Ám Lân và Ám Ưng nghe nói Dạ Quân Mạc trọng thương, thiếu chút nữa bị
Thượng Quan Vân Trần bắt đi, lập tức chạy về Đại lục Hiên Thổ.
Thấy sắc mặt Dạ Quân Mạc trắng bệch, nằm trên giường ngủ say, Ám Lân giận
kinh khủng, vớ lấy nghiên mực trong tay liền đập về phía Ám Lang, vỡ
nát: "Ta kêu ngươi bảo vệ tốt Thánh Quân, ngươi làm cái gì? Sao ngươi
không ở bên cạnh Thánh Quân, nếu không thì Thánh Quân đã có thể truyền
âm gọi ngươi, ngươi đã lêu lổng ở đâu?"
Ám Lang chột dạ không dám trốn, cũng không dám dùng linh khí chống cự, vừa vặn bị nện, lập tức
đầu rơi máu chảy, máu tươi từ trên trán chảy xuống, biểu cảm trông cực
kì dọa người.
Ám Lân và Ám Ưng đưa đệ tử khác đến cổng vào khác,
trước khi đi, Ám Lân cố ý gọi Ám Lang tới Đại lục Hiên Thổ bảo vệ Dạ
Quân Mạc.
Ám lang ngoan ngoãn đến đây, lại cảm thấy Ám Lân làm
điều thừa, rõ ràng đã có khế ước hòa bình kiềm chế, hơn nữa Dạ Quân Mạc
là Thần Hoàng, chỗ nào cần hắn bảo vệ? Cho nên hắn liền đến đấu trường ở Đại lục Hiên Thổ chơi.
Kết quả một lần chơi này liền chơi đến
điên, Dạ Quân Mạc cũng không gọi hắn trở về, lúc gọi hắn trở về cũng đã
xảy ra chuyện. May mà lúc đó hắn trở về kịp, không để Thượng Quan Vân
Trần dẫn Thánh Quân đi, nếu không thì hắn lấy cái chết tạ tội cũng vô
dụng.
"Được rồi, không phải Thánh Quân không sao rồi sao?" Ám Ưng nhìn bộ dạng Ám Lang đáng thương tội nghiệp, thay Ám Lang nói hai câu
có ích.
Ám Lân tức đến cười: "May mà không sao, nếu có sao thì
hắn chết một trăm lần cũng vô dụng. Đi ra ngoài quỳ cho ta, khi nào
Thánh Quân gọi ngươi thì lại vào."
"Vâng." Ám Lang cúi gằm đầu, ngay cả vết thương trên đầu cũng không quan tâm, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Ám Ưng nhìn bóng lưng Ám Lang, bất đắc dĩ hắn thở dài: "Bây giờ Thánh Quân bị thương nặng như vậy, lúc nào mới tỉnh? Chờ Thánh Quân tỉnh lại rồi
gọi hắn, không biết phải đợi mấy ngày. Có phải ngươi phạt quá lâu
không?"
"Lâu? Ta không đánh hắn mấy trăm roi, hắn liền lén lút vui vẻ đó. Rõ ràng tuổi đã lớn như vậy, còn vẫn xúc động giống như đứa trẻ,
không thấy hòa hợp, sau này chuyện của Thánh Quân, dù gì ta cũng sẽ
không giao cho hắn làm nữa." Ám Lân tức giận nói.
Ám Ưng cũng
không nhiều lời, chỉ cau mày, nhìn về phía phòng
ngủ: "Sao đột nhiên Thánh Quân có thể bị thương nặng như vậy?"
"Người nổi điên đi đánh Thượng Quan Vân Trần, còn có thể bị thương không nặng
sao?" Ám Lân bĩu môi, đáy mắt thoáng hiện lên ngán ngẩm. Dạ Quân Mạc còn khế ước chính mình cho Bạch Vũ, đúng là điên rồi!
May mà khế ước chủ tớ ở khoảng cách xa không khắc nghiệt như khế ước chủ tớ bình
thường, sẽ không khiến chủ chết thì tớ chết, nhưng chuyện chủ nhân có
thể khống chế sống chết của tôi tớ cũng đủ làm cho người ta đau đầu rồi.
Nếu để cho những người trong Đế Quốc biết Dạ Quân Mạc giao chính sinh mệnh
mình vào trong tay người khác, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, làm
không tốt thì tất cả đều sẽ tạo phản.
Bây giờ, cả đầu Ám Lân đều đang cân nhắc nên giấu diếm chuyện này như thế nào.
Khế ước chủ tớ là một ký kết, trừ khi chủ nhân chết, nếu không sẽ không có
cách nào khác hủy ước. Giết chết Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc có chết cũng sẽ
không đồng ý chuyện này, cho dù Bạch Vũ biết rõ cũng sẽ không mất trí đi thương tổn Dạ Quân Mạc, cho nên dứt khoát xem như chưa từng xảy ra.
Nhưng khế ước khiến cho Ma Văn vương giả của Dạ Quân Mạc biến mất, mấy lão
gia hỏa của Ám Dạ Đế Quốc vừa thấy liền biết có vấn đề, đúng là muốn
giấu diếm cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ầm ầm - -
Bỗng
nhiên, tiếng vang cuồn cuộn sấm rền từ chân trời truyền đến, cổng vào
khổng lồ của Thần Vực lơ lửng trên bầu trời bắt đầu vặn vẹo, kỳ hạn năm
tháng của cuộc chiến Thần Vực cuối cùng cũng kết thúc.
Các cường
giả ở các đại lục đều nhìn bầu trời, nhìn tám tòa kiến trúc ở trung tâm - bên trong Thần Vực, phía trước quảng trường ở Tháp Ngũ Hành, tất cả mọi người bắt đầu tụ hợp.