Khuôn mặt Tiêu Ngư nóng bừng. Cũng bất chấp thân phận, đẩy y ra sau, trở mình về phía bên trong để ngủ, chăn trùm lên trên đầu, không muốn để ý
đến y. Tiết Chiến lại thích bộ dáng nữ nhi gia đáng yêu này của nàng,
cũng nghiêng người từ sau lưng ôm eo nhỏ của nàng, dán tại một chỗ cùng
nàng, cái cằm tựa trên đầu vai của nàng. Y không nói chuyện, chỉ ôm
nàng.
Nhìn trong chốc lát, mới bảo nàng: "Niên Niên."
Tiêu Ngư buồn ngủ, mi mắt run rẩy, nhắm mắt không để ý tới y.
"Niên Niên." Y lại kêu một tiếng. Ấm áp, hơi thở mang theo khí nóng nhẹ nhàng gãi trên gương mặt Tiêu Ngư.
Tiêu Ngư vẫn không nói chuyện. Muốn nghỉ ngơi sớm chút, nào biết man hán này lại kề sát mặt của nàng, trầm thấp, từng tiếng khẽ gọi tên của nàng:
"Niên Niên, mỗi Niên Niên..." Tư thái này, chắc không kết thúc rồi.
Tiêu Ngư bị y ôm vào trong ngực, toàn thân đều ấm áp dễ chịu đấy, tựa như
cái lồng hấp. Nàng hơi không kiên nhẫn, đành phải lên tiếng, nói: "Không còn sớm, Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi, thần thiếp cũng muốn ngủ."
Nam tử trẻ tuổi cường tráng, thân thể tốt, ban đêm ngủ không được nhiều,
ngày kế tiếp tinh thần vẫn sáng láng. Nàng lại khác biệt, không chịu
được y nhiều lần giày vò không dứt. Giống như ai cũng giống như y tinh
lực tràn đầy. Nàng nói xong, y thật sự không nháo nàng, nàng rất nhanh
liền ngủ thiếp đi.
Đầu mơ mơ màng màng, phát giác được dường như y lật cả người mình ra, mặt quay về phía y. Y hôn một cái trên mặt nàng,
liền ôm nàng bất động. Tiêu Ngư cảm thấy y ấm áp, không tự chủ đưa tay
nhẹ nhàng ôm lấy y.
Sáng sớm Tiêu Ngư thức dậy, Nguyên ma ma giúp nàng thay quần áo. Đại khái là đêm qua Tiết Chiến nói những lời vô lại
kia, Tiêu Ngư vô ý thức cúi đầu nhìn bộ ngực của mình.
Nữ tử trẻ
tuổi mà bộ ngực no đủ, mặc dù không tính là nổi bật, nhưng bởi vì vòng
eo nàng mảnh khảnh, ngược lại bộ ngực mượt mà thẳng tắp nổi bật lên, da
thịt trắng óng ánh, hồng nhụy phấn nhuận, như nụ hoa chớm nở, tuổi thanh xuân mỹ lệ rạng rỡ.
Khuôn mặt Tiêu Ngư tươi cười hiện ra hào quang xinh đẹp nhàn nhạt, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "... Tên vô lại này."
...
Ngày hôm đó hạ triều, văn võ bá quan theo trình tự lui ra ngoài. Tiêu Khởi
Châu trong nhóm võ quan, sau khi rời khỏi đây, nói chuyện giao hảo cùng
đồng liêu, chợt nghe có người đang gọi mình.
Tiêu Khởi Châu quay đầu lại.
Thấy người tới mặc y phục của thái giám ngự tiền màu xanh xám, khuôn mặt
trắng nõn sạch sẽ, thân như thúy trúc. Hơ chút sững sờ, nói: "Hà công
công." Là Hà Triêu Ân bên người Đế Vương.
Hà Triêu Ân nói: "Tiêu
đại nhân, Hoàng Thượng nghe nói tiễn thuật của Tiêu đại nhân rất xuất
sắc, có thể bách phát bách trúng, đặc biệt mời Tiêu đại nhân đi qua cùng nhau luận bàn."
