Thế nhưng, làm vợ hầu hạ trượng phu là chuyện bình thường, huống chi trượng phu của nàng còn là một đế vương. Hai tay nhéo nhéo trong tay áo, sau
đó chậm rãi buông ra, Tiêu Ngư gật nhẹ đầu, đi về phía phòng tắm.
Vòng qua bình phong, đi vào bên trong, liền nghe âm thanh xối nước. Tiết
Chiến đang ngâm mình trong bồn tắm, thân thể trần trụi đưa lưng về phía
nàng, lưng rộng lớn, nhưng lại chứa đầy vết sẹo do đao kiếm gây ra, mặc
dù nàng đã từng gặp, nhưng nhìn thấy rõ ràng như vậy, là lần đầu.
Tiêu Ngư cầm lấy một cái khăn sạch treo sẵn trên giá gỗ hoa lê khắc đầu
rồng, đi qua nói: "Thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa."
Tiết Chiến ừ một tiếng.
Tiêu Ngư bước đến sau lưng y, nhìn thấy thân thể trần trụi của nam nhân, tóm lại là vẫn cảm thấy không quen, vô thức rũ mắt xuống. Cuốn tay áo lên,
nhúng khăn vào bồn tắm cho ướt, vắt khô, sau đó đổ xà bông thơm lên,
bắt đầu xoa lên lưng của hắn. Sau khi chạm vào, ngay lập tức có thể cảm
nhận được thân thể của hắn rất chắc, rất cứng, thường xuyên cấn cho nàng không thoải mái.
Tiết Chiến cũng nghĩ không thật sự để nàng giúp hắn chà lưng, hắn tắm rửa rất nhanh, thô lỗ kỳ cọ một chút là
xong. Nàng dáng người nhỏ nhỏ, cánh tay tinh tế, lực đạo khi chà lưng
cho hắn, cũng giống như gãi ngứa. Nhưng mà bị nàng cào cho ngứa ngứa một chút, liền muốn ôm nàng đi ngủ. Lại nghĩ tới những lời kia, trong lòng
Tiết Chiến như có gì chặn lại.
Chà xát, sau đó dùng nước
nóng rửa sạch, ngược lại Tiêu Ngư lại tắm rửa cho hắn rất nghiêm túc.
Qua rất lâu, đến khi Tiêu Ngư cảm thấy hắn vẫn không muốn nói chuyện với nàng, bỗng nhiên tay hắn duỗi tới, nắm cổ tay của nàng.
Tiêu Ngư nhìn hắn: "Hoàng Thượng?"
Tiết Chiến kéo nàng đến phía trước, nói: "Hoàng Hậu không phải ngại Trẫm bẩn sao? Phía trước cũng cần chà xát..."
Nước nóng mờ mịt, khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Ngư cũng nổi lên màu hồng.
Nàng gật gật đầu, nhanh chóng giúp hắn chà xát cánh tay và lồng ngực,
hắn lại nắm tay của nàng, muốn kéo xuống bên dưới: "Nơi này cũng cần tắm sạch, tránh đến lúc ấy lại làm ô uế Hoàng Hậu."
Người này
thật sự là quá... đụng tới nơi đó, tay Tiêu Ngư run run, cái khăn đã sớm bị rơi trong bồn tắm. Vậy mà hắn lại kéo tay nàng xuống, muốn nàng xoa.
Tiêu Ngư mặc dù không muốn đụng, nhưng cũng không dám không giúp hắn xoa.
Chỉ là rất nhanh... một cái tay liền cầm không hết.
Căn bản là không thể nào nắm trọn.
Ròng rã canh giờ, đến cuối cùng nước đã lạnh. Tiết Chiến mặc áo ngủ từ bên
trong đi ra, lọn tóc hơi ướt, mi mắt so với lúc nãy ôn hòa hơn rất
nhiều. Tiêu Ngư yên lặng đi phía sau hắn, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Sau đó hai người dùng bữa tối, Tiêu Ngư nắm đũa bạc, hai tay bủn rủn bất
lực đến phát run, đang muốn gắp thức ăn, nhưng không ngờ tay run một
cái, "Ba" một tiếng.
Đôi đũa rớt xuống, một chiếc đũa còn rơi xuống dưới bàn.
Đây là, bên tai truyền đến tiếng cười của nam nhân, hai tai của Tiêu Ngư thoáng chốc đỏ bừng... buồn cười như vậy sao?
Hôm nay Tiết Chiến trở về sớm hơn so với mọi khi, Tiêu Ngư cùng hắn lên
giường, nhìn dáng vẻ của hắn, hiện tại hình như đã không còn tức giận
giống như lúc mới đến, cánh tay duỗi ra, nhanh chóng ôm nàng vào lòng.
Tiêu Ngư lúc này mới lên tiếng nói: "Chuyện hôm nay, là thần thiếp cân nhắc
không chu toàn." Nàng suy nghĩ thật lâu, đại khái là nàng hiểu sai ý của hắn. Thế nhưng dáng vẻ khi hắn nói lời kia, người bình thường nghe đều
sẽ hiểu lầm?
