vội hỏi: - Vậy chắc chắn ông biết rất nhiều chuyện xảy ra khi đó, mau nói cho chúng ta nghe với.
Những người còn lại đang ngồi cũng nhao nhao đòi Trương Tam thúc kể chuyện về món đậu phụ thối.
Dù sao Trương Tam thúc tuổi tác đã cao, cũng thích hồi tưởng lại dư
vị ngày xưa, hôm nay trông thấy mọi người hưng phấn như thế liền từ từ
kể lại, nhưng lúc này ông không để ý, liền đem chuyện ngày đó Lý Kỳ tạo
thanh thế cho đậu phụ thối thế nào, lừa gạt mọi người, lấy giá đắt hơn
mấy chục lần để bán đậu phụ thối cho mọi người kể ra.
Những người bị mắc lừa vừa nghe xong, liền mắng chửi Lý Kỳ tên gian
thường này, dám bán gấp mấy chục lần, điều này--- điều này thực quá lừa
đảo mà.
Trương Tam thúc bừng tỉnh, biết mình lỡ miệng, vội vã im lặng, có
đánh chết cũng không nói tiếp nữa, dù gì Lý sư phụ cũng đã làm ra không
ít chuyện gạt người, nếu còn nói tiếp, không chừng Viện Tư Pháp sẽ can
dự vào.
Sau khi món đậu phụ thối đã xong, món thứ hai đương nhiên là lẩu uyên ương, nếu như nói Lý sư phụ dựa vào món đậu phụ thối để kiếm khoản tiền đầu tiên, thì lẩu uyên ương này chính là món vũ khí giúp Lý sư phụ có
chỗ đứng hoàn toàn vững chắc ở Đông Kinh, khi xưa Lý sư phụ chính là
dùng món lẩu uyên ương này làm phát pháo khai hỏa đầu tiên để khai
trương lại Túy Tiên Cư. Tuy nhiên món ăn này vẫn còn giữ đến tận bây
giờ.
Nhưng lẩu uyên ương ngày hôm nay, toàn bộ dùng loại nồi lẩu bằng sắt
cổ, hiện tại lẩu uyên ương đều dùng sắt tây, cho nên khi ăn rất có hương vị, nước canh hòa quyện, miếng thịt dê mỏng nóng bừng, luôn làm cho
người ta kích động khó mà kiềm chế nổi, thường thường đều sốt ruột không nhẫn nhìn được mà đem cả miếng thịt dê chín nóng bỏng đưa vào trong
miệng, còn kêu la lớn tiếng, về đến nhà liền đợi cái phản ứng này thôi.
- Nhắc đến cái nồi sắt này, bên trong cũng có không ít câu chuyện,
chính là ngày đó khi Lý sư phụ tới lò rèn của ta, vừa vung tay liền đưa
ngày một thỏi bạc lớn
Người đang nói chính là thợ rèn Lưu ở lò rèn ngoại ô, đương nhiên,
hiện giờ phải gọi là Lưu viên ngoại, hiện giờ món lẩu được thịnh hành,
mà người trong thiên hạ đều biết, dụng cụ nhà bếp bằng sắt tốt nhất trên đời, đều là do lò rèn của thợ rèn Lưu tạo ra, đến cả các bậc quan to
quyền quý của Biện Lương đều chạy tới chỗ ông mua nồi.
- Pizza.
Bỗng nghe một tiếng kinh hô, chỉ trông thấy từng khói ngũ sắc rực rỡ tròn trịa mang lên trên bàn.
Vừa trông thấy pizza, điều mọi người nghĩ đến lại không phải Lý sư
phụ, mà là " Tam quốc diễn nghĩa" sinh cũng ngày cùng tháng cùng năm với pizza.
Lúc trước khi Túy Tiên Cư bị Phỉ Thúy Hiên đẩy vào cảnh khốn khó, Lý
sư phụ mới không thể không đưa ra cái món pizza gì gì đó, lại đưa ra cả
Tam quốc diễn nghĩa, lúc này mới giảm bớt những nguy cơ mà Phỉ Thúy Hiên mang đến.
