Thiên Doanh mặt biến sắc ,kinh hoàng thét lớn sải bước dài đến bên ôm lấy thân hình Song Nhược đang run rẩy lên vì đau đớn .
_ Ta ... ta ... ta ...
_ Nương tử ! Nàng đừng sợ . Có ta ở đây ... đừng sợ. .. nàng yên tâm ...có ta ở đây ...
Song Nhược nắm chặt vạt áo nơi bụng ,bờ môi trắng dã sắp bị răng nàng cắn
đến bật ra cả máu tươi . Cơn đau khiến toàn thân nàng tê cứng , đau đến
không thể thở nổi . Hơi thở nàng khó nhọc .
Đau đớn này không làm nàng run sợ nhưng khi nghĩ đến hài tử , lòng nàng
chợt run lên bất an . Bụng nàng bị va đập mạnh như vậy , nàng đau đớn
thế này , hài tử nhất định là rất đau . Liệu hài tử có vì thế mà rời bỏ nàng hay không ? Không ... Nàng không muốn .
Tim nàng như thắt lại , khóc không ra nước mắt khi nghĩ rằng sẽ làm mất
đi đứa nhỏ này.Bất an cùng sợ hãi , nàng bám chặt cánh tay của Thiên
Doanh , nhìn hắn với ánh mắt hoang mang , lo lắng , giọng nói run run
không nói rõ lời .
Tiếng nàng hét lên chói tai khi nơi eo bụng đột ngột co thắt mạnh . Mồ hôi
túa ra trên vầng trán chảy dọc xuống phủ lấy khuôn mặt đang nhăn nhó
càng lúc càng tái nhợt , không còn chút khí huyết của nàng .
Tim hắn như muốn vỡ tung ra , khóe môi hắn run run khi nhìn thấy nàng đau
đớn . Ôm lấy thân thể nàng , hắn cảm nhận được sự run rẩy sợ hãi cùng
đau đớn mà nàng đang chịu đựng , lòng hắn run lên từng cơn lạnh buốt .
Hắn cố ngăn dòng cảm xúc đang chực trào nơi khóe mắt . Nắm chặt bàn tay
nàng , hắn nghẹn ngào giọng nói run run không giấu nổi sự đau xót trong
lời nói trấn an nàng .
_
Nương tử ! Không sao ...nàng sẽ không sao ... ta nhất định không để
nàng xảy ra chuyện gì ... cả hài tử cũng như thế ... mẹ con nàng sẽ bình an ...nhất định bình an ... ta sẽ gọi thái y ... đúng rồi ... phải gọi thái y ... NGƯỜI ĐÂU ??? NGƯỜI ĐÂU .MAU TRUYỀN THÁI Y !!! TRUYỀN THÁI Y ĐẾN NGAY CHO TA ... NGƯỜI ĐÂU ...
Xem ra hắn lại không thể giữ nổi bình tĩnh . Tiếng hắn hét lên như hoang
mang như sợ hãi , âm thanh nghe khô khốc chói tai vang lên khắp gian
phòng .
Hắn càng thêm hoảng loạn . Sắc mặt Thiên Doanh trắng bệt ra , môi mấp máy
như không thốt nổi nên lời khi nhìn thấy một dòng huyết sẫm màu đang
chảy dọc xuống sàn đất lạnh lẽo và thấm đẫm tà váy của nàng .
Vừa nhìn thấy có người xông cửa vào , hắn như con thú bị thương bộ dạng tức tối ánh mắt long lên sòng sọc , giận dữ gầm lên đau thương .
_ CÁC NGƯƠI CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ ? MAU TRUYỀN THÁI Y ... TRUYỀN THÁI Y ĐẾN ĐÂY NGAY ! ! !
_ Ân... nô ... nô tài đi ngay .
Một tên thái giám run rẩy nét mặt căng thẳng nhanh chóng rời khỏi .
Thái giám vừa rời khỏi , Thiên Doanh nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng , đau lòng trấn an .
_ Nương tử . Nàng sẽ không sao . Ta nhất định không để hai mẹ con nàng có chuyện gì ... Ta hứa .
Không thể chỉ ngồi đây mà đợi như vậy khi tình hình của nàng càng lúc càng
xấu đi , Thiên Doanh động tác nhanh nhẹn nhưng rất dịu dàng nhẹ nhàng bế nàng dậy . Hắn sẽ mang nàng đến chỗ đám thái y kia . Không thể chậm trễ .