Vừa mới qua một trận thư thái, tâm tình Tiết
Chiến tốt lên không ít, chỉ là nhắc đến chuyện này, lông mày của Tiết
Chiến vẫn vô thức nhăn lại, nói: "Ta và nàng thành thân mới mấy ngày,
đã vội vã muốn giúp Trẫm nạp phi, Hoàng Hậu thật đúng là hiền lành..."
Nhìn thấy đôi mắt vô tội của nàng nhìn chính mình, Tiết Chiến cúi thân
thể qua, đè nàng xuống hung hăn hôn. Sau khi kết thúc thở dốc từng ngụm
nói, " lần này Trẫm bỏ qua cho nàng, nếu có lần sau, để xem Trẫm thu
thập nàng như thế nào." Vừa nói vừa nặng tay nhéo mông nàng một cái.
Tiêu Ngư bị hắn véo hai mắt hồng hồng, khuôn mặt cũng đỏ rực. Nàng đưa tay
vuốt vuốt bên mông bị đau, nhìn nam nhân như hung thần ác sát trên người mình, thức thời gật đầu: "Thần thiếp đã biết."
Hắn cũng
không phải thật sự muốn khi dễ nàng, nghe âm thanh nàng, xoay người
xuống, lại tiếp tục ôm nàng, bàn tay nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn như không
xương của nàng, thận trọng, nhẹ nhàng xoa.
Tiêu Ngư chậm rãi giương mắt lên, nhìn mặt hắn, mặt mày tuấn lãng, đường cong cứng rắn,
đúng lúc hắn cuối đầu, giúp nàng xoa tay, đột nhiên cảm giác được có
chút hoảng hốt... bộ dạng này, so với lúc ăn bánh bao nhân thịt dê nhìn
thuận mắt hơn rất nhiều.
Hắn lại nhẹ nhàng hỏi một câu: "Xoa như vậy được không? Có đau hay không?"
Nàng mới phản ứng lại, lắc đầu: "Không đau." Tay của hắn đặt biệt thô ráp,
nóng nóng, dùng lực đạo như vậy xoa xoa lại làm cho nàng thấy thoải mái.
Tiết Chiến cười cười, tiếp tục xoa xoa từng chút một. Lúc sau còn nói: "Lúc
trước đúng là Trẫm từng ở Quách gia một thời gian, Quách cô nương kia
cũng từng giặt y phục của Trẫm một lần, nhưng lần đấy là do Trẫm không
chú ý, sau đấy cũng không để nàng giặt nữa... khi đấy Trẫm nghĩ, cưới
một cô vợ trẻ về giặt y phục, nấu cơm. Nhưng mà —— "
Hắn
cúi đầu nhìn thoáng qua đôi bàn tay như ngọc mà hắn đang nắm trong tay,
cười nói: "Ngược lại bây giờ Trẫm đã thành gia. Nhưng để cho đôi thay
như vậy giặt y phục nấu cơm, Trẫm lại không nỡ. Nàng nha, may mắn khi
gặp Trẫm lúc Trẫm tốt nhất."
Nhưng nếu như nàng gặp hắn ở
lúc hắn vẫn chưa tốt, hắn sao có thể lấy được nàng? Tiêu Ngư nhìn hắn,
trong lòng nói một câu.
...
Ngày hôm sau Tiết
Chiến rời đi rất sớm. Tiêu Ngư nói mọi chuyện với Nguyên ma ma, lại làm
cho Nguyên ma ma rất kinh ngạc: "Hoàng Thượng... thật sự nói như vậy
saođến?" Ý tứ trước kia, không phải là muốn nạp Quách cô nương làm phi
sao? Tại sao lại không phải là ý này rồi?
Làm sao Tiêu Ngư
biết được, nhưng mà không nạp thì không nạp, như vậy nàng cũng được dịp
thanh nhàn. Còn ngày sau, từ từ lại xem, hắn là Đế Vương, tam cung lục
viện cũng là bình thường. Làm Hoàng Hậu, quan trọng nhất là rộng lượng
hiền lành, lúc trước cô mẫu cũng đã nói như vậy. Nghĩ đến cô mẫu, trong
lòng Tiêu Ngư không biết là mùi vị gì...
Nguyên ma ma nói
ra: "Vậy cũng tốt, lão nô nhìn, Quách cô nương kia cũng không phải là nữ tử dân dã bình thường, nếu thật tiến vào cung, sỡ là cũng sẽ làm cho
nương nương không yên ổn."
Lớn tuổi, đã trải qua nhiều sóng
gió, ánh mắt nhìn ngươi tự nhiên rất chuẩn. Hôm qua nhìn Quách cô nương
kia giống như ôn nhu hiền lành, kỳ thật chút tâm tư kia của nàng, người
bên ngoài đều đã nhìn ra. Nguyên ma ma cũng không hi vọng xa vời là Đế
Vương sẽ không nạp phi, chỉ là nàng hi vọng nương nương có thể vì Hoàng
Thượng mà sinh hạ được hoàng tử, bởi như vậy, khúc mắc giữ Tiêu gia và
tân triều mới triệt để được loại trừ, trở thành một người nhà. .
Tạm thời không quản đến sự việc liên quan đến Quách Tố Nghi, Tiêu Ngư thở
dài một hơi, mà hai ngày sau, An vương phủ bên kia vụng trộm truyền tới
tin tức, nói cho nàng biết An Vương Triệu Hoằng bệnh nặng, nguy hiểm đến tính mạng.