Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc của nhà thờ, giữa khung cảnh toàn hoa hồng ở bên trong là một cặp cô dâu – chú rể.
Kỳ Hinh mặc một chiếc áo cưới màu trắng tinh, cô gái dịu dàng đứng trong
bầu không khí thiêng liêng lại càng thêm đẹp rạng ngời, đôi môi đỏ mọng
của cô hơi mỉm cười. Chiếc váy cưới vừa vặn với dáng người càng toát lên sự dịu dàng của cô, làn da mịn màng như khối mỡ đông càng khiến người
khác phải say đắm.
Một bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt bàn tay
trắng nõn mềm mại, Kỳ Hinh ngước đôi mắt ngây thơ nhìn chủ nhân của bàn
tay này – Tuyên Tử Dương, cũng chính là người chồng sắp cưới của cô. Khi nhìn anh, gò má cô hơi ửng hồng.
Tuyên Tử Dương với vóc người
cao lớn và khuôn mặt anh tuấn đã bị sự yêu kiều của Kỳ Hinh “đánh bại”,
trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn
lên má Kỳ Hinh. Sau đó, trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè, hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ.
Bà Chúc Bích Doanh –
mẹ của Kỳ Hinh thấy con gái sắp gả chồng, nước mắt không nhịn được lại
rơi xuống, bà vui mừng khi con gái đã tìm được hạnh phúc của mình.
Cha xứ nhìn cặp cô dâu – chú rể trước mặt, trịnh trọng lên tiếng: “Anh
Tuyên Tử Dương, anh có nguyện ý lấy cô Kỳ Hinh làm vợ, làm theo những
lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng chung sống với cô ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, dù cô ấy ốm
đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?”
Tuyên Tử Dương
nhìn Kỳ Hinh đứng bên cạnh, khóe môi cong lên một nụ cười đầy hạnh phúc, đôi mắt đen tràn ngập dịu dàng, trả lời đầy kiên định: “Con đồng ý!”
Ánh mắt của Kỳ Hinh ngập tràn sự xúc động, trái tim vốn loạn nhịp giờ tựa hồ như đã tìm được bến đỗ an toàn.
Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Kỳ Hinh: “Cô Kỳ Hinh, cô có nguyện ý làm vợ của anh Tuyên Tử Dương, làm theo những lời dạy dỗ của Thánh kinh, cùng
chung sống với anh ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng,
yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu
anh ấy như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe
mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với anh ấy cho đến khi
rời khỏi thế giới này không?”
Kỳ Hinh đã nghe đến thuộc lòng lời thề này, cõi lòng lạnh giá hơi run lên. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu
nhìn Tuyên Tử Dương đầy tình cảm, cũng kiên định lên tiếng: “Con…”
- Cô ấy không đồng ý… – Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong nhà thờ, quả quyết ngắt câu nói của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh trong bộ váy cưới đột nhiên run lên, giọng nói quen thuộc ấy như
một loại tà mị đâm sâu vào cõi lòng khiến cô rất lo lắng. Khi quay đầu
lại, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn và lạnh lẽo mà cả đời này
cô khó có thể quên được.
Tuyên Tử Dương cũng quay đầu lại, khi
anh ta đang nhíu chặt hàng lông mày nhìn vị khách không mời mà đến tự
dưng xông vào phá đám hôn lễ của mình, anh ta liền trừng lớn hai mắt.
Lăng Thiếu Đường mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cao cấp phối hợp cùng quần
dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ của mình, khuôn mặt
anh lúc này đầy vẻ ngỗ ngược như không thể kìm chế được. Cùng là những
người đàn ông anh tuấn, nhưng Tuyên Tử Dương thì dịu dàng như làn gió
xuân, một người đàn ông toát ra vẻ chín chắn và trầm ổn trong khi Lăng
Thiếu Đường lại là một người cực kì hấp dẫn, vẻ ngông cuồng và lạnh lẽo
toát ra từ người anh khiến người khác phải run rẩy.
Tuyên Tử
Dương quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Kỳ Hinh rồi sải bước đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, ngăn cản bước chân anh: “Anh Lăng, hôm
nay là ngày kết hôn của tôi và Hinh Nhi, mong anh hãy tự trọng cho!”
Bà Chúc Bích Doanh – mẹ của Kỳ Hinh và ông Kỳ Chấn Đông – bố của cô cũng đứng bật dậy nhìn Lăng Thiếu Đường đứng trong nhà thờ.