Bước chân hắn vừa nhấc thì phía sau đã truyền đến một giọng nói nhắc nhở chân thành và quan tâm của Kỳ Lân .
_ Hãy đưa nàng đến Hoàn Ly Cung . Ta sẽ bảo thái y đến đó ngay lập tức .
Thiên Doanh chợt khựng bước chân , không phải vì lời nói vô nghĩa của Kỳ Lân mà vì không thể quên đi một điều .
Thiên Doanh dù không quay mặt lại nhưng lời nói lạnh như băng âm trầm truyền khắp Ngự Thư phòng .
_
Thiên Diệp Mộc Lan . Tốt nhất ngươi nên ở đây cầu nguyện nương tử cùng
hài tử ta không vấn đề gì . Nếu không ... chuyện ngày hôm nay .TA NHẤT
ĐỊNH SẼ BẮT NGƯƠI PHẢI TRẢ GIÁ .
Lời nói vẫn còn văng vẳng , nhưng chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng Thiên Doanh đâu nữa .
Ngự thư phòng rơi vào trạng thái trầm mặc , yên tĩnh không chút âm thanh .
Kỳ Lân nặng nề như mang một tảng đá lớn , đứng một chỗ dõi theo với ánh mắt thăm thẳm âm u che giấu tâm sự .
Sự
tình diễn ra quá nhanh , nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng . Hắn
không thể tin rằng công chúa Mộc Lan sẽ làm chuyện có hại đến Song Nhược . Càng không thể ngờ rằng nàng bị té ngã mạnh như thế .
Lúc ấy , tim hắn giật thót , chấn động kêu lên cảnh báo , nhưng mọi chuyện
đã trễ . Nhìn nàng va đập mạnh xuống bậc thềm cửa , hắn bật dậy khỏi
chỗ ngồi , toan chạy xuống bên nàng nhưng lại trễ mất một bước . Kỳ Lân
ánh mắt chợt u ám chất chứa một nỗi buồn không nói nên lời , bàn tay hắn trở nên thừa thãi để giữa không trung rồi tiếc nắm chặt cất giấu lại
phía sau , đành đứng chôn chân tại chỗ trơ mắt nhìn .
Nàng đau đớn , hắn cũng không vui vẻ gì . Nàng nằm trong vòng tay Thiên
Doanh khóc không thành lời , nhưng trái tim hắn lại rỉ máu (sến ..ọe ) . Nàng mang hài tử ? Là hài tử của nàng cùng hoàng đệ . Hắn nên mừng cho
nàng khi nghe tin ... Hay đau đớn nhận ra mình đang tuyệt vọng và sẽ là
tội lỗi không thể tha thứ nếu hài tử không còn ?
_ Ta ... ta đã làm sai rồi sao ?
“ Ta đã làm sai rồi sao ? “
Một giọng nói hoài nghi và đau khổ cùng tiếng lòng hắn vang lên trong căn
phòng này . Hắn kinh ngạc nhìn , chỉ nhìn thấy công chúa Mộc Lan một vẻ
mặt tái nhợt , miệng còn vương một dòng máu tươi ,nhưng ánh mắt nàng ấy
lại toát lên sự hối hận , hoang mang và tự trách .
_ Đúng vậy .
Công chúa Mộc Lan ngạc nhiên giương to mắt nhìn Kỳ Lân chằm chằm khó hiểu .
Kỳ Lân cười như không cười , ánh mắt ánh lên sự đồng cảm ,trầm giọng lên tiếng .
_
Nàng và ta ... cả hai đều quá cố chấp . Chỉ mong , sẽ không xảy ra điều gì nuối tiếc . Ta mong công chúa sẽ hiểu rõ . Một chút nữa , sẽ cho
người đến giúp nàng hãy trở về Nghi Lâm cung nghỉ ngơi . Ta có việc phải đi trước .Cáo từ
Nhìn Mộc Lan công chúa im lặng không nói , cụp mi mắt che giấu đi sự xấu hổ
tự trách ,Kỳ Lân thở dài một tiếng quay mặt đi ,bước ra cửa rồi hướng về phía Hoàn Ly Cung sải bước đi .