Chân mày Tiêu Khởi Châu cau lại. Tuy nói hắn
không thích tân đế, nhưng rút cuộc là trưởng tử Tiêu gia, tất nhiên có
chút ổn trọng, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Mà đồng
liêu đứng ở cùng một chỗ với hắn, thấy là Hà Triêu Ân bên người Đế Vương tự mình tới gọi người, có thể thấy được tôn trọng đối với Tiêu Khởi
Châu. Ngược lại cũng không phải là bởi vì thân phận Tiêu Khởi Châu, với
phẩm giai của hắn, chưa có đãi ngộ như vậy, chỉ vì hắn là huynh trưởng
Hoàng Hậu, đại cữu tử của Đế Vương, tất nhiên là không giống bách quan
bình thường đấy. Vì vậy liền thức thời mà chắp tay, đi trước một bước.
Bắn tên thôi. Tiêu Khởi Châu cũng không có gì phải sợ, nói: "Vậy làm phiền Hà công công dẫn đường rồi."
Hà Triêu Ân mỉm cười, dẫn Tiêu Khởi Châu đi tới ngự hoa viên. Tiêu Khởi
Châu cất bước đi tới, ghé mắt lặng lẽ bên cạnh Hà Triêu Ân, nhớ tới hôm
đó hắn trước mặt phụ thân đề cập tới muội muội.
Liền do dự một
chút, làm bộ lơ đãng hỏi: "Hà công công ở nội đình, hiểu rõ những chuyện phát sinh trong cung, không biết được mấy ngày này, Hoàng hậu nương
nương cùng Hoàng Thượng như thế nào?" Tiết tặc ngang ngược thô lỗ, muội
muội của hắn lại tuổi nhỏ yêu kiều, nếu Niên Niên bị ủy khuất, có lẽ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hà Triêu Ân nói: "Tiêu đại nhân yên tâm, Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng chung đụng rất tốt."
Thật sao. Tiêu Khởi Châu có chút không tin tưởng lắm, vừa nghĩ tới dáng
người Đế Vương khôi ngô trẻ tuổi, cánh tay cùng hai chân tráng kiện hữu
lực, ẩn ẩn vì muội muội cảm thấy lo lắng... Hắn ghé mắt nhìn Hà Triêu
Ân, nghĩ đến Hà công công chính là người bên cạnh Đế Vương, tất nhiên là hướng về Đế Vương, sao có thể nói xấu Tiết tặc.
Tiêu Khởi Châu cũng không hỏi thêm nữa.
Ngoài bãi đất trống tại đình Vạn Xuân ở Ngự hoa viên đã sắp xếp bia tiễn, Đế
Vương tuổi trẻ anh tuấn cởi ngoại bào, ống tay áo cuốn lên, trên cánh
tay màu lúa mạch có mấy vết thương nhàn nhạt, lúc trường cung kéo căng,
cơ bắp nổi lên, nhìn thật khổng vũ hữu lực, tư thế oai hùng. Y bắn một
tiễn, trúng hồng tâm, liền đưa cung tiễn cho Quách An Khang.
Quách An Khang nhìn cung tiễn ngự dụng trước mặt, ngược lại không do dự, sau
khi nhận lấy, chọn mũi tên rồi ngắm bắn một phát, sau khi ngắm chuẩn,
một mũi tên rời dây cung “vèo”. Cuối cùng "bụp" một tiếng bắn trúng bia, tuy nhiên khoảng cách với hồng tâm hơi kém một chút.
Ngày xưa
Quách An Khang cũng là cao thủ bắn tên, nhìn thế cục này, nhàn nhạt cười cười, nói: "Quả thật là không thể bỏ bê." Bỏ võ theo văn, thời gian
luyện tập sẽ ít đi, tất nhiên là không thể so với lúc trước rồi.
Tiết Chiến đưa tay vỗ bờ vai của hắn một cái, nói: "Ngươi biết thì tốt." Y
thưởng thức võ nghệ Quách An Khang, lúc hắn một lòng theo văn, còn hơi
cảm thấy tiếc nuối. Y nhìn hắn một cái, còn nói, " lần trước chuyện trên yến tiệc của sinh nhật Hoàng Hậu, ngươi cảm thấy có bất mãn?" Hôm đó y
nói mẹ của hắn như vậy, không để Trương Thị xuống đài được, mà hắn lại
là hiếu tử.
