Tiêu Ngư chậm rãi mở to mắt, trên người đang đắp tấm chăn cũ nát đã được giặt sạch sẽ. Bất tri bất giác, đã ở chỗ này mười ngày.
Cũng không thấy người trong cung tới tìm nàng, phụ thân nàng và huynh trưởng cũng không tới cứu nàng. Tiêu Ngư vuốt vuốt góc chăn, muốn đứng lên,
bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm ngát.
Nhất thời mặt mày Tiêu
Ngư giãn ra, ngồi xuống, nhìn thấy một người đi về phía giường đá. Trên
tay cầm đồ ăn hắn vừa tìm thấy, có gà rừng thỏ rừng và quả dại, có chút
không giống với thường ngày, trong tay hắn còn cầm một nắm hoa đủ loại
màu sắc. Hắn đi đến trước mặt nàng, dáng người cao lớn bao phủ cả bóng
dáng của nàng. Tiêu Ngư nhìn hắn, ánh mắt nhìn vào tay hắn, con mắt khẽ
cong, cười cười nói: "Cho ta?"
Tay của hắn rộng thùng thình thô
ráp, so với da trên người hắn nhan sắc của hắn còn đẹp hơn. Tiêu
Ngư lớn như vậy, cũng ít tiếp xúc với lớp người ở tầng thấp, hầu như
không thể tưởng tượng trên đời này còn có loại người có cuộc sống như
vậy.
Dã nhân trong rừng, nhưng mà hiện tại hắn đã có tên, hắn gọi là A Chiến, là nàng đặt cho hắn, hắn còn rất thích đấy. Hắn đưa tay, ý
cười trong mắt Tiêu Ngư ngày càng tăng, nhận lấy hoa, đưa đến trước mặt
ngửi, sau đó mới nhìn về phía hắn cười, thanh âm trong veo nói: "Thơm
quá a."
Nữ nhi gia vui hoa hoa cỏ cỏ, nàng cũng rất thích hoa.
Bất quá ngắm hoa cũng là việc làm tao nhã, nhưng lại bị dã nhân này tùy ý hái xuống, cũng hơi có chút chà đạp hoa này rồi.
Cũng may Tiêu Ngư có đôi tay khéo léo nhận lấy hoa lại sắp xếp một chút, lập tức liền trở nên rực rỡ.
Đôi mắt nàng lúc cười lên cong cong như mặt trăng, sáng lấp lánh, nhưng lại giống như ánh sao sáng trên trời, dã nhân rất thích nhìn, nên nhìn
nhiều mấy lần.
Tiêu Ngư ngủ mặc vớ giày, nhận lấy quả dại hắn hái về gặm một. Hắn cầm lấy gà rừng vừa được làm sạch mang đến bếp lửa nướng.
Đã ở chung mấy ngày, tuy nói dã nhân này không biết nói chuyện, lại cũng
không giống như trong tưởng tượng lúc trước của Tiêu Ngư hung hãn đáng sợ, ngược lại còn rất nhu thuận. Lúc trước chưa xảy ra chuyện, nàng
luôn là người nổi bật, đi tới chỗ nào bên người cũng được quây quanh một vòng người, hiện tại bên người nàng, chỉ có một dã nhân.
Sở
trường của dã nhân hình như là nướng gà rừng và thỏ rừng, bên ngoài xốp
giòn trong mềm, lúc đầu Tiêu Ngư còn có chút lo lắng không muốn ăn, ăn
một lần liền an tâm. Hắn thích ăn thịt, Tiêu Ngư cũng không thể ăn quả
dại thay cơm, mỗi ngày đi theo hắn ăn thịt, ở vào tình thế sinh tồn như
vậy, hình như mập lên đôi chút.
Tiêu Ngư ăn quả dại, nói chuyện với hắn: "A Chiến, ngươi ở trong rừng bao lâu rồi? Ngươi từng đi ra ngoài chưa?"
Tay nướng gà rừng của A Chiến không dừng lại, xoay đầu nhìn nàng.
Mắt đối mắt với hắn, trong nháy mắt Tiêu Ngư có hơi thất thần, sau đó cắn
một quả dại, chậm rãi giải thích hắn nói: "Ta với ngươi không giống
nhau, ta có nhà, có thân nhân, hiện tại bọn họ tìm không thấy ta, khẳng
định rất lo lắng. Ta muốn, hiện tại sức khỏe của ta đã khôi phục rất
khá, đợi ở đây cũng không phải biện pháp... bọn họ tìm không thấy ta, ta phải tự mình đi ra."
