Vừa chạy , ta
vừa hét thật lớn . Phía sau là bọn cho vay đang ráo riết bám đuổi ,
gương mặt bặm trợn , đầy sát khí . Lỡ rơi vào tay bọn chúng , ta sẽ ra
làm sao ???
Ta cắm đầu cắm cổ mà chạy , ko để ý đến xung quanh , chẳng bik rằng mình đang chạy vào khu vực đang thi công .
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Ta hét lên
thất thanh . Ta sẩy chân ngã vào một cái hố khá sâu . Cả bọn đó nhìn
thấy ta ngã chẳng thèm đến cứu , xanh mặt bỏ chạy mất dép .
_ Song Nhược ! Song Nhược ! Mau tỉnh lại ! Song Nhược !
Uhm ! Hình như có tiếng ai đó gọi ta . Giọng nói , ta nghe rất lạ , nhưng rất nhẹ nhàng và trầm ấm .
Ta khó nhọc trở mình , mở dần đôi mi lên xem là ai . Tiên nữ ??? Sao tiên nữ lại ở đây ? Sao ta lại thấy tiên nữ nhỉ ?
_ Ta ko phải tiên .
_ Sao … sao ngươi bik ta đang nghĩ gì ? Ngươi là ai ? Còn ta … ta đang ở đâu ?
_ Ta là thần hộ mệnh của nàng . Nơi nàng đang có mặt là ranh giới giữa sự sống và cái chết .
CÁI GÌ ??? Ta ko nghe nhầm đấy chứ ? Ranh giới ? Sự sống ? Cái chết ? Chẳng lẽ ? Chẳng lẽ ???
_ Đúng vậy . Nàng đã chết ! – Thần hộ mệnh lạnh lùng phán cho ta một câu .
_ K … Ko thể
nào ! Tại sao ta lại chết chứ ??? Ta ko tin - Ta lắc lắc đầu , bịt tay , cố gắng tin đây ko phải sự thật , những gì ta nghe thấy đều là bịa đặt .
Thần hộ mệnh ko nói gì , phất tay một cái . Một hình ảnh giữa ko trung hiện ra , giống như máy chiếu .
_ Đó … đó chẳng phải là ta ư ? – ta kinh hãi nhìn lên .
Một thân hình
đầy vết thương , gương mặt trắng bệt , còn lưu lại một dòng máu đen thẫm , đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ , đôi môi tím tái .
_ Phải . Đó là nàng ! Nàng đã bị ngã vào hố sâu đêm hum qua . Do mất máu quá nhiều nên nàng đã vong mạng .
Giọng nói của
thần vang lên đều đều bên tai ta . Nhìn những gì trên đó , nhớ lại những gì đã xảy ra , ta ko khỏi xót xa , tuôn một dòng lệ .
_ Vậy ta có mặt ở đây làm gì ? Sao ta chưa xuống Diêm phủ gặp lão Diêm Vương ?
_ K có Diêm
phủ nào hết . Mọi người cứ tưởng chết đi,sẽ lên Thiên Đàng hay xuống Địa Ngục .Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của người đời . Thật ra , khi chết
đi , linh hồn con người sẽ rời bỏ thể xác và tan thành mây khói .
_ Vậy có nghĩa là … ta bây giờ chỉ còn là linh hồn .
_ Đúng như vậy ?
_ Vậy sao ta vẫn còn nói chiện được với ngươi ? Sao ta ….
_ Ta thương cho số phận của nàng , trải qua hai kiếp vẫn ko được hạnh phúc , nên ta mún giúp đỡ nàng .
_ giúp ta ??? Bằng cách nào ??? Đưa ta trở về ?
_ Ta ko làm được điều đó – Thần hộ mệnh lắc đầu , chán nản
_ vậy thì sao ???
_ Ta sẽ đưa linh hồn của nàng nhập vào thể xác của nàng ở kiếp trước .
_ Kiếp trước ??? – Ta trố mắt kinh ngạc nhìn .