Về chuyện hôm đó, Quách An Khang cười cười xấu hổ,
nói: "Hoàng Thượng đã thiên vị Quách gia rất nhiều, sao thần có lời oán
giận. Ngược lại là thần mang lòng áy náy, không biết làm sao mới có thể
tiêu tan hiềm khích lúc trước cùng Tiêu gia."
Vừa nói vừa nhớ tới một việc.
Hôm đó Quách Tố Nghi ở bên ngoài bị Tiêu Ngọc Chi khi dễ, dù hồi phủ chưa
nói với Quách An Khang, bất quá Quách An Khang từ nha hoàn bên người
nàng biết được việc này. Ngũ cô nương phủ Hộ Quốc Công, hắn cũng coi là
từng có vài lần duyên phận, là một nữ hài nhi không dễ chọc. Huống chi
trước mặt mọi người, bị làm nhục như vậy, nhìn Quách Tố Nghi, tất nhiên
là nhịn không được muốn đi đòi lại. Mặc dù Quách An Khang đau lòng muội
muội, lại cũng không dễ đi đòi công đạo cho nàng, nhưng cũng không phải
biện pháp lâu dài. Cho nên nếu có một ngày thấy Tiêu Ngũ cô nương, hắn
tự mình đi nói lời xin lỗi.
Đều là tính tình tiểu nữ hài, cũng
không có ghét bỏ bao nhiêu, cảm thấy Quách gia thành ý, trút giận, hài
lòng, việc này tự nhiên đi qua như thế.
Hắn nhìn Đế Vương, tiếp tục nói: "Ngược lại là bên Hoàng hậu nương nương, làm khó Hoàng Thượng."
Tiết Chiến mặt mày nhu hòa, nói: "Hoàng hậu tuổi nhỏ, nhưng cũng không phải là người hẹp hòi."
Quách An Khang gật gật đầu, nói: "Mấy ngày nay Tây Bắc liên tiếp truyền đến
tin chiến thắng, thần nghe nói Hộ Quốc Công cùng Hoắc Tướng quân mười
phần hợp ý. Chỉ là..." Nhìn lên Đế Vương trước mắt tư thế oai hùng,
Quách An Khang thấp giọng nói, " trong lòng Hoàng Thượng, phải chăng còn dự định như lúc trước hay không?"
Muốn ngồi vững vàng hoàng vị
này, tất yếu phải trừ hết thảy chướng ngại, nếu Tiêu gia chỉ là thế gia
bình thường, không cần phải kiêng kị. Hiện nay mặc dù đã quy thuận,
nhưng thế gia cùng một nhịp thở với tiền triều như vậy, Đế Vương nào có
thể sử dụng không có chút lòng đề phòng? Đã là có phòng bị cùng ngờ vực
vô căn cứ, đến lúc đó trừ bỏ rất dễ dàng, nhưng bây giờ...
Một
lát sau, Đế Vương bắn ra một mũi tên lần nữa. Tuy vẫn là hồng tâm, nhưng Quách An Khang lại là hiểu rõ tâm Đế Vương đấy. Y xưa nay bách phát
bách trúng, lúc này mũi tên lại hơi lệch chút.
Sau đó, mới nghe được Hoàng Thượng nhàn nhạt nói một câu: " Trẫm suy nghĩ lại một chút."
Tiêu Khởi Châu ngoài đình Vạn Xuân, liền nhìn thấy Tiết Chiến cùng Lại bộ
Thượng thư Quách An Khang cùng nhau bắn tên. Hắn đứng ở chỗ cũ, nhìn
bóng dáng cao lớn thêm vài lần, đợi nghe được Hà Triêu Ân bên cạnh nhẹ
giọng thúc giục, mới cùng hắn đi tới. Đứng ở trước mặt Đế Vương, chậm
rãi thi lễ: "Thần, Tiêu Khởi Châu, tham kiến Hoàng Thượng."
