Tiêu Ngư vội buông
lỏng tay ra, mắt hơi cụp xuống. Tuy Triệu Hoằng là chất nhi (cháu) của
hắn, nhưng tình nghĩa huynh đệ hoàng thất xưa nay luôn ít hỏi không có
thắm thiết, hôm nay hắn vì Triệu Hoằng mà bôn ba như vậy trong lòng nàng rất cảm kích hắn. Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng nàng luôn có cảm
giác kỳ lạ có chỗ nào đó không đúng.
Triệu Huyên lẳng lặng nhìn
nàng một chút, từ mặt mày ánh mắt đến chóp mũi, từ gò má cho đến cổ và
từ trong cổ áo kia hắn thấy được làn da trắng như tuyết có chút vết tích màu hồng thì đột nhiên con mắt Triệu Huyên chợt dừng lại.
Lúc này Tiêu Ngư mới nói với hắn: "Ta vào xem Hoằng nhi một chút."
Lần này Triệu Hoằng bệnh nặng, cũng may là có Phùng đại phu giúp đỡ nên mới giữ được cái mạng của Triệu Hoằng. Vào lúc này Khương ma ma đi lấy
thuốc, Tiêu Ngư vừa ngồi ở trên giường vừa nhìn hắn. Tên tiểu tử này, bị bệnh mấy ngày nên cũng chẳng có tinh thần gì, có thể nhìn thấy Tiêu
Ngư, thì cặp mắt đen láy của hắn cứ nhìn nàng chằm chằm cũng không chịu
nghỉ ngơi.
Tuy tuổi Triệu Hoằng còn nhỏ, nhưng hắn cũng biết hôm
nay hắn nhìn Tiêu Ngư như vậy là không đúng, chỉ sợ là lát nữa nàng đi
rồi, cũng không biết đến khi nào mới gặp lại lần nữa. Hắn chỉ nhìn một
lúc, liền do dự mở miệng nói: "Mẫu thân, Hoằng Nhi không có chuyện gì,
người hãy về đi..."
Triệu Hoằng biết Tiêu Ngư đã gả cho tân đế,
hắn rất lo lắng, hắn từng nhìn thấy người kia, đó là cái ngày mà người
kia bắt mẫu thân và mình trở về, nhìn qua dáng dấp cũng đã rất đáng sợ
rồi. Hắn luôn cảm thấy người kia luôn bắt nạt mẫu thân, nhưng mà hiện
tại hắn lại không làm được cái gì.
Bờ môi của hắn của chút khô
ráo, Tiêu Ngư dùng khăn giúp hắn bôi nước lên môi để khỏi bị khô môi,
liền mỉm cười nói: "Uhm, mẫu thân cũng không thể ở lâu, chẳng mấy chốc
liền trở về."
Nàng không thích cái cảm giác lưu luyến khóc sướt mướt cho nên mới nói nàng với Triệu Hoằng hợp nhau như vậy (ăn ý với nhau).
Triệu Hoằng sững sờ nhìn nàng, đang tính mở miệng nói chuyện, một lúc sau mới gật đầu nói: "Uhm."
Sợ Tiêu Ngư lo lắng hắn liền nói: "Tứ thúc đổi xử với Hoằng nhi rất tốt, có Tứ thúc ở đây mẫu thân không cần lo lắng."
Tiểu hài tử này rất ghét việc lừa gạt, người nào đối xử tốt hay không tốt
với hắn, trong lòng hắn biết rất rõ. Tiêu Ngư gật đầu, nàng cũng biết
được Triệu Huyên là người đáng để phó thác (gởi gắm), giao Triệu Hoằng
cho hắn chăm sóc, nàng cũng không cần lo lắng.
Chỉ là...
Mà Triệu Huyên thân là Hoàng tử tiền triều có thể bị tân đế sử dụng hay
không, bây giờ quan hệ của hắn và Triệu Hoằng cũng không nhỏ, nghĩ đến
tiền đồ ngày sau sẽ bị ngăn trở... Trong lòng Tiêu Ngư có chút suy nghĩ, suy nghĩ một chút nhưng vẫn xem như thôi, bây giờ bản thân nàng còn khó bảo toàn nên cũng không giúp được hắn. Hơn nữa vừa nãy hắn cũng mới
nói, Triệu Hoằng là chất nhi của hắn, hắn chăm sóc là lẽ đương nhiên
không cần nàng nói cám ơn.
