Bức màn dày cộm ngăn cách căn phòng với
ánh nắng sớm tươi mát ngoài kia. Trong căn phòng u ám, từ cửa ra vào đến bên cạnh chiếc giường – chiếc sa mỏng bị xé nát, thắt lưng, quần dài,
quần lót rải rác mất trật tự trên sàn nhà. Khắp căn phòng đều tràn ngập
hương vị mập mờ dâm loạn.
Trên chiếc giường rộng lớn, một người
đàn ông toàn thân trần trụi đang ôm gối ngủ thật say. Thân thể cường
tráng không chút thịt thừa, đường cong dã tính, tục tằng không chút nho
nhã, cực độ phóng đãng.
Trong góc cũng có một cô bé đang ôm
chiếc gối xốp co ro thành một cục. Thật ra em đã tỉnh dậy từ sớm nhưng
người trên giường vẫn chưa tỉnh nên em cũng không dám động đậy.
“Nước” Dần dần bên ngoài mơ hồ
truyền đến tiếng người đi đi lại lại. Rốt cuộc người đàn ông trên giường cũng giật mình tỉnh dậy, từ trong gối đầu bật ra tiếng gọi gợi cảm.
Tiểu Huyên sợ hãi ló mặt ra, thấy người
đàn ông trên giường vì say mà khát nước rầm rì gọi, em cuống quýt thả
chiếc gối ra nhảy dựng lên. Đôi chân trần chạy đến bên cạnh chiếc bàn
vuông trong góc phòng, có hơi cố sức rót một ly nước lạnh sau đó cẩn
thận bưng ly nước đến bên giường.
“Nước đây ạ.” Em nửa quỳ trên mặt đất nhút nhát e lệ đưa ly nước lên, khẽ gọi. Giọng nói mềm mại ngây thơ làm cho người ta yêu thương.
Người đàn ông chậm rãi xoay người tựa
vào giường, một góc ga giường mỏng nửa rơi ra nửa quấn quanh hông người
đàn ông, căn bản không thể che hết thứ trước sau như một vẫn đang đội
lên vào lúc sáng sớm, đáng tiếc tuổi của cô bé quá nhỏ nên bức tranh gợi cảm trước mắt không hề có sức sát thương với em, em chỉ chuyên tâm đưa
ly nước tới, sợ vì tay mình đang bị đau mà không cẩn thận làm đổ ly
nước.
Euler mơ mơ màng màng lấy tay nhận lấy
ly nước cô bé đưa tới, uống từng ngụm một. Nước tràn ra khỏi khóe môi
trượt xuống chiếc cằm mạnh mẽ rồi đến phần cổ gợi cảm, sau đó chảy xuống cơ ngực dày đặc, thật đúng là hình ảnh khiến cho phụ nữ phải miệng khô
lưỡi đắng.
Sau khi uống xong anh ta tiện tay chuẩn bị ném ly nước trở lại, cô bé vội vàng vươn tay đỡ lấy.
Euler miễn cưỡng dùng tay day day mi tâm đau nhức vì say rượu, sau đó vặn vặn cái cổ tráng kiện và thư giãn gân
cốt. Đang vặn người được một nửa thì bỗng dưng anh ta ngừng lại, “Sao nhóc lại ở đây?” Anh ta quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé.
Cô bé quỳ bên cạnh giường, đôi mắt to sợ hãi nhìn anh ta. Euler dùng tay bóp bóp đầu sau đó chậm rãi nhíu mày.
Đ** chịu nổi!
Ngày hôm qua uống high quá, sau khi kết
thúc thì kéo một em ngực to eo nhỏ về phòng, cô ả kia quá phong tình,
trên đường đi đã mò mẫm khiến toàn thân anh ta cứng ngắc, đũng quần sưng tấy như sắp không đi nổi nữa.
Một cước đá văng cửa phòng rồi đặt cô ả
kia lên ván cửa, hai người quấn lấy nhau từ ván cửa đến sàn nhà rồi lại
từ sàn nhà lên giường. Đến khi cô ả đang cưỡi trên anh ta toàn thân run
rẩy, anh ta cũng hưng phấn ôm lấy eo cô nàng dùng sức đè xuống sau đó
chuẩn bị lùi về phía sau giường hưởng thụ cao trào trong nháy mắt
thì…anh ta đột nhiên đè lên một đứa nhóc nóng hầm hập!
Lúc này con mèo nhỏ nãy giờ không phát ra tiếng bỗng kêu lên!
Trong nháy mắt anh ta đẩy cô gái trắng nõn ngồi trên bụng bắn ra mãnh liệt mà trong đầu vẫn đầy nghi vấn đó là thứ gì?
Bản năng cảnh giác nói cho anh ta biết
thứ này không có bất kì lực sát thương nào, nhưng mà bị quấy rầy nên
khoái cảm đã rút đi phân nửa! Vì vậy sau khi anh ta bắn ra hết cũng
không kịp thở mà thẹn quá hóa giận một cước đá văng thứ đó xuống giường!