Lăng Thiếu Đường hừ lạnh một tiếng, đôi mắt anh như đôi mắt của bậc quân
vương nhìn lướt qua Tuyên Tử Dương, coi như anh ta không tồn tại rồi
nhìn thẳng về phía Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên:
“Hinh Nhi, lại đây…”
- Không… – Kỳ Hinh nhìn thấy Lăng Thiếu
Đường như nhìn thấy ma quỷ, cô không tự chủ được liền lùi về phía sau
mấy bước – Anh Lăng, tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh đi đi!
- Vậy à? – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nói, sau đó anh hất cánh tay đang
chặn đường mình của Tuyên Tử Dương ra, sải bước đi về phía trước, hung
hăng siết chặt cằm của Kỳ Hinh, cúi người rồi nở nụ cười tà mị – Chúng
ta không có quan hệ gì à? Em có muốn ngay bây giờ tôi kể cho cha mẹ và
chồng tương lai của em nghe xem em đã ở trên giường lấy lòng tôi như thế nào không?
- Lăng Thiếu Đường, anh quá đáng rồi đấy! – Tuyên Tử Dương cũng xông lên muốn kéo Kỳ Hinh về phía mình.
- Cậu muốn Uy Dương lâm vào đường cùng à? – Giọng nói của Lăng Thiếu Đường càng thêm lạnh lẽo, anh hỏi một câu ngắn gọn.
Tuyên Tử Dương như đã cảnh tỉnh, cả người anh ta run lên đến mức suýt nữa thì ngã xuống. Dường như anh ta có thể nghe ra mùi vị khát máu và tàn nhẫn
trong giọng nói của Lăng Thiếu Đường. Đúng, anh ta không thể đấu cùng
tập đoàn quốc tế Lăng thị, tạm thời không nói đến chuyện Lăng Thiếu
Đường là đối tác hợp tác có uy danh nhất trong giới thương mại, chỉ cần
Lăng Thiếu Đường lạnh lùng giở thủ đoạn khiến người khác chùn bước thì
chuyện anh ta muốn thôn tính hay đẩy công ty Uy Dương vào bước đường
cùng là chuyện quá dễ dàng.
Kỳ Hinh nhìn Tuyên Tử Dương không thể lên tiếng trả lời, cả người cô như rơi vào một hố băng không cách nào thoát ra được.
Lăng Thiếu Đường cười lạnh, giơ tay trái ra, đường trí tuệ hằn sâu cũng hiện ra khi anh mở lòng bàn tay: “Hinh Nhi, đi theo tôi!”. Giọng nói ấy như
đang mê hoặc làm xao động trái tim Kỳ Hinh.
- Tại sao? Tại sao
anh không buông tha cho tôi! – Kỳ Hinh vô lực hỏi, cảm giác khó có thể
hít thở ngày càng mãnh liệt khiến cô chỉ muốn ngất đi.
- Rất đơn giản, cũng giống như lần trước em đã thề trước Chúa, trừ khi tôi chết,
bằng không cả đời này em phải chung thủy với một mình tôi! – Lăng Thiếu
Đường nhìn Kỳ Hinh, lạnh lùng gằn từng tiếng một.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, khi nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Dương lúc này, cô đã biết kết cục của mình rồi! Cô biết Tuyên Tử Dương đã lựa chọn giữ lấy sự nghiệp của
bản thân anh ta, vứt bỏ cô; còn cô thì nhất định cả đời này sẽ không thể thoát khỏi người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt vốn đầy tình cảm của cô lúc này được che kín bằng sự trống trải và cô tịch, đôi mắt đẹp như
làn nước vội vàng nhìn cha mẹ và những người bạn tốt ở bên dưới, cô để
mặc cho Lăng Thiếu Đường nắm chặt bàn tay phải đã sớm lạnh như băng của
mình.
- Đời này kiếp này em chỉ có thể làm người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi! – Lăng Thiếu Đường ghé sát người lại, chiếc mũi của
anh như xuyên qua từng lọn tóc của Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp vang
vọng bên tai cô.
*******************************************
Giữa khu vực trung tâm thương mại phồn hoa nhất là một tòa nhà cao sừng
sững, chiếm diện tích lớn nhất – đó chính là tập đoàn Lăng thị. Chính độ cao cả trăm tầng của tòa nhà đã khoe ra sự tôn quý và xa hoa của nó,
dưới ánh mặt trời, tòa nhà ấy như toát lên nét lạnh lùng khúc xạ những
tia nắng sáng rọi.