Hơn nữa... Triệu Huyên đối với Triệu
Hoằng rất tốt, nàng lựa chọn không sai. Có lẽ là quá tốt rồi, cho nên
trong lòng nàng mới có cảm giác kỳ lạ kia.
...
Tân đế đăng cơ, Tấn thành cũng dần dần được ổn đinh, cũng bởi vì thay đổi triều đại mới mà dẫn tới việc thị tộc Tây Bắc rất có dã tâm, từng bước từng bước
xâm chiếm, trong đó có bộ tộc Ô Lan là hung tàn nhất. Tân đế dũng mãnh
chiến đấu thân thiện (chiến đầu hòa bình), đánh đâu thắng đó cũng không
có gì cản nổi, mà bây giờ hắn thân là đế vương, tất nhiên cũng thể tùy ý tự mình xuất chinh, hôm nay ở trong triều mọi người đều thảo luận việc
chọn người đi bình định Tây Bắc.
Chủ động xin đi giết giặc có hai vị, một trong số đó là công thần tân triều Hoắc Đình, người này am hiểu binh pháp, và có đội quân dũng mãnh, có nhiều mưu mô quỷ kế, người thứ
hai là người của tiền triều, người này giết địch vô số, hiếm có khi bại
trận đó là dũng tướng Tiêu Hoài, bây giờ là nhạc phụ của đế vương.
Long ỷ ở trên, lần này đế vương đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng thẳng thắn
giao trọng trách này cho hai người, cho Tiêu Hoài làm chủ soái, Hoắc
Đình là phó.
Tuy trong lòng bách quan đều bàn luận sôi nổi, nhưng ở trong triều cũng không dám nhiều lời.
Sau khi hạ triều, các bách quan đều nán lại một chút, lúc đi ở bên trên
thềm đá, cũng có không ít viên quan nhìn trên dưới Hoắc Đình, nhịn không được mà bất bình thay Hoắc tướng quân.
Có duy nhất một chòm râu
dê, các đại nhân quan văn ngũ phẩm ngoảnh mặt lại về với nhau mà nói:
"Tiêu đại nhân mới quy phục không lâu, hoàng thượng liền giao trọng
trách nặng như vậy giao cho hắn, có thể thấy lòng quân vương rất khó
đoán..."
Dù sao Tiêu Hoài cũng chính là trung thần tiền triều,
tuy Hoàn thượng tiếc tài nên giữ lại, có thể nhanh như vậy liền trọng
dụng, thực sự là có chỗ không thích hợp. Chắc Tiêu Hoài này hai lòng,
sau khi lĩnh binh cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc Hoàng
Thượng muốn đổi ý cũng không được.
Bên cạnh người lại có một tên
đại nhân nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tiêu Hoàng Hậu xinh đẹp nhất Hoàng
thành, bây giờ lại là bạn bên giường của đế vương, có lẽ..." Dù lời nói
kế tiếp chưa có nói ra nhưng cũng đã quá rõ ràng rồi.
Tuy nữ tử
nhỏ yếu nhưng nhất định không được xem thường, ngày xưa tuy Tiêu gia là
trung liệt (cái này ta cũng không hiểu chắc là gia cảnh bình thường), có thể có địa vị như vậy, với lại lúc đó còn có quan hệ mật thiết với Tiêu Hoàng Hậu. Hiện nay lại có một nữ tử Tiêu gia vào cung, tất nhiên cũng
phải suy nghĩ về nhà mẹ đẻ.