Tiết Chiến đứng thẳng nhìn người trước mặt, nói: "Đứng lên đi, không cần đa lễ."
Tiêu Khởi Châu đứng dậy. Tuy nam tử trước mặt là muội phu của hắn, nhưng chung quy là Đế Vương, hắn không dám vô lễ.
Hắn đứng trong chốc lát, thấy Tiết Chiến gọi hắn bắn tên, mới đi tới, nhận lấy cung tiễn.
Tiết Chiến ở một bên nhìn.
Thấy tư thế Tiêu Khởi Châu oai hùng bừng bừng, hoàn toàn chính xác có phong
phạm của Tiêu Hoài, nhưng nếu muốn so sánh thật sự, cũng thấp hơn một
bậc đấy. Lúc này thái giám phục vụ bên cạnh bưng nước trà tới, Tiết
Chiến đi đến một bên uống nước.
Mà Tiêu Khởi Châu đang đứng phía trước mục tiêu.
Hắn từ từ nghiêng đầu, nhìn tiết chiến đang uống nước, thấy y ngửa đầu uống nước, giờ phút này không có chút nào phòng bị. Tiêu Khởi Châu khom lưng nắm thật chặt, cái trán hơi rịn số mồ hôi. Đây là Tiết tặc diệt Đại
Ngụy, hiện nay lại chiếm đoạt muội muội của hắn... Tiêu Khởi Châu nắm
chặt đôi tay, thoáng chốc gân xanh nổi lên. Hắn nhìn thoáng qua mũi tên
gác ở trên cung, ánh mắt bình tĩnh.
... Nếu lúc này, mũi tên này trực tiếp bắn vào trái tim Tiết tặc, y phải chết không thể nghi ngờ!
Tiết Chiến ngừng chén trà trong tay, đợi nghe được "Sưu" một tiếng, thanh âm bắn vào mục tiêu, mới uống một hơi cạn sạch nước trà còn sót lại.
Quay đầu, thấy mũi tên của Tiêu Khởi Châu tinh chuẩn trúng hồng tâm, không
chỉ như thế, mũi tên mạnh mẽ bắn thủng bia, mũi tên trực tiếp lồi ra
đằng sau bia ngắm.
Tuy kém phụ thân của hắn, nhưng thuật bắn cung này, đúng là hậu sinh khả úy. Tiết Chiến cười nói: "Quả thật là tài bắn cung rất giỏi."
Tiêu Khởi Châu đưa cung tiễn cho thái giám một
bên. Dưới ánh mặt trời, nam tử tuổi trẻ thiện võ trán đã thấm mồ hôi,
hai tay ôm quyền, cung kính nói: "chút tài mọn, khiến Hoàng Thượng chê
cười."
...
Vốn Tiêu Ngư nghe Tiết Chiến nói, Tiết thị vô
cùng thích yên tĩnh, cũng không đi quấy rầy. Bất quá lúc này nghe cung
tỳ tiến đến, nói Tiết thị mời nàng đi qua trò chuyện, Tiêu Ngư mới có
một loại cảm giác chính diện nghênh địch. Sắc mặt nàng như thường để
cung tỳ xuống dưới, mình đi đến nội điện, chuẩn bị đổi y phục.
Kỳ thật nàng không cần long trọng như vậy, dù sao nàng là hoàng hậu, Tiết thị thấy nàng, theo lý thuyết cũng phải hành lễ đấy.
Bất quá vẫn là quyết định trang điểm chút.
Xuân Trà khom người sủa sang váy áo giúp nàng, nói ra: " Tiết thị ỷ có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, đều chưa từng để nương nương vào mắt, lúc này đi
qua, nương nương nhất định phải có khí thế, chớ có để Tiết thị cảm thấy
nương nương tuổi còn nhỏ dễ khi dễ. Trưởng bối thì như thế nào? Ngài là
Hoàng hậu nương nương."
