Đoàn Vân Thiết rất cảm kích. Sáng sớm hôm sau chuẩn bị kĩ lưỡng một hồi
lâu dẫn Đoàn Vô Huyết đi theo Đông Quách Lâm đến gặp Tề trưởng lão.
Vì hai đứa bé còn chưa ngủ đủ giấc, nên không muốn xuống giường, thực tế
bọn chúng không muốn gặp Tề trưởng lão. Tề trưởng lão không những biết
bọn chúng, mà còn gặp mặt hàng ngày, hai tháng trước mới vừa gặp nhau,
nếu như để cho lão phát hiện, sớm muộn gì bọn chúng cũng bị phụ thân tóm lại.
Không đi trình diện Tề trưởng lão, bọn chúng cũng không
chịu nằm yên trong phòng, mà ra ngoài đi dạo ở khắp nơi trong Bình Tây
thành
Trên đường đột nhiên xuất hiện hai hài tử đáng yêu như vậy, thật sự làm thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nhưng điều đầu tiên mọi người đang nghĩ tới không phải là nghĩ đến con cái
nhà ai đáng yêu như vậy? Mà nghĩ đây là nhà nào gan to đến vậy, dám mang hài tử của mình tới Bình Tây thành?
Mộ Bạch cùng Mộ Vũ giả vờ như không thấy ánh mắt của mọi người, rất sung sướng đi mua đồ khắp nơi.
Phụ tử Đoàn gia đi gặp Tề trưởng lão sẽ không có gì vui vẻ, bởi vì tâm trạng Tề trưởng lão rất xấu.
Thánh Quân nhận được tin tức từ Vương Đô đế quốc bên kia, hai hài tử khả ái
mất tích rồi! Biến mất trước mắt mọi người trong cung!
Sắc mặt
Thánh Quân tối sầm lại như bầu trời bị mây đen giăng kín, hận không thể
ngay lập tức trở về vương đô, nhưng bây giờ căn bản là ngài ta đang
trong tình huống không đi được, ngài mà rời đi, Ngọc Ưu Liên tuyệt đối
sẽ chủ động xuất kích, căn cứ tình báo bọn họ lấy được, Ngọc Ưu Liên bây giờ đang ở Vạn Trượng sơn trang rồi.
Thánh Quân không cách nào
đi được, tâm tình càng thêm xấu, quanh thân đều là khí áp thấp mãnh
liệt, hơi thở lạnh như băng, lạnh cóng đến nỗi tất cả mọi người đều
không dám tới gần.
Tề trưởng lão đương nhiên đau lòng cũng lo
lắng cho hai đứa bé, thành tâm thành ý sắp xếp người đi tìm, gặp mặt
Đoàn Vân Thiết cũng chỉ nói mấy câu qua loa lấy lệ, lệnh cho thủ hạ
Đông Quách Lâm trực tiếp an bài cho hai người, ngay cả một cái chức vị
cũng chưa an bài.
Hai phụ tử hắn sau khi rời khỏi cảm thấy hơi ủ
rũ, càng xui xẻo hơn chính là bọn họ mới ra cửa chưa được bao lâu liền
đụng phải Dạ Kiêu Hùng đang đi tới.
Dạ Kiêu Hùng híp mắt nhìn bọn họ chằm chằm: "Đây không phải là Đoàn gia lão gia tử à? Gạt ta len lén
chạy tới Bình Tây thành, như thế nào, được làm thống lĩnh hay là làm
tướng quân?"
Đoàn Vô Huyết tiến lên một bước: "Chuyện này mắc mớ
gì đến ngươi? Bất luận chúng ta làm chức vị gì, chung quy bây giờ chúng
ta là một phần tử bảo vệ Bình Tây thành, chẳng lẽ ngươi còn muốn động
thủ?"
"Ta có cần phải động thủ không? Thực lực của ngươi cũng
không ra gì, lên chiến trường đừng nói là lập được công trạng, mà ngay
cả mạng cũng nhất định không thể giữ được. Cha ngươi cũng còn có chút
bản lĩnh, nhưng lão quá già rồi. Phụ tử các ngươi căn bản không làm nên
trò trống gì, để cho các ngươi làm binh sĩ chỉ làm lãng phí lương thực!" Dạ Kiêu Hùng khinh thường nói.
"Dạ Kiêu Hùng!" Đoàn Vô Huyết giận tím mặt.
Đoàn Vân Thiết ngăn hắn lại đúng lúc, lạnh lùng nói với Dạ Kiêu Hùng: "Chúng ta có làm lãng phí lương thực hay không, chúng ta rất nhanh sẽ chứng
minh cho ngươi xem. Chỉ hy vọng thành chủ ngươi có thể sống được lâu một chút, đừng để không kịp xem."
Dạ Kiêu Hùng cười nhạt nhẽo một tiếng: "Được, ta chờ."
Hắn nói xong liền dắt theo sáu vị triệu hoán Vương Giả phía sau đi vào phòng Tề trưởng lão.
Đoàn Vô Huyết nghiến răng kêu kèn kẹt, bởi vì Dạ Kiêu Hùng là đỉnh phong
Vương Giả, mà cha hắn chẳng qua là cấp cao Vương Giả, cấp bậc này không
những kém một cấp thực lực mà còn kém cả một khoảng cách lớn. Dạ Kiêu
Hùng có Ảnh Vương chống lưng, mà bọn họ không có gì, vì lẽ đó Dạ Kiêu
Hùng hiên ngang không kiêng kỵ mà tiêu diệt Đoàn gia.
Đoàn Vô
Huyết cũng không nói gì, không bị kích động muốn đi tìm Dạ Kiêu Hùng
liều mạng, mà bình tĩnh trở về trong phòng, chuyên tâm tu luyện. Đoàn
Vân Thiết thấy thế có chút vui mừng, lại có chút tự trách mình, quay
người đi tìm Đông Quách Lâm báo tin.