Tập đoàn Lăng thị là một trong mười tập đoàn
quốc tế về tài chính đứng đầu thế giới, cùng với Hoàng Phủ, Lãnh thị và
Cung thị, cả bốn tập đoàn được gọi là “tứ đại tài phiệt”. Tập đoàn Lăng
thị có các công ty con phân bổ ở khắp nơi trên thế giới, kinh doanh hơn
mười loại ngành nghề, trong đó tiêu biểu nhất là tài chính, kinh doanh
khách sạn cao cấp, thời trang và thông tin.
Lúc này, trong văn
phòng tổng giám đốc rộng lớn, hơi lạnh tỏa ra từ chiếc điều hòa dường
như không thể so với vẻ mặt như đang kết một tầng sương giá của Lăng
Thiếu Đường khiến người khác chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng thấy không
rét mà run.
Cô thư ký chần chừ đứng trước cửa phòng tổng giám
đốc, trên tay cầm tách cà phê cho tổng giám đốc và phó tổng giám đốc.
Nhưng cô do dự không biết lúc đi vào có bị làm vật hi sinh hay không,
tiếng hét vừa rồi của tổng giám đốc như muốn làm sập cả tòa cao ốc.
Lăng Thiếu Nghị ngồi trước mặt Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt khôi ngô có vẻ
xám xịt, anh ta lớn tiếng chất vấn: “Anh cả, rốt cuộc là anh muốn làm
gì? Kỳ Hinh với anh hoàn toàn không có quan hệ gì cả! Sao anh lại phá
hỏng hôn lễ của cô ấy? Anh hãy buông tha cho cô ấy đi!”
Bốp! Đôi
mắt Lăng Thiếu Đường ngập tràn lửa giận, anh đập mạnh tay xuống bàn,
bóng dáng cao lớn lập tức đứng bật dậy che khuất ánh mặt trời đang chiếu vào căn phòng qua cửa sổ.
Ánh mắt đầy lửa giận của Lăng Thiếu
Đường nhìn chằm chằm vào người em trai cùng cha khác mẹ trước mặt, hai
mắt anh như tản ra làn khói mù mịt: “Cậu to gan thật đấy, dám cùng Kỳ
Hinh lừa gạt tôi, hơn nữa còn lừa tôi những hai năm trời…”
- Anh
cả, tình hình lúc đó những ai có mắt đều thấy cả, sao anh lại dồn ép Kỳ
Hinh? Chính anh đã suýt nữa hại chết cô ấy! – Lăng Thiếu Nghị không hề
tỏ ra yếu thế, anh ta tức giận, bất bình chống đối.
- Cho nên Kỳ Hinh mới đến cầu xin cậu, sau đó cậu liền ngụy tạo cái chết của Kỳ Hinh để lừa tôi có đúng không? – Lăng Thiếu Đường với khí thế khiếp người ép hỏi, sau khi biết sự thật, ý nghĩ đầu tiên của anh là phải tự tay bóp
chết người em trai này.
- Đúng! Em thừa nhận, bởi vì nếu lúc đó
em không làm thế thì Kỳ Hinh sẽ chết thật! – Lăng Thiếu Nghị không hổ
thẹn với lương tâm, lên tiếng trả lời.
- Hừ… tôi thấy thì cách làm việc của cậu cực kì ấu trĩ! – Lăng Thiếu Đường nhìn Lăng Thiếu Nghị, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ít nhất trước khi gặp anh, cô ấy luôn luôn vui vẻ! – Lăng Thiếu Nghị cũng đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường đến trước mặt Lăng Thiếu Nghị rồi túm chặt lấy cổ áo em
trai, giọng nói cực kì ngạo mạn vang lên: “Cậu cho rằng cả tôi và cậu sẽ bỏ qua cho Kỳ Hinh?”
Lăng Thiếu Nghị trừng đôi mắt đầy vẻ khó tin, kinh hãi lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì với cô ấy?”
- Cô ấy sinh ra là người của Lăng Thiếu Đường này thì chết cũng phải làm
ma của Lăng Thiếu Đường này! – Lăng Thiếu Đường nói xong liền hất Lăng
Thiếu Nghị ra, nụ cười lạnh lan tràn khắp khóe môi.