Nàng đường đường là đích nữ phủ quốc công,
Thái Hậu của Đại Ngụy, không thể nào ở mãi nơi này cùng với một dã nhân. Bất quá, dã nhân này có ân với nàng, nếu như hắn nguyện ý đi cùng với
nàng, nhất định nàng sẽ báo đáp hắn thật tốt, những ngày tiếp theo, sẽ
để hắn sinh sống tốt hơn rất nhiều so với sinh tồn trong rừng. Thân thể
hắn lại cường tráng, nếu như giao cho phụ thân nàng dạy, đoán chừng
ngày sau có thể trở thành một mãnh tướng của đại ngụy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng phải trở về.
Đã qua mười ngày rồi, không có khả năng một chút động tĩnh cũng không có.
Cho nên hiện tại nàng muốn đi ra ngoài. Nhưng là trong rừng quá nhiều
mãnh thú, nàng một thân một mình, đoán chừng nàng chỉ cần đi mấy bước đã trở thành thức ăn cho mãnh thú. Trừ phi... trừ phi hắn nguyện ý theo
nàng ra ngoài.
Tiêu Ngư biết tính tình của hắn rất tốt, thế là
nhìn hắn, nhỏ giọng khẩn cầu: "A Chiến, ngươi nguyện ý cùng ta ra khỏi
rừng không?"
A Chiến không nói gì, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, có chút dáng vẻ lãnh mạc...
"... Bên ngoài có rất nhiều đồ ăn ngon đồ chơi tốt, nếu như ngươi theo ta ra ngoài, ta sẽ để cho phụ thân dạy dỗ ngươi. Nói như vậy, ngươi cũng
không cần phải sống tiếp những ngày vất vả như hiện tại, ngươi sẽ có
trạch viện của mình, gia đinh, ngày sau còn có thể cưới vợ sinh..." Tiêu Ngư cảm thấy, dã nhân này nhìn như hung mãnh, kỳ thật tính tình đơn
thuần, hắn có thể nghe hiểu mình, những cái này có thể dụ dỗ được hắn.
Nào biết được nàng còn đang nói, bỗng nhiên hắn đứng lên.
Hô hấp Tiêu Ngư ngừng lại, bỗng nhiên có một chút sợ hãi.
Nhưng hắn chỉ nhìn nàng một, liền một mình ra khỏi sơn động.
Tiêu Ngư nhìn bóng lưng của hắn, nửa ngày mới phản ứng được, lẩm bẩm nói:
"Sao, thế này là sao?" Nàng nói sai cái gì sao? Thế nhưng là... những
chuyện này, chẳng lẽ hắn cũng không muốn?
Gà rừng và thỏ rừng vẫn còn đặt trên đống lửa, ngọn lửa nhảy lên cao, trong sơn động bỗng nhiên rất yên tĩnh. Vì không người xoay chuyển gà rừng và thỏ rừng bởi, một
mặt hình như bị nướng có chút cháy rồi.
Tâm trạng Tiêu Ngư hơi
thất lạc, có chút sợ hãi, mặc dù biết hắn sẽ trở lại. Thế nhưng là vẫn
không nhịn được nghĩ, nếu như hắn cứ như vậy vứt bỏ nàng, một mình nàng
nên làm gì?
Nàng cuốn ống tay áo lên, đưa tay ra bắt đầu xoay gà rừng và thỏ rừng, khi
tay của nàng duỗi ra, tàn lửa đốp đốp nhảy tán loạn, có chút tàn lửa rới trên mu bàn tay của Tiêu Ngư... Tiêu Ngư đau đến kêu to, lập tức thu
tay lại.
Cúi đầu xem xét, nhìn thấy trên bàn tay trắng như ngọc, bị một mảng đỏ nhỏ nhỏ.
Rất đau.
Tiêu Ngư khoanh tay, hốc mắt bắt đầu dần dần phiếm hồng.
Nàng cùng lắm cũng chỉ mười bốn tuổi, chính là tuổi của nữ tử mới lớn. Huống chi, thân phận cao cao tại thượng, bây giờ lại rơi vào cảnh ở sơn động, làm bạn với dã nhân, trong lòng đương nhiên là có chút ủy khuất. Mặc dù dã nhân đối xử với nàng rất tốt, thế nhưng nàng vẫn nhớ thân nhân của
mình, nàng muốn trở về...
"Lạch cạch" một tiếng, nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Tiêu Ngư đưa tay, lung tung chà xát trên mặt, cũng không quản gà rừng thỏ
rừng có cháy hay không, một lần nữa ngồi trở lại giường đá.
