Tiêu Ngư một mực lo
lắng cho an nguy của Triệu Hoằng, mãi cho đến một ngày có thánh chỉ, tân đế chính thức phong Triệu Hoằng là An Vương, ban phủ đệ của Triệu Dục
cho Triệu Hoằng.
An Vương An Vương, cái phong hào này có ý
tứ rất rõ ràng, chính là muốn Triệu Hoằng an phận sống dưới mí mắt của
hắn, nếu như nghe lời một chút, hắn có thể tha cho một mạng.
Mấy ngày nay trong cung, mặc dù Tiêu Ngư chưa hề gặp mặt tân đế, thành
thành thật thật đợi, nhưng không phải cái gì cũng không biết. Tân đế
Tiết Chiến xuất thân từ dân đen, tính tình tàn bạo, thủ đoạn thô bạo
trực tiếp, nàng vẫn nghĩ rằng, chắc chắn hắn sẽ không buông tha Triệu
Hoằng.
... Bất luận như thế nào, kết quả này đều tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của Tiêu Ngư.
Thánh chỉ đã hạ, Triệu Hoằng phải xuất cung đến An Vương phủ. Tiểu gia hỏa
này rất không nỡ xa Tiêu Ngư, Tiêu Ngư cúi người giúp hắn buộc lại dây
lung trên áo choàng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, ôn nhu nói với hắn:
"Hoằng nhi đi trước, rất nhanh mẫu thân sẽ ra ngoài gặp con."
Đưa hắn đi ra giaao cho thống lĩnh đại nhân, là vị nam tử trẻ tuổi, lưng thẳng, dung mạo đoan chính, chừng hai mươi tuổi.
Tiêu Ngư ngước mắt, nói vơi nam tử trước mặt "Thế chất của An Vương không
tốt, đoạn đường này làm phiền đại nhân chăm sóc nhiều hơn." Nói xong,
người bên dưới mang hai thỏi vàng ròng đã chuẩn bị trước nhét vào tay
nam tử.
Tiêu Ngư cái khác không có, nhưng vàng bạc châu báu lại không thiếu.
Nhưng vị nam tử này cũng không nhận vàng Xuân Hiểu đưa đến, chỉ là nhìn vị
Tiêu thái hậu đứng trước mặt, tóc như mây dung nhan như hoa, kiều kiều
diễm diễm, làm cho hai bên tai không khỏi có chút nóng... vội vàng nhìn
đi nơi khác, lại nghe âm thanh ngọt ngào của nàng, hơi ngu ngốc lắp bắp
nói: "Nương nương cứ... yên tâm, chắc chắn tiểu nhân sẽ chiếu cố vương
gia thật tốt."
"... Ý tốt của nương nương tiểu nhân xin
nhận, đây là lần đầu tiên tiểu nhân cùng Hoàng Thượng mang binh đi đánh
giặc, xưa nay quân kỷ nghiêm minh, ý tốt này, tiểu nhân không thể tiếp
nhận."
Hành lễ xong, trực tiếp dẫn Triệu Hoằng ra ngoài.
Vàng cũng không nhận, cũng không phải cái kẻ ngốc mà!
Tiêu Ngư kinh ngạc, nhìn nhìn nam tử trẻ tuổi bướng bỉnh, hậu tri hậu giác
cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không nói gì nữa.
Triệu Hoằng lưu luyến không rời bị mang ra khỏi Phượng Tảo Cung.
Tiêu Ngư đứng dưới mái hiên nhìn hắn rời đi.
Tuyết lớn trắng xóa, Triệu Hoằng mặc áo màu bạc choàng áo choàng xanh thủy
phí, trên eo mang một cái hà bao màu xanh ngọc, là nàng đưa cho hắn,
nhấp nhô lên xuống. Dáng người nhỏ nhắn chân ngắn chậm rãi bước đi trong tuyết, rất nhanh biến mất trong bóng đêm mịt mù.
Ngày xưa
đường đường cũng là thiên tử, cửu ngũ chí tôn, bây giờ nước mất, chỉ có
thể ở dưới mí mắt Tiết tặc kéo dài hơi tàn. Biểu ca Hoàng Đế kia của
nàng đoản mệnh, vào ngày thành bị phá cô mẫu cũng tự vẫn, ném cục diện
rối rắm cho nàng, nhưng nàng bất quá cũng chỉ là một nữ tử, làm sao có
năng lực bảo vệ chu toàn cho Triệu Hoằng? Càng đừng nói đến phục quốc.
Bây giờ bảo vệ được cái mạng nhỏ của Triệu Hoằng, cũng coi như nàng
không thẹn với cô mẫu và biểu ca dưới cửu tuyền.