Anh ngồi
xuống chiếc ghế tổng giám đốc, chân phải thon dài nhàn nhã gác lên chân
trái, thong thả cất giọng lạnh lùng: “Thằng đàn ông khác muốn nhúng chàm Kỳ Hinh thì đợi kiếp sau đi!”
Lăng Thiếu Nghị hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ phải nhìn thấy Kỳ Hinh chết một lần nữa thì anh mới hài lòng?”
Lăng Thiếu Đường quét ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén về phía trước rồi lên
tiếng: “Dù cô ấy có muốn chết thì tôi cũng sẽ đoạt cô ấy từ tay Diêm
Vương trở về!”
Lăng Thiếu Nghị hít sâu một hơi: “Nếu anh còn gây ra những chuyện làm hại Kỳ Hinh thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho
anh!”. Anh ta tuyên bố đầy kiên quyết.
Lăng Thiếu Đường hừ lạnh
một tiếng: “Anh cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của anh! Nếu không cho dù có là em trai thì anh cũng sẽ không buông tha đâu!”
Bầu không khí lạnh lẽo trong thoáng chốc như ngưng đọng trong phòng làm việc.
Người thư ký đứng ngoài cửa toát mồ hôi lạnh. Kỳ Hinh? Không phải cô ấy đã chết từ hai năm trước rồi sao?
***
Thanh Vận Viên, biệt thự của Lăng gia tọa lạc ở khu vực trung tâm của những ngôi biệt thự đắt tiền.
Sau khi bị Lăng Thiếu Đường kiên quyết lôi về đây, Kỳ Hinh ngơ ngác nhìn
từng khóm hoa bỉ ngạn* trong vườn, từng khóm hoa tươi đẹp vẫn còn đọng
nước. Đây vốn là một nơi tao nhã nhất trong Thanh Vận Viên, trước kia cô còn đặt cho nơi này một cái tên rất đẹp – Mỹ Ấp.
- Thiếu phu
nhân… – Người quản gia tên Phùng nơm nớp lo sợ gọi Kỳ Hinh đang ngẩn
người. Hôm nay khi bà nhìn thấy cậu cả nổi giận đùng đùng dẫn phu nhân
về Thanh Vận Viên, bà giật nảy mình, không phải thiếu phu nhân đã mất
rồi sao? Chẳng lẽ bà hoa mắt rồi ư?
Giữa trưa cũng là lúc Thanh
Vận Viên toát lên vẻ thanh nhã nhất, từng cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua
bụi hoa, cơn gió thổi qua khiến khắp nơi vương vấn hương hoa dìu dịu.
Kỳ Hinh lẳng lặng đứng trong vườn hoa, bóng hình xinh đẹp của người con
gái đứng giữa những khóm hoa bỉ ngạn càng tạo ra cảm giác vừa đẹp nhưng
cũng rất thê lương. Hoa bỉ ngạn được coi là loài hoa ngăn cách giữa sinh và tử, loài hoa có màu đỏ tươi như màu máu phủ kín con đường đi xuống
địa ngục, sinh ra đẹp đẽ như đóa hoa mới bung nở, khi chết đi cũng tĩnh
lặng và thanh thản.
Cô nhẹ nhàng chạm vào từng đóa hoa, sự tiếp
xúc giữa đầu ngón tay với những khóm hoa như chạm đến thứ tình cảm được
chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng cô. Đúng như truyền thuyết của hoa
bỉ ngạn, hương hoa có thể khơi gợi những ký ức đau buồn nhất.
Dòng hồi ức của cô bắt đầu chậm rãi phiêu tán dưới hương hoa nhè nhẹ… Hồi ức quay về thời điểm hai năm trước… phiêu về những ngày cô còn ở cùng Lăng Thiếu Đường. Lúc đó trong vườn ngập tràn sắc xanh của lá hoa bỉ ngạn,
nhưng rồi lá cũng héo khô, chẳng phải cũng giống như cuộc hôn nhân của
cô với Lăng Thiếu Đường lúc đó hay sao…
--------
* Hoa bỉ
ngạn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái
chết”, nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương” .
Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu,
phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục. Theo truyền thuyết hương hoa
có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả
mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này
mà hướng đến địa ngục của u linh.
Lúc Bỉ Ngạn hoa nở thì không
thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa là không bao giờ gặp gỡ, đời
đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách nói: ” Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ
thấy hoa, không thấy lá”. Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý
nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ.