"Đoạn lão gia tử đúng là nói không biết xấu hổ, ngược lại ta muốn hỏi
ngươi, con trai của ngươi - Đoạn Vô Huyết đánh gãy hai chân đệ đệ ta,
chuyện này phải tính thế nào? Đoàn gia các ngươi phải cho ta câu trả lời thỏa đáng!" Dạ Kiêu Hùng hừ lạnh một tiếng, khí thế ép người.
Biểu cảm của Đoạn Vân Thiết cứng đờ, nhìn về phía Dạ Hồng Hùng nằm hôn mê
bất tỉnh ở bên kia, hai chân hắn ta loang lổ vết máu, vết máu đỏ tươi
thấm ra ngoài băng vải, quả thật là hoàn toàn đứt đoạn.
"Ta cũng
không biết chuyện này. Chỉ là ta tin con ta sẽ không vô duyên vô cớ đánh gãy chân hắn ta." Đoạn Vân Thiết nghiêm mặt nói.
"Ý của ngươi là, đệ đệ ta đáng đời?" Dạ Kiêu Hùng cười lạnh một tiếng, cả người tuôn ra sát ý lạnh như băng.
"Không phải là hắn ta đáng đời sao? Đường đường là Linh Chủ, lại ăn hiếp tiểu
hài tử mấy tuổi ở trên đường, sau khi bị ta ngăn lại thẹn quá thành giận ra tay với ta. Đáng tiếc hắn ta không đánh lại ta, tài nghệ không bằng
người còn quát tháo, bị đánh gãy chân cũng xứng đáng!" Đoạn Vô Huyết
lạnh lùng liếc qua Dạ Hồng Hùng, khinh miệt mở miệng.
"Láo xược!
Ngươi đã nói tài nghệ không bằng người thì xứng đáng bị đánh, bản Thành
chủ sẽ đánh gãy chân của ngươi, ngươi sẽ chịu đúng không." Dạ Kiêu Hùng
vung tay lên, nháy mắt quanh thân chấn động, hiện ra khí thế kinh người.
Đoạn Vân Thiết thấy cục diện không ổn, giọng điệu hòa dịu nói: "Thành chủ
chờ đã, chỉ là người trẻ tuổi nổi lên tranh chấp, một chút việc nhỏ
thôi, làm gì phải nháo lớn. Quả thật con ta không nên ra tay ác như vậy, như vậy đi, thương tổn của Dạ Hồng Hùng sẽ do Đoàn gia ta trị liệu thay hắn ta, cam đoan khiến hai chân hắn ta khỏi hẳn, ngươi thấy được
không?"
Thực lực của Dạ Kiêu Hùng cường đại, lại có Ảnh Vương
đứng đằng sau, không phải vạn bất đắc dĩ, Đoạn Vân Thiết không muốn trở
mặt với Dạ Kiêu Hùng, dù sao hắn ta vẫn là Thành chủ Dạ Giang thành, nếu thật là không kể trả giá, Dạ Kiêu Hùng chiến thắng thê thảm, Đoàn gia
lại có thể bị giết.
Đoạn Vân Thiết lui một bước, Dạ Kiêu Hùng
cũng không cảm kích: "Nói đùa, đánh gãy chân đệ đệ ta, chữa khỏi thì coi như xong hả? Vậy bản Thành chủ đánh gãy chân Đoạn Vô Huyết, lại thay
hắn ta trị thương có được không?"
"Dạ Kiêu Hùng, ngươi đừng khinh người quá đáng. Tuy Đoàn gia ta không có ai đứng sau, nhưng cũng không
sợ ngươi." Ánh mắt Đoạn Vân Thiết lóe lên, dieendaanleequuydoon – V.O,
thoáng hiện ra sắc bén nguy hiểm."Được lắm, ra tay! Chân của Đoạn Vô
Huyết, ta đã định rồi, ai dám ngăn cản, giết không tha!" Dạ Kiêu Hùng
rít gào một tiếng, mọi người phía sau đồng loạt xông lên, nhằm về phía
Đoạn Vô Huyết.
Đoạn Vân Thiết giận tím mặt: "Khốn kiếp! Ta xem ai dám ra tay? Dạ Kiêu Hùng, Bình Tây thành sắp xảy ra đại chiến, Đoàn gia chúng ta cũng muốn xuất chiến, ngươi thật muốn liều mạng với ta trong
lúc mấu chốt này?"
"Tin tức của ngươi vẫn rất linh thông, chỉ là
đáng tiếc đại chiến Bình Tây thành không liên quan gì đến Đoàn gia các
ngươi, cho tới bây giờ ta cũng không tính cho các ngươi đi."
"Không cho chúng ta đi? Đoàn gia ta cũng là danh môn vọng tộc ở Dạ Giang
thành, cho dù ngươi không chọn chúng ta, tộc của ta cũng xuất chiến vì
Đế Quốc, ngươi dám ngăn cản?"
"Hừ, ngươi chết rồi, còn ra chiến được gì?"
"Ngươi! Thì ra là thế, ngươi chỉ viện cớ loại bỏ Đoàn gia thôi! Ngươi muốn ta
chết cũng không dễ dàng như vậy!" Ngay cả giết không tha cũng nói ra,
còn có gì mà nói.
Hai tay Đoạn Vân Thiết đẩy ra, lực lượng cuồn
cuộn càn quét ra, từ bên cạnh Đoạn Vô Huyết đẩy về phía Dạ Kiêu Hùng, ba con Triệu hoán thú theo sát phía sau nhảy chồm ra.
Hai bên đâm
nhau mãnh liệt, lực lượng cuồn cuộn nổ ở giữa không trung, chấn động
khiến tất cả đình viện không ngừng lắc lư, hơn mười dặm cũng có thể nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mộ Bạch và Mộ Vũ chuyển đến bụi cỏ trong góc, nhìn mấy chục người hỗn chiến.
Rõ ràng Dạ Kiêu Hùng có chuẩn bị mà đến, dẫn theo không ít người, hơn nữa
mỗi người đều là nhân vật lợi hại. Về phần Dạ Hồng Hùng bị nâng đến làm
cớ đã bị người đưa đi từ lúc hai bên ra tay rồi.