Rất nhanh nhân đã trở về.
Lúc này Tiêu Ngư không chủ động nói chuyện với hắn, ngồi yên lặng. Dã nhân cũng chỉ là nhìn nàng một chút, yên lặng ngồi xuống nướng gà rừng thỏ
rừng. Nướng đến hương bay bốn phía, sau đó đưa thịt mới nướng xong đến
trước mặt Tiêu Ngư.
Tiêu Ngư nhìn thịt nướng thình lình xuất hiện trước mặt mình, giống như giật mình, thịt mùi thơm khắp nơi, cũng không có chút thịt nào bị cháy. Nàng đúng là đói bụng, đưa tay tiếp nhận, nói câu: "Cảm ơn."
Sau đó im lặng ăn thịt nướng.
Hắn cũng cầm lấy thỏ nướng, ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng ăn. Trong tay hắn cầm một nửa khác. Tiêu Ngư ăn vài miếng, nhịn không được lặng lẽ quay đầu nhìn
hắn...Dáng dấp của hắn rất tuấn tú, tuấn tú hơn tất cả những nam tử nàng đã từng gặp, chính là trên người có chút dã tính, để cho người ta cảm
thấy rất nguy hiểm, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn cũng không làm
chuyện gì gây nguy hiểm cho nàng. Ánh mắt dời xuống, nhìn con thỏ trong
tay hắn, đen sì, nướng cháy, nhìn chắc ăn cũng không ngon, hắn lại ăn
từng ngụm từng ngụm, ăn rất nhanh, không có chút dáng vẻ soi mói nào.
Tay Tiêu Ngư nắm chặt, cảm giác thấy thái độ của mình xác thực có chút
không đúng. Là nàng cầu cạnh hắn, hắn không đáp ứng, nàng cũng không thể trách hắn.
Huống chi...
Tiêu Ngư nhìn nửa con thỏ nướng trong tay mình.
Huống chi hắn còn nhường nàng nửa con thỏ nướng không bị cháy.
Ăn xong thịt thỏ, hắn còn định mang cho nàng đùi gà nướng, Tiêu Ngư ăn không nổi nữa, vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
...
Ban đêm, Tiêu Ngư nằm trong chăn, nghĩ đến sự việc. Tuy nói hôm nay dã nhân không có đáp ứng nàng, thế nhưng một mình nàng muốn đi ra ngoài, khả
năng không lớn, vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp thuyết phục hắn.
Tiêu Ngư nhắm hai mắt lại, nhịn không được ngáp một, chuẩn bị đi ngủ, bỗng
nhiên bụng có chút mơ hồ đau. Hiện tại nàng không phải Thái Hậu sống an
nhàn sung sướng, một chút xíu bệnh nhẹ cũng kêu ngự y, đành phải nhịn
một chút. Chỉ là càng về sau, càng ngày càng đau, căn bản không ngủ
được.
Dòng nhiệt quen thuộc chậm rãi chảy ra. Đại khái Tiêu Ngư
hiểu là cái gì, thế nhưng tưởng tượng đến tình cảnh hiện tại, nhất thời
không biết làm sao.
Tiêu Ngư bọc lấy đệm chăn, lập tức từ trên giường đá ngồi dậy.
Dã nhân cảnh giác, vốn là ngủ rất sâu, nghe được động tĩnh, liền theo bản năng đứng lên. Nhìn thấy Tiêu Ngư bọc lấy chăn mền ngồi trên giường,
một đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Ngư mặc dù khó mà mở miệng, nhưng là bây giờ bên cạnh nàng chỉ có hắn. Chỉ
là... khuôn mặt Tiêu Ngư đỏ bừng lên, không biết nên giải thích như
chuyện này thế nào cho hắn hiểu, hẳn là hắn sẽ không hiểu những thứ này. Quá mức tư mật, trước kia chỉ nàng nói với Nguyên ma ma bên cạnh mình, bây giờ là một đại nam nhân... còn muốn hắn...
Tiêu Ngư há hốc mồm, nói ra: "Ta..."
Không được a, nàng làm sao nói!
Mặt Tiêu Ngư càng ngày càng nóng, nghĩ một hồi, liền nhắm hai mắt lại, xốc
chăn mền đang đắp trên người mình lên, sau đó hơi xê dịch.
Để chính hắn nhìn.