Nguyên ma
ma cầm áo choàng gấm hoa phủ them lên vai nàng, nói: "Nương nương, bên
ngoài lạnh lẽo, vương gia đã đi xa, ngài vẫn là đi vào đi."
Vương gia... đúng vậy a, bây giờ thế gian này đã không còn hoàng đế Đại Ngụy, có cũng chỉ có Đại Tề An Vương.
...
Triệu Hoằng vừa đi, Tiêu Ngư một mình trong cung chờ đợi cũng không an tâm.
Ngày ngày dày vò, có thể nói là một ngày bằng một năm. Đợi ròng rã mười
ngày, mới chờ được một cái phượng kiệu đưa nàng xuất cung.
Lúc Tiêu Ngư về đến phủ Quốc Công, bóng đêm đã bao phủ khắp nơi. Kiệu hạ
xuống, nguyên ma ma vung màn kiệu lên, đã thấy có người không chờ kịp
tiến lên.
"Niên Niên."
Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn,
đập vào mắt chính là đại ca của nàng Tiêu Khởi Chân. Bọn họ là huynh
muội ruột, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, một đường đi đến đây Tiêu Ngư
rất vui, nhìn thấy Tiêu Khởi Châu, mới có cảm giác chân thực.
Tiêu Ngư nghẹn ngào lên tiếng "Đại ca."
Bước ra khỏi kiệu, chân vừa chạm đất, nhìn thấy cổng chính Hộ Quốc Công phủ, nhìn hàng chữ to thiếp vàng, một bóng dáng cao lớn đứng thẳng tắp, như tùng trước gió, ngạo nghễ mà đứng.
Tiêu Ngư nhìn thấy Tiêu
Hoài, mới vội vã chạy tới, kêu lên: "Phụ thân." Nước mắt lập tức liền
dâng lên. Giống như rốt cuộc cũng biết mình đã an toàn, lập tức buông
lỏng.
Tiêu Hoài cúi đầu nhìn đến nữ nhi trước mặt, hốc mắt
cũng nóng lên. Hắn đưa tay, chậm rãi hạ mũ trùm của nàng, khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng như tuyết dưới mũ trùm liền hiện ra, mặt mày tinh tế, dung
mạo vô song.
Tiêu Hoài dung bàn tay thô ráp do cầm kiếm lâu năm tạo thành vuốt ve tráng của nàng.
Đây chính là nữ nhi bảo bối của hắn, lông tóc cũng không tổn hao.
Hắn cũng chỉ có một nữ nhi này, tự nhiên cực kỳ sủng ái, bây giờ nhìn
thấy nàng bình an xuất hiện trước mặt mình, bộ dáng mềm mại khóc sướt
mướt, mới đau lòng nói: "Tốt, đừng khóc, sau này nhất định phụ thân sẽ
không để cho con chịu nửa phần ủy khuất."
Tiêu Ngư vành mắt
đỏ đỏ gật đầu, trong cung nàng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng thật ra trong nội
tâm của nàng cũng rất sợ hãi, chỉ có khi ở trước mặt phụ thân, nàng mới
có thể không cố kỵ cứ làm một tiểu nữ nhi cho người bảo hộ.
Tiêu Ngư theo phụ thân bước vào phòng, mẫu thân La thị và đại tẩu Đường thị đều ở đây.
La thị nhìn thấy Tiêu Hoài đưa Tiêu Ngư đến, vội vã tiến lên, đưa tay nắm
lấy hai tay Tiêu Ngư, đôi mắt tinh tế nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh
giá, cuối cùng đau lòng lẩm bẩm nói: "Gầy, gầy..."
Lại cảm
thây tay Tiêu Ngư lạnh lạnh, gọi nha hoàn mang lò sưởi tay đã chuẩn bị
sẵn đưa đến, nhét vào trong tay Tiêu Ngư, nói với nàng, "Trở về là tốt
rồi, phụ thân ngươi ngày ngày ngóng trông con, cuối cùng đã đưa được con trở về."
Tiêu Ngư biết được La thị là thật long quan tâm
nàng, nàng là mẹ kế của nàng, mới đầu gọi nàng là mẫu thân cũng có chút
không thuận, về sau La thị hết long chăm sóc nàng, nàng mới dần dần tiếp nhận La thị. Có thể làm cho Tiêu Ngư chấp nhận xem như mẫu thân, có thể thấy được La thị đối với nàng tốt bao nhiêu.
Bưng lấy lò
sửi trong tay, nhiệt độ vừa vặn, ấm áp dễ chịu, lại không phỏng tay.
Tiêu Ngư nói: "Làm cho phụ thân cùng mẫu thân lo lắng, là nữ nhi không
phải."
Cả nhà đoàn tụ, trong long Tiêu Ngư liền yên tâm.
Mà đồng dạng, toàn bộ con cháu đều tập trung về cả nhà lại sum vầy như xưa.
Đêm khuya Tiêu Hoài từ thư phòng trở về, La thị bận bịu thả kim khâu trong
tay ra, tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo. Từ sau khi binh lính bao vây
phủ Hộ Quốc Công rút đi, tâm tình Tiêu Hoài vẫn luôn không tốt, hôm nay
thuận lợi đưa Tiêu Ngư ra khỏi cung, trên mặt Tiêu Hoài mới hiện lên
chút ấm áp.
La thị đưa tay cởi ra đai lung cảu Tiêu Hoài,
nhẹ nhàng nói: "Từ bây giờ về sau, cả nhà chúng ta đều bình an, chính
là điều quan trọng nhất. Thiếp thân biết trong long quốc công gia khó
chịu, thế nhưng sự thật đã định, mong rằng quốc công gia có thể nghĩ
thoáng mốt chút."
Tiêu Hoài nói: "Phu nhân nói đúng."
Hắn nghĩ tới mấy ngày nay tiếp xúc với tân đế, mặc dù tân đế xuất thân
thấp, cũng không nho nhã giống con em quý tộc, nhưng cũng là người có
thực lực. Tiêu Hoài một lòng hiệu trung với tiền triều, cũng không thể
không thừa nhận, tân đế này xử lý chuyện triều chính tốt hơn nhiều so
với hoàng đế Triệu Dục.
Nhưng có tài năng thủ đoạn thế nàog, cũng là loạn thần tặc tử!
Tiêu Hoài cúi đầu nhìn thê tử, lại nói: "Bây giờ cả nhà chúng ta đoàn tụ,
nhưng ngọn nguồn giang sơn đổi chủ, Tiêu gia chúng ta không thể khôi
phục lại vinh hoa như ngày xưa, trên dưới cả nhà làm việc cũng phải cẩn
thận một chút."
La thị gật gật đầu.
Nàng chỉ là
một nữ nhân không hiểu chiến sự triều chính, nhưng Tiêu Hoài nói cái gì, nàng nghe cai đấy, chỉ cần cả nhà bình an. Sau một lúc lâu, La thị nhìn trước mắt trượng phu, nhỏ giọng hỏi: "Quốc công gia cảm thấy, tân đế
này là người thế nào?"
Ánh nến lay động chiếu vào mày kiếm
anh khí của hắn, Tiêu Hoài nghĩ tới điều gì, mới chậm rãi nói: "Dũng
mãnh thiện chiến, loạn thế kiêu hùng... thế nhưng muốn ngồi vững trên
ngai vàng, vẫn phải nhìn bản lãnh của hắn."
...
Tiêu Ngư trở về phủ hộ quốc công, đương nhiên không phải là việc nhỏ. Ngày
hôm sau nhị phòng tam phòng và hai vị đường tỷ đều đến thăm nàng.
Phủ hộ quốc công có tất cả sáu vị cô nương, còn lưu trong phủ, là nhị tiểu
thư của nhị phòng Tiêu Ngọc Cẩm và ngũ tiểu thư của tam phòng Tiêu Ngọc
Chi.
Tiêu Ngọc Cẩm dịu dàng hiền thục, tự nhiên hào phóng,
mà Tiêu Ngọc Chi thì hoạt bát hiếu động hơn. Hôm qua Tiêu Ngọc Chi nghe
được tin Tiêu Ngư về phủ, chỉ là bây giờ không còn là cái gì Thái Hậu,
trở về cũng chả vẻ vang gì, còn bày ra thế cục đón tiếp long trọng như
vậy?
Mặc dù cảm thấy bất mãn, nhưng từ nhỏ Tiêu Ngọc Chi
đã thấy tiêu Tiêu Ngư xinh đẹp hơn người, bây giờ rốt cục cũng có lúc
nàng ta bị chật vật như vậy, tự nhiên là muốn đến thật sớm để nhìn xem.
Nàng ta trang điểm tỉ mỉ, mặc áo gấm hoa màu lựu đỏ thêu tơ vàng, vạc váy
màu xanh nhạt thêu trúc lan hai bên, búi tóc chu hoàn thúy, bởi vì trẻ
tuổi, dung nhan tươi tắn, nhìn cách ăn mặt khỏe khắn trẻ trung, tất
nhiên là phá lệ xinh đẹp.