Cô bé bị đá bay ra xa vài met, va vào chân bàn, phát ra tiếng kêu đau thảm thiết.
Anh ta thở hổn hển nửa ngày mới nhớ ra thứ này chính là cô bé Lục Tiến sai người đưa tới phòng anh ta!
Cả cánh tay cô bé đập vào cạn bàn, đau
đớn không chịu nổi, vừa sợ lại vừa tủi thân khóc ầm lên. Tiếng khóc kia
vừa mềm lại vừa đáng thương. Tiếng khóc yêu kiều này khiến cho người đàn ông đang say rượu bực bội vô cùng, chỉ muốn xách cô bé ném ra khỏi cửa! Nhưng cô nhóc mà bị ném ra ngoài thì đêm nay sẽ bị người ta xé nát!
Nhớ tới ánh mắt của Lục Tiến, Euler ai
oán vô cùng đá đá cô nàng xinh đẹp đang còn ngu ngơ trên giường, ngực và bụng loang lổ thứ dịch màu trắng sữa, bảo cô nàng mau chóng lăn ra khỏi phòng.
“Được rồi! Đừng khóc nữa!” Cô ả
kia vẫn chưa lấy lại tinh thần nhặt chiếc sa mỏng vẫn còn có thể miễn
cưỡng che đậy thân thể mặc lên rồi rời đi, anh ta ôm đầu nằm lại trên
giường, đầu đau vô cùng.
“Hu hu hu đau quá.” Cô bé không ngừng thút thít, khống chế không nổi nước mắt của mình.
“Còn khóc nữa tôi sẽ đưa nhóc ra ngoài đấy.” Euler không còn dáng vẻ say rượu, miễn cưỡng dọa.
Cô bé lập tức đưa tay che cái miệng nhỏ của mình lại, núp vào một góc bàn.
Thấy thân ảnh đáng thương trong góc bàn còn đang run run, rốt cuộc Euler không chịu được kéo ra một cái gối rồi ném qua, “Nhóc cứ ở đấy cho tôi, đừng có chạy lung tung.”
Cô bé nhặt gối lên, ôm nó rúc vào một góc. Cả căn phòng an tĩnh, Euler thỏa mãn mấp máy miệng rồi ngã nhào xuống giường.
Mẹ nó, tối nay không làm gì được, chỉ có thể ngủ thôi.
Nhớ tới ngày hôm qua miệng Euler há hốc, cùng với cô bé đang quỳ dưới giường mắt to nhìn mắt nhỏ nửa ngày. Tiểu
Huyên sợ hãi bưng lấy ly nước nhìn anh ta.
Chị Sơ Vân nói dù có gặp phải chuyện gì
cũng phải bình tĩnh, nghĩ cách để mình được an toàn nhất. Vậy bây giờ em đã xem như là được an toàn chưa?
Tối qua trong bữa tiệc rượu ánh mắt của
những người kia nhìn em khiến em thấy rất sợ hãi, ánh mắt ấy giống y như ánh mắt của người cha kế nhìn em trong đêm em bỏ nhà trốn đi, đều giống như muốn nuốt chửng em vậy.
Về sau cái anh khủng bố mang chị Sơ Vân
đi sai người đưa em tới căn phòng này, em hoảng sợ gặm lấy móng tay hồi
lâu, cuối cùng mơ mơ màng màng cuộn trong góc giường ngủ gật. Sau đó đến nửa đêm em bị hai người xông vào phòng đánh thức sau đó nhanh chóng bị
hù chết!
Hai người kia hoàn toàn không biết em
đang nằm trong góc, ở trước mặt em vô tư bắt đầu một trận yêu tinh đánh
nhau làm cho em chỉ biết trợn mắt há hốc miệng ngơ ngắc nhìn. Âm thanh
của bọn họ thật là lớn, cái chị kia lúc thì rên lúc thì khóc lúc lại hét lên giống như rất thoải mái mà cũng rất khó chịu. Cái chú tên là Euler
càng thở mạnh hơn, chú ấy dùng tay nắm chặt bộ ngực trần kia tạo thành
các loại hình dáng, lúc lại phát mông của chị ấy, em chỉ nghe thấy từng
tiếng “bốp bốp”, thật là khủng khiếp!
