- Hinh Nhi, Hinh Nhi! Rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi! – Ánh mắt vốn sốt ruột của Lăng Thiếu Đường lóe sáng.
Kỳ Hinh chậm rãi mở to mắt, ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy quan tâm của Lăng Thiếu Đường.
Đã có chuyện gì vậy? Đôi mắt này thật dịu dàng, tràn đầy sự dịu nhẹ và quan tâm.
Kỳ Hinh lại ho mấy tiếng nữa, cô thấy rất lạnh, cả người khó chịu, sau đó
cô liền được ôm vào lòng một lồng ngực ấm áp và rộng lớn.
- Hinh
Nhi, may quá, em không sao rồi! – Lăng Thiếu Đường nóng vội ôm chầm lấy
Kỳ Hinh, cảm giác mất đi rồi có lại lúc này đang ngự trị như bậc chúa tể trong lòng anh.
Trí nhớ bỗng chốc như cơn thủy triều dội về trong đầu Kỳ Hinh.
Cô nhớ đã bị Hoàng Phủ Ngưng đẩy xuống biển, cô nhớ cảm giác đau khổ khi
bị ngập chìm trong nước biển, thậm chí còn nhớ rằng cô đã nhìn thấy ảo
giác, một ảo giác thật đẹp.
Lúc này Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường
ôm chặt vào trong ngực, cô thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng và
sốt ruột của Lăng Thiếu Đường dành cho cô.
Đây là ảo giác sao? Anh thật sự khẩn trương vì bản thân cô? Vừa rồi chính anh đã liều lĩnh nhảy xuống biển cứu cô sao?
Kỳ Hinh lặng lẽ nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của Lăng Thiếu Đường. Tuy cô đã
rất sợ hãi nhưng khi thấy anh lo lắng cho an nguy của mình như vậy, trái tim cô lại lên xuống không yên.
Từ sau khi quen biết Lăng Thiếu
Đường, anh luôn châm chọc và khiêu khích cô, lúc nào cũng chỉ có trả
thù. Nhưng lúc này đây, động tác của anh rất dịu dàng, dịu dàng đến mức
cô hy vọng rằng thời gian hãy ngừng lại ở ngay khoảnh khắc này, cho dù
có phải chết cô cũng chẳng quan tâm.
Thiếu Đường... anh quan tâm đến cô sao?
Phải vậy không?
Trái tim lạnh giá dường như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào, nhưng Kỳ Hinh cố gắng để bản thân không hy vọng quá nhiều.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực vững chắc
của Lăng Thiếu Đường, hít thở mùi hương của riêng anh, hưởng thụ sự dịu
dàng ẩn sau cái lạnh lùng ấy.
Cô sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này!
Hàng ngàn hàng vạn lời đều ẩn chứa trong đôi mắt trong như làn nước của cô
khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm rối bời, cũng càng buồn bực hơn.
Chết tiệt thật! Lần đầu tiên trong đời anh lại không ý thức được bản thân
đang làm cái gì! Từ trước đến nay anh vốn là người điềm tĩnh và thận
trọng, trong thương trường phải bày mưu tính kế anh cũng luôn bình tĩnh, khôn khéo và lý trí.
Đột nhiên, tiếng ồn ào trên boong tàu vang lên, dường như có mấy người đang chạy về phía này.
- Anh cả! – Bóng dáng Lăng Thiếu Nghị xuất hiện trên boong tàu.
Phía sau anh ấy là Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đầy tức giận.
Còn sau nữa chính là nhân viên tạp vụ vừa đụng phải Lăng Thiếu Đường.
- Kỳ Hinh sao rồi? – Lăng Thiếu Nghị vội vàng hỏi, khi thấy Kỳ Hinh đã tỉnh lại, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người tạp vụ đứng phía sau thấy cô gái bị rơi xuống nước đã không sao, anh ta cũng nhẹ nhõm.