Hoắc Đình đang cảm thấy đau đầu vì
những đại nhân ở phía sau đang cãi nhau, rồi vội quay người, quay đầu
lại nói: "Chỉ cần có trận đánh, Bổn tướng quân ta cũng không có tính
toàn cái gì là chính là phó. Còn nữa, Tiêu đại nhân lớn tuổi hơn Bổn
tướng quân rất nhiều, bây giời hai ta xuất chinh, tuyệt đối không phải
là người có tư chất thiển giả khi làm chủ soái này. Đối với binh pháp
bày trận của Tiêu đại nhân Bổn tướng quân rất ngưỡng mộ, bây giờ có thể
cùng nhau dốc sức vì Hoàng thượng, đó chính là vinh hạnh..." Hai tay
Hoắc Kình ôm quyền, nâng lên rồi chắp lại, lông mày rậm mắt to nhìn tinh thần hắn rất phấn chấn.
Rồi sau đó hắn lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ mấy vị đại nhân đây thấy quyết định của Hoàng Thượng không đúng?"
Hoắc Đình nói lời này, sợ là đã dọa những vị đại nhân đang lấy lòng nịnh hót hắn đến nỗi tay chân run cầm cập lên rồi, sau khi hai mắt nhìn nhau thì hướng về Hoắc Kình hành lễ rồi đi trước một bước.
Hoắc Kình khẽ
nhíu mày, rồi hừ một tiếng: "So với đàn bà còn không bằng một đồ vật,
còn dám ở trước mặt Bổn tướng quân gây chia rẽ."
Lúc này hắn lại bước nhanh chân tiếp tục đi về phía trước.
Rất xa, tình huống hồi nãy đã bị Tiêu Hoài nhìn thấy, hắn đứng bên cạnh
Tiêu Khởi Châu, đúng dịp nghe được mấy câu nói đó, Tiêu Khởi Châu đang
định đi lên tranh luận thì lại bị Tiêu Hoài ngăn lại, lúc này trong lòng hắn rất là buồn.
Nếu là ngày xưa, thì dám có người nào nói xấu sau lưng phụ thân của hắn?
Tuy tính tình Tiêu Hoài khi tức giận lên thì nổi trận lôi đình, nhưng cũng
chưa bao giờ để những chuyện nhỏ nhặt này để ở trong lòng, hơn nữa...
Hôm nay Hoàng thượng sắp xếp như vậy, xác thực là ngoài dự tính của ông. Ông cũng không nghĩ tới, hắn sẽ thẳng thắn mà giao cho mình như vậy. Dù sao 50 vạn đại binh dùng để bình định Tây Bắc kia, đó cũng không phải
là số lượng nhỏ gì, hắn đang nghĩ là mình không dám làm gì sao?
Tiêu Hoài cùng Tiêu Khởi Châu bước xuống bậc thang, nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đi tới bên này, đó chính là hoạn thần bên cạnh đế vương Hà Triêu Ân. Hà Triêu Ân hành lễ với Tiêu Hoài nói: “Chúc mừng Tiêu đại
nhân."
Cận thần của thiên tử, không thể thất lễ, Tiêu Hoài vội
nói: "Có thể giúp đỡ cho Hoàng thượng, đây cũng là việc thuộc bổn phận
của hạ thần, sao lại nói chúc mừng?"
Hà Triêu Ân cười rất ôn hòa, nói: "Quả thực Tiêu đại nhân hết sức trung thành, tiểu nhân nhỏ bé nên
lẳng lặng chờ Tiêu đại nhân chiến thắng trở về.
Tiêu Hoài gật đầu.
Sau đó lại nghe Hà Triêu Hân nói một câu nữa: "Hoàng hậu nương hiểu biết
rộng, mà lại thông minh hơn người, Tiêu đại nhân cũng không cần lo
lắng."
Tiêu Hoài hơi sửng sốt, rồi hướng mắt nhìn về phía Hà
Triêu Ân, đúng là hơi có chút kinh ngạc. Tuy người này là cận thần của
thiên tử, lại kính trọng với mỗi người bách quan, nhưng cũng không có
lén lút qua lại thân thiết với họ, đây rất là rõ ràng. Hôm nay... Sao
hắn lại nói cái này với mình.
Tiêu Hoài cũng không có suy nghĩ
nhiều liền nói: "Tuổi của Hoàng hậu nương nương vẫn còn trẻ, bây giờ lại vào cung hầu hạ quân vương, sau này còn nhờ Hà công công chiếu cố
nhiều."