Cho nên khi mọi người trông thấy pizza, liền tự nhiên mà nghĩ tới " Tam quốc diễn nghĩa"
Chỉ trông thấy một vị công tử mặt mày trắng nõn tóc mai gắn một bông
hồng nhảy lên ghế, lớn tiếng hét lên: - Các vị, các vị, hôm nay mọi
người đã cao hứng như vậy, thế thì ta và các bạn diễn một hồi Tam quốc
diễn nghĩa thì thế nào?
Thằng ranh này chính là Cao Nha Nội ai gặp cũng mến, hoa thấy hoa nở, một cảnh náo nhiệt như vậy đương nhiên không thể thiếu tứ tiểu công tử, bọn họ chẳng phải ham chút tiền nhỏ đó. Chỉ đơn thuần vì không khí quen thuộc của Túy Tiên Cư mà đến, cũng chỉ có Túy Tiên Cư mới có không khí
như thế này.
- Được!
Mọi người cùng đồng thanh nói được.
Cao Nha Nội trông vậy, trong lòng than vãn tiếc nuối không có mặc Gia cát chiến bào tới.
Hồng Thiên Cửu còn ngồi xổm trên ghế, hưng phấn nói: - Ca ca, huynh tính diễn thế nào?
- Đương nhiên là thuyền cỏ mượn tên của Gia cát thánh nhân ta.
Cao Nha Nội hai tay chống nạnh wa ha ha nói.
Hồng Thiên Cửu bất mãn: - Nhưng mà bọn ta muốn nghe Tam anh đại chiến Lã Bố hơn.
- Phải phải phải, Tam anh đại chiến Lã Bố.
Những người còn lai đều nhao nhao kêu lên.
Cao Nha Nội thấy mọi người đều nhất trí muốn xem Tam Anh đại chiến Lã Bố, lập tức sửa lời: - Được, ta sẽ diễn Tam Anh đại chiến Lã Bố.
Không khí lập tức yên tĩnh, mặc dù bên ngoài vẫn còn rất náo nhiệt.
Cao Nha Nội hắng giọng, lại khẽ vuốt bông hoa trên tóc mai, mới cao
giọng nói: - Muốn biết cụ thể sự tình ra sao, mời nghe hồi sau phân
giải.
-!
Vừa nãy là yên tĩnh, bây giờ là tĩnh mịch.
AI ôi!!! sao ta lại đem lời kết nói ra trước rồi. Cao Nha Nội tự mình ngẩn ra, hóa ra lúc trước y oán niệm câu này của Lý Kỳ sâu sắc nhất,
cho nên vừa nói đến Tam quốc, y liền vô thức nói ra những lời này.
- Hay!
Bỗng nhiên trong đại sảnh vang lên một tràng âm thanh mãnh liệt.
Lúc ban đầu khi Lý Kỳ kể chuyện Tam quốc, phàm nghe đến câu này ai ai cũng kích động muốn giết Lý Kỳ, cho nên cả vở Tam quốc, mỗi người đều
ấn tượng sâu sắc với câu nói này, đây tuyệt đối là phương pháp gây thù
hận độc nhất vô nhị.
Nhưng hôm nay nghe thấy, mọi người lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, đều cùng nhau cười haha.
Thế này mà cũng được à.
Cao Nha Nội có chút khó hiểu, nhưng đây cũng là thứ y am hiểu nhất,
bất kể là làm đúng hay sai, thì y lúc nào cũng ra vẻ, làm bộ, điểm này
ngay cả đến Lý Kỳ cũng không thể bằng. Trông thấy mọi người ủng hộ, y
cũng mê mẩn mỉm cười, đợi tiếng vỗ tay thưa thớt dần mới nói: - Thường
nói rằng, Nhân Trung Lã Bỗ, Mã Trung Xích Thố.
Vẫn là hương vị quen thuộc đó! Vẫn là Cao Nha Nội đần độn kia!