Trên đệm chăn, nơi đệm nàng vừa ngồi, bây giờ có vệt máu đỏ tươi... Dã nhân
cúi đầu nhìn lại, nhất thời mắt trợn trừng, bận bịu cúi xuống thân,
luống cuống tay chân đi kiểm tra thân thể của nàng.
Đôi tay thô
ráp nóng nảy sờ ngang hông nàng, Tiêu Ngư sửng sốt chớp mắt một, sau đó
nâng khuôn mặt đỏ ửng lên. Đang muốn trách cứ, lại nhìn thấy vẻ thất
kinh trên mặt hắn.
Lời trách cứ không thể thốt ra khỏi miệng,
Tiêu Ngư hiểu, hắn không biết, lại càng không hiểu nam nữ khác biệt,
nàng không thể trách hắn.
"A Chiến, ngươi đừng lo lắng, ta không sao." Tiêu Ngư Tướng để tay tại trên cánh tay của hắn, trấn an nói.
Trán dã nhân toát mồ hôi, hô hấp dồn dập, dừng lại động tác, nhìn nàng.
Tiêu Ngư thật không dám nhìn ánh mắt của hắn, nhắm mắt nói: "Ta không sao,
chỉ là ta làm bẩn chăn đắp, y phục của ta cũng bẩn... mấy ngày nay, khả
năng sẽ còn làm bẩn. Ở đây ngươi có quần áo sạch sẽ hay không —— ta...
ta muốn lấy đệm ra một đêm..."
Nói chuyện một hơi, sau đó Tiêu Ngư im lặng, chờ phản ứng của hắn.
Bàn tay hắn đặt trên lưng nàng đột nhiên buông ra, liền chạy đi tìm đồ vật.
Rất nhanh lập tức mang đến một bao quần áo.
Tiêu Ngư ngồi, mở bao quần áo ra, nhìn thấy bên trong là một số quần áo, đều giặt sạch sẽ, nàng cũng không biết ở đâu lấy được những thứ này, có lẽ
là của những người lạc vào rừng để lại. Hắn bên trong hang núi làm này
nọ một chút, những thứ này chắc do hắn tìm thấy.
Chuyện cho tới
bây giờ, Tiêu Ngư cũng không quá bắt bẻ, chỉ là nơi này không có cây
kéo, đôi tay của nàng, căn bản là không có cách nào cắt vải thành từng
đoạn.
Tiêu Ngư cầm lấy một kiện, thử lấy tay xé xé.
Xé không rách.
Lúc muốn thử một lần nữa, quần áo trong tay, đã bị dã nhân bên cạnh cầm đi.
Tiêu Ngư xoay mặt nhìn hắn, thấy hắn dễ dàng dùng tay xé ra, sau đó là một
hồi âm thanh của vải bị xé rách. Quần áo đã bị hắn kéo xuống đoạn, hắn
cúi đầu, cho nàng những miếng vải đã được hắn xé xong.
"Ừm..."
Tiêu Ngư hốt hoảng gật đầu, sau khi nhận lấy, ngượng ngùng mấp máy môi,
năm chặt vải vóc trong tay, nói, " còn chưa đủ, ngươi giúp ta xé thêm
một ít nữa."
Dã nhân khí lực lớn, làm việc lại nhanh nhẹn, rất
nhanh đã xé xong, giúp nàng rất nhiều. Hiện tại, phải vá lại, sợ là
không có thời gian, Tiêu Ngư đành phải chấp nhận như vậy.
Nguyệt
sự của Tiêu Ngư rất nhiều, nhanh chóng đổi một miếng. Máu tươi tràn ra
đầy đồ vật kia, đúng làm làm nàng không muốn nhìn lại lần thứ hai.
Chờ nàng thay xong nằm lại trên giường, lại thấy dã nhân đi lại nơi nàng để đồ vật vừa thay ra, cầm lên đồ vật nàng vừa thay ra, đi ngoài động bên
dòng suối tẩy. Sợ không đủ cho nàng dùng, sau khi tẩy rửa sạch lại mang
đến bếp lửa hong khô, dự phòng sẵn cho nàng.
Tiêu Ngư đau bụng,
vốn là thân thể co quắp nằm trong chăn, ánh mắt lẳng lặng nhìn, vội vàng xoay người, hận không thể chôn chặt cả khuôn mặt xuống.
Mặt nàng nhìn về phía vách dộng, có mất ngủ.
Trên mặt nóng ran còn chưa tan, Tiêu Ngư bóng dáng dã nhân và ánh lửa nhảy
vọt trên vách động, nhưng lại nhịn không được cười cười.