Dù chưa tiếp xúc, nàng cũng thực sự có
thể phát giác Tiết thị không thích mình. Bất quá, nàng không thích mình
cũng không có gì, lại không có quan hệ gì... Bất quá nghĩ đến đây Tiết
thị có lẽ là thân nhân duy nhất của Tiết Chiến, nàng cũng không thể cho
sác mặt với nàng ta. Lớn tuổi luôn luôn hi vọng được tôn trọng, huống
chi hiện tại cháu trai có tiền đồ.
Dù sao, tóm lại so với ở chung với Trương Thị thì tốt hơn. Nghĩ tới đây, tâm lý Tiêu Ngư hơi có chút an ủi.
Đến Hàm An CUng, Tiết thị cũng không ở đây, mà là đi đến đồi tú sơn bên kia.
Nguyên ma ma đứng ở bên cạnh Tiêu Ngư, nghe lời cung tỳ này, cảm thấy không
vui: "Đã là mời nương nương nhà ta, sao lại bỗng nhiên đi ra ngoài?" Nào có đạo lý như vậy?
Tự nhiên là cố ý. Tiêu Ngư nghĩ, Tiết thị còn chưa nói chuyện cùng nàng, liền bắt đầu hạ uy nàng. Kính nàng là di mẫu của Tiết Chiến, Tiêu Ngư cũng không cần phải nhiều lời nữa, tùy theo
cung tỳ dẫn nàng đi đồi tú sơn.
Chỉ là mấy người Tiêu Ngư đã đến đồi tú sơn, Tiết thị cũng đã đi Thọ Ninh cung.
Lúc trước Tiết Chiến nói với nàng, bảo nàng chớ có lại đi Thọ Ninh cung,
nhưng lúc này bởi vì Tiết thị, Tiêu Ngư cũng không quan tâm được nhiều
như vậy. Cách đó không xa chính là Thọ Ninh cung, chỉ là hoang phế đã
lâu, không có người qua lại bên kia rồi. Tiêu Ngư dọc theo hành lang đi
một đường, xuyên qua cửa tròn, liền nhìn thấy một bóng dáng đứng ở nơi
đó, một cung tỳ theo bên người.
Tiêu Ngư chậm rãi đi tới, đứng ở trước người của nàng, mới nói: "Sao di mẫu tới nơi đây?"
Hôm đó là ban đêm, Tiết thị chưa từng cẩn thận nhìn qua nàng, bây giờ nhìn
lại, vị nữ nhi Tiêu gia trước mặt này, tóc mây hoa nhan, xinh đẹp như
đào như mận. Dung mạo còn xuất sắc hơn so với Hoàng hậu của Hi Hòa Đế.
Tiết thị không thích nàng đấy, cùng nàng đứng ở cùng một chỗ, ngay cả nụ
cười đều có chút keo kiệt. Nàng nói: "Nghe nói nơi đây hoa sơn trà tốt
nhất, ta muốn tới xem một chút..." Thản nhiên nhìn một chút đất bừa bộn, cong môi tiếp tục nói, "người đi nhà trống, cũng không gì hơn cái này."
Ngày xưa cô mẫu nàng lúc còn sống, Thọ Ninh Cung bốn mùa đều là gấm hoa rực
rỡ. Ngày xuân hoa sơn trà càng là nhất tuyệt. Chỉ là cô mẫu nàng là
Hoàng thái hậu tiền triều, thân phận có chút mẫn cảm.
Tiêu Ngư
không đề cập tới việc này, chỉ nói: "Nơi đây hoang phế đã lâu, nếu di
mẫu ưa thích hoa sơn trà, Trừng Thụy đình ở ngự hoa viên bên kia là tốt
nhất."
Tiết thị nói: "Cũng tốt."
Nói chuyện liền đi tới phía trước.
Nhìn bóng lưng Tiết thị, Nguyên ma ma nhỏ giọng bên người Tiêu Ngư nói: "Nương nương, chúng ta..."
Cố nhiên chuẩn bị kỹ càng, nhưng cũng không nghĩ tới thái độ Tiết thị như
thế. Tiêu Ngư cũng là biết đại thể đấy, hiện nay tất nhiên là không so
đo cùng Tiết thị, mở miệng nói: "Đi thôi."