Hà Triêu Ân khẽ cười.
Tiêu Hoài cùng Tiêu Khởi
Châu đi xa, sau đó Tiêu Khởi Châu mới liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói với
Tiêu Hoài: "Phụ thân, người qua lại với Hà công công sao? Sao hôm nay
người với hắn qua lại thân thiết như vậy?" Cũng không phải, lần trước Hà Triêu Ân đưa những đồ vật được ban thưởng đến cho Tiêu gia, lúc đó phụ
thân và hắn vẫn còn khách sáo với Hà Triêu Ân.
Tiêu Hoài suy nghĩ một chút rồi không nói gì nữa, chỉ nói một câu: "Đi thôi."
...
Bên trong ngự thư phòng, Tiết Chiến đã duyệt tấu chương một canh giờ rồi,
sau đó mới đưa tay lấy cuốn sách bên người cầm lên, rồi mở ra xem. Chữ
viết rất là đẹp khéo léo, rất là xinh đẹp. Kỳ thực, hôm qua dịch những
chữ thô bạo ngang ngược này trong đó cũng không phải là nội dung quan
trọng gì. Hắn biết nàng đã trải qua hai thời đại, bây giời Tiêu gia bọn
họ một lòng quy thuận với hắn, nhưng mà trong lòng sợ là chưa hoàn toàn
quy thuận. Ngược lại đó cũng là thói quen của con người.
Nhưng mà bây giờ, nàng cũng là nữ nhân của hắn rồi, có một số việc chỉ là sớm hay muộn thôi/
Tiết Chiến lật xem vài trang.
Hắn có lo lắng về Tiêu gia, việc thăm dò của Tiêu Hoài cũng chỉ là sớm hay
muộn, chỉ là trước kia hắn không có dự tính nhanh như vậy, cũng không
định giao việc trọng yếu này cho hắn làm. Mày ngày hôm nay, hắn lại giao trọng trách cho phụ thân nàng, sau khi nàng biết được, tất nhiên sẽ rất vui... Chính là cũng không biết làm sao để cảm kích hắn.
Bỗng nhiên có tiếng sấm rầm rầm.
Tiết Chiến bỏ sách xuống, rồi hỏi Hà Triêu Ân: "Bên ngoài sắp mưa rồi hả?"
Hà Triêu Ân tiến lên, chắp tay nói: "Bẩm Hoàng thượng, nhìn trời như vậy, chắc là sẽ mưa to."
"Hoàng hậu còn chưa trở về..." Tiết Chiến nhíu mày lẩm bẩm nói.
Hà Triêu Ân nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương, sợ là vẫn đang ở Nguyên Hoa tự."
Nguyên Hoa tự. Tiết Chiến đọc thầm trong bụng, nghe thấy tiếng sấm ràm rầm,
nghĩ đến dáng dấp của mềm mại của nàng, người đã nhỏ mà lá gan cũng nhỏ, không biết có làm nàng sợ hay không. Sau đó hắn đứng dậy nói: "Chuẩn bị ngựa cho trẫm..."
Bỏ long ỷ xuống, rồi quay người lại nói một câu: "Càng nhanh càng tốt."
...
Mưa to như trút nước tới, nước mưa cọ rửa hết tất cả, toàn bộ Tấn Thành đều được bao phủ bởi một màu xám tro, sấm sét chớp giật, một con tuấn mã
màu nâu vừa mới đi ra khỏi cửa cung, phía sau còn có hơn mười tên thị vệ trong cung đi theo.
Mà lúc này ở trong phòng khách của Nguyên
Hoa tự, sau khi Nguyên ma ma biết được việc này liền quở mắng Xuân Mính: "Ngươi có biết, nếu như việc này để Hoàng thượng biết được, thì sẽ đẩy
nương nương vào vị trí nào? Ngươi đi theo nương nương nhiều năm như vậy, cũng biết được tính tình của nương, sao lại không khuyên nhủ nương
nương, hoặc là... Nói cho ta một tiếng cũng được, ta đi khuyên nương
nương."