_ Phải ! Kiếp
trước của nàng , cả ngoại hình và tên tuổi đều giống nhau , nàng của
kiếp trước đã quyên sinh rất đáng tiếc , ta mún nàng thay đổi số phận
của chính nàng trong kiếp đó .Nàng đồng ý chứ ??? – Thần nữ dò hỏi
_ Nhưng … tại sao ta ngủm củ tỏi sớm thế ? ? ? Ngươi phải cho ta bik sự tình , ta mới dám nhập chứ ?
_ Theo ta được bik , nàng là tam tiểu thư của tể tướng triều đại Hán Long , TK XXX .
Vì sinh ra nàng , mẫu thân nàng qua đời vì thế phụ thân nàng rất ghét
nàng , ko quan tâm đến nàng từ khi nhỏ . Nàng có một huynh trưởng , hai
tỷ tỷ . Nhưng hai tỷ tỷ vì ganh ghét nhan sắc và sự thông minh của nàng , lun ra sức bắt nạt và *** hại nàng . Cũng vì hai nàng ta bày mưu , nên
nàng bị ép gả cho nhị vương gia Hán Kỳ Thiên Doanh , nên nàng đã treo cổ tự tử .
Nghe xong lời của thần nữ , ta cảm thấy vừa tội vừa giận . Nhưng trong ta lại vô cùng thắc mắc .
_ Lí do vì sao ta của kiếp trước k mún lấy vương gia ? Ta nghĩ hắn cũng ko đến nỗi nào mà !
_ Ta ko thể nói ra . Nàng mún bik thì phải tự tìm hỉu lấy . Nàng có mún đi ko ?
Ta đắn đo suy
nghĩ , cộng thêm bản tính tò mò , làm ta ko thể nào chịu được . Ta nghĩ , dù sao cũng đã die mất rùi , ko về được thì đi về đó cũng chẳng mất mát gì . Ta là người hiện đại , chắc mấy tình huống thời đó , ko làm khó
được ta .
_ Được rùi ! Ta đồng ý ! Mún làm gì thì làm đi !
Ta vừa dứt lời thì một ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt làm ta ko nhìn thấy gì ,
nhắm mắt lại , chỉ nghe một tiếng “ Bùng “ thật lớn .
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Ta giật mình bật dậy , lấy tay sờ gương mặt , rất ấm . Ta thở phào nhẹ nhõm, định đặt mình nằm xuống .
Quái lạ ! Sao nặng thế này ?
Ta nhìn quần
áo mình đang mặc . Gì thế này ? Trang phục nhìu lớp ( Tg * khều khều * : mắc vậy chắc nóng lắm nhỉ ? / Song Nhược * lườm * : Mún thử ko ? / tg : cảm ơn . Tui ở miền Nam , mặc vậy thành heo quay sớm * lè lưỡi * / Song Nhược : lo mà vik đi ) , họa tiết đủ sắc , rườm rà .
Ta đưa mắt nhìn xung quanh . Cả căn phòng trông giống như những bộ phim ta từng thấy trên truyền hình cổ trang đây mà .
Nhìn những gì
xung quanh , nhớ những điều Thần hộ mệnh đã nói , ta mới tin đây là sự
thật . Ta bây giờ là Lam Song Nhược của kiếp trước , là tam tiểu thư của tể tướng đương triều . Nhưng , ta làm sao bik được những gì liên quan
đến ta kiếp trước chứ . Thật là phiền phức .
Đang suy nghĩ
vẩn vơ thì cánh cửa từ từ hé mở , một cô bé chừng 14 – 15 tuổi đi vào .
Nhìn cách ăn mặc và đi đứng , ta đoán là a hoàn . Cô bé nhìn thấy ta
kinh ngạc há hốc mồm ( coi chừng ruồi nha em gái ) , trợn mắt , miệng
lắp bắp :
_ Tiểu … tiểu thư !
Rùi cô bé chạy đến bên ta , hết sờ trán rùi sờ mặt mũi ta , reo lên vui mừng :
_ Tiểu thư ! Người ko sao rùi , em mừng quá tiểu thư !