Em sợ tới mức chỉ có thể núp dưới chăn
đơn, lúc bị người ta đá xuống em vốn nghĩ sẽ nhịn khóc nhưng cánh tay
thật sự rất đau đớn, đau đên mức em cho rằng cánh tay mình sắp đứt ra
vậy! Cơn đau này làm cho nước mắt của em lập tức chảy xuống, có muốn
ngăn lại cũng không được. Tuy em không biết mình làm sai cái gì nhưng em biết người kia rất bực bội. Em nghĩ nhất định người kia sẽ xuống giường đánh em, nhưng cuối cùng chú ấy chỉ bảo em câm miệng lại, thấy em sợ
hãi còn ném một cái gối mềm cho em gối đầu. Ôm cái gối đầu kia em thấy
yên tâm rất nhiều, hình như người này cũng không đáng sợ lắm, ít nhất so với cái anh khủng bố đã giết thật nhiều người kia mà nói thì hình như
chú ấy không đáng sợ đến vậy.
Mặt Euler không chút biểu cảm nhìn cô
bé, trong lòng có một chút kinh ngạc, cô bé không sợ anh. Cô bé chỉ dùng đôi mắt ướt át to tròn nhìn anh, anh có thể trông thấy ảnh ngược của
mình trong đôi mắt đen láy thơ ngây kia.
“Có biết giặt quần áo không?” Euler hỏi.
Tiểu Huyên chớp chớp mắt, gật đầu. Chắc là giặt quần áo rất đơn giản nhỉ?
“Có biết dọn phòng không?” Euler lại hỏi.
Tiểu Huyên lại chớp chớp mắt, lại gật gật đầu. Cái này chắc là cũng rất dễ làm nhỉ?
Euler sờ lên cằm một chút. Tuy hơi nhỏ
nhưng biết làm mấy việc anh nói chắc là có thể giữ lại nhỉ? Ít nhất cũng có khả năng giúp anh giặt quần áo còn gì?
“Từ nay về sau nhóc nằm ngủ bên kia.” Euler chỉ vào cái góc ngày hôm qua Tiểu Huyên đã trốn vào.
“Nhưng mà tôi không cho phép thì nhóc phải ở ngoài kia chờ, hiểu chưa?” Giọng điệu nặng nề của Euler vang lên. Chuyện hôm qua mà lặp lại lần
nữa thì nhất định anh sẽ không nhịn được mà bóp chết cô bé này mất!
Lần này Tiểu Huyên gật đầu nhanh hơn một chút. Dáng vẻ ngoan ngoãn của em khiến cho Euler rất hài lòng, anh ta
ngáp một cái thật to, phiền muộn gãi gãi cơ bụng. Anh ta bảo em đi rót
một ly nước nữa, em cẩn thận bưng ly nước tới. Euler uống nước xong thì
sảng khoái duỗi thẳng người, sau đó vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của em như
đang dỗ một con chó nhỏ.
“Chỉ cần nhóc ngoan ngoãn thì ở đây sẽ không ai dám động đến nhóc.” Anh ta hào phóng đưa ra lời hứa.
Lòng có hơi sợ hãi của cô bé lập tức
được lời nói này trấn an, em dùng sức gật đầu, đôi mắt to sáng lán cảm
kích nhìn Euler. Trên đời này chắc không có dáng vẻ nào hồn nhiên động
lòng người hơn vậy nữa, đôi mắt to xinh đẹp của cô bé tràn ngập sự tín
nhiệm cùng tin cậy. Trong nhất thời, ánh mắt này làm cho anh tràn đầy
cảm giác được người khác cần cũng được người khác ỷ lại, ngực dâng lên
một luồng nhiệt lớn.
“Tối hôm qua đã đi mất rồi?”
Euler tiện tay mặc một cái quần đùi vào rồi kéo cửa ra nghe binh lính
ngoài kia báo cáo, gương mặt vốn điển trai tà khí cuối cùng không giấu
được biểu lộ kì quái.
A Tiến điên rồi sao? Giữa đêm qua đã lái xe mang theo đứa con gái của hắn xuống núi mất rồi? Ừm, xem ra con mèo
nhỏ kia cũng phải phải biết điều lắm nhỉ.
“Nhìn cái gì hả? Còn không mau cút đi!” Tên lính đứng trước cửa ra vào trộm liếc nhìn vào cô bé đang dọn dẹp
đống bừa bộn trong căn phòng, hình như rất kinh ngạc cô bé còn có thể
xuống giường, Euler nhíu mày quát khẽ, một cước đá bay gã!
Sau khi đá người đi, anh ta sờ cằm nhìn vào trong phòng, cô bé đang dùng hai tay “xoạt” một tiếng kéo bức màn dày cộm ra.
Ánh nắng sáng rực thoáng cái đã chiếu
sáng căn phòng âm u, sau khi đẩy cửa sổ ra, mùi vị dục vọng nồng nặc
trong căn phòng cũng nhanh chóng được thay thế bằng không khí tươi mát
bên ngoài.
Nhìn cô bé kiễng chân, hai tay nắm lấy
lan can, mắt nhắm lại hít một hơi thật sâu không khí tươi mát bên ngoài, Euler không nhịn được khẽ nhoẻn miệng cười.
Nô lệ nhỏ bé này của anh thật đúng là làm cho người ta yêu thương.