Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại, có chút không mò ra, Dạ Quân Mạc là Thần
Hoàng, hắn cũng từng trải qua cảm giác Thần Hoàng, đó là một loại cảnh
giới tiếp cận Thần!
Tuy đầy người Dạ Quân Mạc là máu, nhưng dáng
người hắn cao lớn, đứng ngạo nghễ như cây tùng, lẳng lặng ôm Bạch Vũ,
tuyệt không giống bộ dạng đã đi đến bước cuối cùng.
Hắn ta cười
lạnh một tiếng, cố ý nói: "Ngươi không cần giả vờ, ngươi là Thần Hoàng,
nhưng Thần Hoàng cũng không chống cự được lực lượng của tinh thể cực
phẩm, tinh thể bộc phát ra gần một nửa linh khí! Bạch Vũ không hề có một chút bị thương, chắc chắn là đã bị của ngươi hấp thu toàn bộ rồi."
Bạch Vũ nghe thấy không thích hợp: "Hấp thu cái gì? Không phải chàng ấy thay ta chắn tổn thương sao?"
"Bạch Vũ, sao ngươi u mê như thế? Lực lượng tinh thể nổ tung là có thể dựa
vào thân thể để đỡ à? Hắn đã sớm hạ khế ước chủ tớ với ngươi, thành nô
lệ của ngươi, bản thân có thể hấp thu tổn thương." Thượng Quan Vân Trần
cười nhạo một tiếng, nhìn bộ dạng Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ, không hiểu sao cảm thấy cực kì chói mắt.
Đầu óc Bạch Vũ thoáng chốc vang lên ầm ầm, nhìn tuấn dung Dạ Quân Mạc không có biểu cảm, trong mắt dần dần mơ
hồ, tay nắm Dạ Quân Mạc hơi hơi phát run. Chàng khế ước chính mình cho
ta, cho nên lần trước ta mới có thể thoát ra Tháp Thiên Ky được, đúng
không? Vì sao chàng không nói gì với ta?
Chàng là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc! Sao chàng có thể làm một tên nô lệ?
Dạ Quân Mạc không nhìn Bạch Vũ, ánh mắt lạnh giá nhìn Thượng Quan Vân Trần ở đối diện: "Là ta thừa nhận tất cả tổn thương, thì tính sao? Chỉ dựa
vào ngươi, chưa chắc có thể giết ta!"
Sát ý trong mắt hắn đột
nhiên phụt ra, khí thế kiêu ngạo bá đạo cường thế nghiền ép, nhấc lên
cuồng phong hiu quạnh, diendanlequydon – V.O, áo bào dính đầy máu tươi
bay lên trong cuồng phong, cuồng ngạo không kềm chế được, sát khí giàn
giụa.
Thượng Quan Vân Trần chống lại đôi mắt sâu như biển cả của
hắn, sát ý đáy mắt làm hắn ta hết hồn, hắn ta cảm thấy giống như chính
mình bị một ngọn núi hung hăng đè sấp xuống, một giây sau cũng sẽ bị
nghiền thành mảnh vỡ.
Bá - -
Dạ Quân Mạc phóng một đạo lửa màu u lam qua, đột nhiên sát ý đầy rẫy cả không gian, khiến người hít thở không thông.
Thượng Quan Vân Trần quá sợ hãi, vội vàng né tránh, quay đầu bỏ chạy. Trong
lòng đã tin Dạ Quân Mạc bị thương không hề nặng, ít nhất vẫn có năng lực đấu một trận với hắn ta.
Đợi cho hắn ta chạy được một đoạn đường mới phát hiện Dạ Quân Mạc không đuổi theo, nhất thời tỉnh ngộ, hắn ta
bị lừa! Dạ Quân Mạc hoàn toàn đã trọng thương đến kiệt sức, không có
năng lực đấu với hắn ta, hắn ta lại bị khí thể của Dạ Quân Mạc dọa cho
sững rồi.
"Khốn kiếp! Dạ Quân Mạc, ngươi đợi đó cho ta!"
Thượng Quan Vân Trần bị dọa chạy, Dạ Quân Mạc lập tức dẫn theo Bạch Vũ chạy
thoát rất xa, tìm được một góc coi như an toàn ở trong Tháp Thiên Ky rắc rối phức tạp mới dừng lại.
Hắn suy yếu tựa vào cạnh tường, một
chút sức lực cũng không dùng được. Uy lực tinh thể cực phẩm quả nhiên
khủng bố, cho dù hắn là Thần Hoàng cũng không chống cự được, ngọn lửa
vừa rồi đã dùng hết sức lực cuối cùng của hắn, hắn chạy trốn đều là tựa
vào trên lưng Bạch Vũ, bị nàng kéo đi.
"Có thấy khá hơn chút nào
không? Ta trị thương cho chàng." Bạch Vũ hoảng hốt sử dụng Khô Mộc Phùng Xuân cho Dạ Quân Mạc, lấy ra các loại thuốc viên trị thương đút cho Dạ
Quân Mạc.
Nàng không biết rốt cuộc Dạ Quân Mạc đến như thế nào,
bị thương ở đâu, lấy tất cả thuốc cho hắn uống. Dù sao cho dù không bị
thương, uống cũng không có hại. Chính linh mạch nàng cũng bị thương,
Tiểu Bạch, Tiểu Thanh, Trảm Nguyệt và Băng Hồ đều đã hao hết sức chịu
đựng, bây giờ cũng không gọi được, nàng chỉ có thể vội vàng nghĩ cách
khôi phục.
"Cởi sạch y phục, để cho ta nhìn xem." Hốc mắt Bạch Vũ hơi hơi phiếm hồng, gượng chống không rơi nước mắt, tay lay y phục hắn.
Dạ Quân Mạc cầm bàn tay nhỏ của nàng: "Không có ngoại thương, không cần xem."