Xuân Hiểu cắn môi, như nhược nói một câu: "Cũng không
phải ma ma không biết tính khí của nương nương, nô tỳ... Nô tỳ cũng
không có cách nào khác."
Bây giờ việc đã vậy, có nói cũng vô
dụng, Nguyên ma ma nắm chặt tay rồi đi đi lại lại ở bên trong phòng, rồi đi ra bên ngoài nhìn thấy mưa to như trút nước, trong lòng rất là rối
loạn, nói: "Đã qua một canh giời rồi sao còn chưa trở về? Cũng đừng có
xảy ra chuyện gì là được rồi."
Trong lòng càng nghĩ càng lo lắng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, các nàng đều không thể thăm dò được tình
hình. Nếu tùy tiện biết được thì hậu quả cũng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu nương nương xảy ra vấn đề gì... Nguyên ma ma vẫn đang còn do
dự không biết làm thế nào mới tốt.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên
bên ngoài truyền đến từng tiếng bước dồn dập, Nguyên ma ma còn chưa phản ứng kịp thì thấy cửa phòng "đùng" một tiếng liền mở ra.
Gió mạnh thổi thẳng vào mặt, ngẩng đầu lên nhìn thì liền thấy người tới toàn
thân khoác một cái áo choàng màu đen, cao to uy mãnh, còn bị nước mưa
bắt lên làm ướt nhẹp hết, trên người cũng bị ướt một khoảng to, nhìn lại thì thấy mặt càng hiện rõ sự tuấn mà sâu sắc, thế như sơn nhạc.
Nguyên ma ma sợ đến mức mặt cũng đã trắng bệch hết ra, rồi vội vàng hành lễ nói: "Hoàng thượng..."
Tiết Chiến xoải bước đi vào, cái áo bào ướt nhẹp kia cũng không làm ảnh
hưởng đến khí phách của một nam tử như hắn, hắn nói thẳng: "Hoàng hậu
đâu..." Hắn đi vào, rồi cúi xuống vén mà lên, cũng thấy nàng ngủ ở đây,
lúc này hắn mới nghĩ tới điều gì đó, sau đó đi tới trước mặt Nguyên ma
ma, nhìn sắc mặt trắng bệch của Nguyên ma ma rồi nói, "Hoàng hậu không
có ở đây?"
"Hoàng, Hoàng thượng." Nguyên ma ma mấp máy môi, dù
thế nào cũng không thể nói Hoàng hậu nương nương đi tới An Vương phủ xem Triệu Hoằng.
Lúc này Tiết Chiến nhíu mày lại, "Xoạt" một tiếng
liền rút thanh kiếm bên người ra, rồi đưa đến giữa cổ Nguyên ma ma, nhìn ánh mắt rất là nghiêm nghị nói: "Hoàng hậu của trẫm đang ở đâu?"
...
Triệu Hoằng sợ sét đánh, nghe được tiếng sấm đang đánh rầm rầm ở bên ngoài,
thì thân thể nho nho của hắn liền vội dịch tới rồi nằm trong ngực của
nàng. Tiêu Ngư ôm lấy hắn rồi dụ hắn ngủ, sau khi hắn ngủ mới để hắn nằm lại như cũ.
Nhưng chắc hắn đang nhìn thấy gì đó trong giấc mộng, nên hắn cầm chặt lấy góc áo của nàng không buông.
Chỉ là bây giờ không còn sớm nữa, nếu nàng không trở về, tất nhiên là sẽ dẫn đến việc người ta nghi ngờ.
Tiêu Ngư cũng không suy nghĩ nhiều, liền lấy tay đẩy tay của Triệu Hoằng
đang nắm góc áo của mình ra, cuối cùng cũng cầm bàn tay mềm mại của hắn
để vào bên trong chăn, rồi nàng xoay người đi ra bên ngoài.
Trời mưa rất lớn, sấm chớp cứ đánh liên hôi, xác thực là hơi có dọa người.
Tiêu Ngư dặn dò với Khương ma ma một số chuyện rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ, vừa đi ra thì liền thấy thân hình cao lớn của Triệu Huyên.