Trịnh trọng như vậy, nhưng đi cùng nàng ta Tiêu Ngọc Cẩm nhan sắc nhạt nhẽo hơn nhiều.
Vừa vào nhà, liền vui vẻ kêu một tiếng: "Lục muội muội."
Đã thấy Tiêu Ngư ngồi trên giường bên cửa sổ phía nam. Bên trong lò sưởi
đốt địa long, cũng không lạnh, Tiêu Ngư chỉ mặt váo áo màu xanh nhạt,
thân hình xinh xắn nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng muốt lớn cỡ bàn tay, mi
cong khẽ chớp, là diễm sắc kinh người.
So với nửa năm trước càng thêm xinh đẹp... cũng không hề có chút nào dáng vẻ nghòe túng như Tiêu Ngọc Chi suy nghĩ.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Chi cúng đờ, có chút thất vọng.
Nhưng vẫn đi tới, cười nhẹ nhàng nói ra: "Hôm qua đã nghe nói Lục muội muội
trở về, vốn là muốn qua thăm ngươi, tiếc rằng sắc trời quá muộn, sợ quấy rầy Lục muội muội nghỉ ngơi, cho nên hôm nay sáng sớm liền đến." Nàng
đến gần, nhìn Tiêu Ngư tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, khắp
khuôn mặt đều là vẻ xinh đẹp của tiểu nữ tử.
Rõ ràng là quả phụ, lại như các cô nương chưa xuất giá. Tiêu Ngọc Chi hừ một tiếng.
Tiêu Ngư cười cười, sao không biết Tiêu Ngọc Chi đến sớm là muốn nhìn dáng
vẻ chật vật của nàng? Nhưng nàng Tiêu Ngư cứ muốn cho nàng ta thấy mình
thật tốt, không được làm hoàng hậu, không được làm thái hậu, nàng vẫn có thể là đích nữ tôn quý của Tiêu Gia. nàng lên tiếng: "Nhị tỷ tỷ, ngũ tỷ tỷ." Sau đó phân phó Xuân Minh dâng trà.
Xuân Hiểu thì dời hai cái ghế con, để hai vị cô nương ngồi xuống.
Tiêu Ngọc Cẩm là thật lòng muốn tới thăm Tiêu Ngư, lúc này thấy được nàng
vẫn tốt, khí sắc cũng không tệ, cuối cùng trong lòng mới yên tâm, liền
nới với Tiêu Ngư: "Lúc trước nghe nói ngươi trốn khỏi cung, lừng khắp cả thành để bắc ngươi, thật dọa ta chảy mồ hôi." Nàng sao lại Không biết
Tiêu Ngư, từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu qua chút ủy khuất, bao nhiêu
thời gian trốn đông trốn tây như vậy, nàng sao có thể chịu được?
Tiêu Ngư nói: "Để Nhị tỷ tỷ lo lắng."
Tiêu Ngọc Chi nhìn thấy hai người tỷ muội tình thâm, liền nói: "Còn không
phải sao? Chẳng qua hiện nay Lục muội muội trở về, thật sự là quá tốt... dù sao thì trong nhà mình vẫn tốt hơn, sau này nhị tỷ cũng có người làm bạn."
Tiêu Ngư thản nhiên nhìn Tiêu Ngọc Chi một chút, không nói gì.
Tiêu Ngọc Cẩm đã mười chín, không phải tự nhiên tuổi lớn như vậy mà vẫn chưa xuất giá. Nàng mười lăm tuổi đã xuất giá, lúc gả đi cũng là vinh quang gả cho một Thám Hoa, không ngờ tiệc vui chóng tàn, mới thành thân được
ba năm, Thám Hoa lang người này nhiễm bệnh qua đời. Nhị thẩm thẩm của
nàng đau lòng cho Tiêu Ngọc Cẩm, muốn đón nàng về, nhà chồng nàng cũng
hiểu rõ phải trái, biết được Tiêu Ngọc Cẩm tuổi còn trẻ, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, nên cũng đồng ý trả về Tiêu gia, sau này tái giá, tuyệt
không dị nghị.
Nữ nhi Tiêu gia không lo không gả được, chính là gả lần hai, lấy điều kiện của Tiêu Ngọc Cẩm, cũng có thể có được vi
lang quân như ý, nhưng mà Tiêu Ngọc Cẩm lại khăng khăng vì phu quân đã
mất để tang ba năm.
Giờ Tiêu Ngọc Chi lại nói nàng ở nhà làm bạn với Tiêu Ngọc Cẩm, là ý gì, Tiêu Ngư sao lại không hiểu rõ?
Muốn nói nàng trượng phu đã chết cũng chỉ là một quả phụ!