Lúc
này hắn đã thay đổi một cái áo bào khác, cả người sạch sẽ nhẹ nhàng mà
khoan khoái, cũng vì hắn có dung mạo tuấn tú lịch sự tao nhã, nên khi
hắn khoác lên mình một cái ào bào màu xanh càng làm cho hắn phiêu dật
xuất trần.
Bỗng nhiên Tiêu Ngư nghĩ đến tên thô bạo ngang ngược
đang ở trong cung kia, đúng là lôi thôi lếch thếch nếu không có nàng
nhắc nhở, thì làm sao hiện tại hắn muốn tắm rửa mỗi ngày như vậy? Hơn
nữa tắm rửa sạch sẽ là chuyện của hắn, nhưng mà đó giống như là chuyện
của nàng vậy. Nghĩ tới tây, bờ môi Tiêu Ngư hơi cong lên.
Triệu Huyên thấy sắc mặt dịu dàng của nàng, mới nói rằng: "Ở ngoài mưa rất to, hay ta đưa tẩu tẩu trở về."
Hiện tại cũng đã qua một canh giờ, tất nhiên là không thể chờ tạnh mưa mà đi về được, có lẽ đêm nay mưa không tạnh được. Tiêu Ngư thấy Triệu Huyên
nói rất chân thành, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần, nếu bị
người khác nhìn thấy cũng không tốt. Vương gia vì Hoằng nhi mà đã đi một đêm rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm đi."
Triệu Huyên cũng yêu mến
Triệu Hoằng rất nhiều, đương nhiên là hợp tình hợp lý, nhưng mà nàng đã
gả làm thê tử của người ta, thân phận như vậy, thực sự không thích hợp
để cùng hắn tiếp xúc bất cứ chuyện gì.
Còn có... Tiêu Ngư suy
nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Bây giờ ta đã gả cho đế
vương, ngày sau Vương gia có thấy vẫn nên gọi ta một tiếng là Hoàng hậu
nương nương cho thỏa đáng."
Người này rất thận trọng, còn có thể
dạy Hoằng nhi sửa lại xưng hô, hôm nay cũng không nên liều lĩnh như vậy
mà gọi nàng một tiếng tẩu tẩu.
Triệu Huyên nhìn nàng, rồi nhẹ
nhàng cười cười, "Là ta sơ ý." Sau đó từ từ cúi người chắp tay, ánh mắt
hơi hạ xuống tôn kính nói: "Hoàng hậu nương nương..."
Tiêu Ngư gật đầu rồi được người ở bên cạnh Xuân Hiểu bật ô lên che, rồi sau đó hướng về cửa An vương phủ mà đi.
Triệu Huyên đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn thấy thân hình yểu điệu duyên dáng kia biến mất không thấy tăm hơi, mới từ từ đi vào phòng ngủ của Triệu
Hoằng.
Bên trong, tất nhiên là Triệu Hoằng đang ngủ yên, hô hấp cũng đã đều đặn, khuôn mặt tròn mà đẹp đẽ ấy cũng đã dần ửng hồng lên.
Tiếng sét ngoài cửa sổ không ngừng đánh liên tục. Triệu Huyên ngồi im, bóng
lưng thẳng tắp, ánh sáng của tia chớp lúc này chiếu lên gương mặt tuấn
tuấn tú đen tối khó hiểu của hắn, lúc này có một tùy tùng ở phía sau hắn đi tới, thấp giọng hỏi: "Vương gia, An Vương đã uống thuốc, có cần tiểu nhân..."
"Không cần." Triệu Huyên nói một tiếng.
Hắn giơ
tay lên, rồi hắn giúp Triệu Hoằng dịch dịch cái chăn, ngón tay thon dài
nhẹ nhàng xoa nhẹ trên mặt Triệu Hoằng, mỉm cười nói: "Trong lòng nàng
ấy chỉ có người nhà, hiếm khi dịu dàng với người bên ngoài, ngươi đúng
là may mắn, còn làm cho nàng ấy vui. Ngươi rất có phúc, mau sớm khỏe lên đi thôi."