"Nàng ta có bệnh hả? Biết chúng ta đến đây, không chạy còn ở lại chỗ này làm gì?" Luật Viên Kiệt trợn trừng mắt.
"Chắc chắn nàng ta không đi được, biết được độc này là do nàng ta rải thì dễ
xử lý hơn rồi." Luật Viên Giang ra lệnh cho đội viên gọi Triệu Hoán Thú
phi hành (bay) của bọn họ ra, hình thể của Triệu Hoán Thú phi hành cấp 5 đã có thể so với một tòa đảo nhỏ, đôi cánh giương ra được mười thước,
tùy tiện vỗ một cái liền có một trận cuồng phong.
Mấy con cùng
nhau vỗ cánh, rất nhanh từng trận cuồng phong liền thổi tan khí độc phía trước, Luật Viên Giang ung dung dẫn người xông vào trong bụi cỏ tìm
kiếm, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy được cái gì.
"Hình như nơi này không có ai." Luật Viên Kiệt cau mày, nhìn về phía đại ca nhà mình.
Luật Viên Giang lơ đểnh: "Nếu biết chúng ta đến đây, chắc chắn là ẩn nấp
rồi. Mắt thấy không đúng sự thật, cẩn thận tìm xem, biết đâu lại có phát hiện."
Năm người thả Triệu Hoán Thú của từng người ra, một đường lần mò trên mặt đất đi đến.
Đám người Tử Như ẩn nấp trong không gian ẩn hình thấy bọn họ càng ngày càng gần, không khỏi nín thở, không dám phát ra một chút tiếng động, trên
trán nhịn không được toát ra mồ hôi lạnh.
Bạch Vũ nhìn Tư Minh ở
phía sau, nàng đã dùng độc dây dưa với Luật Viên Giang gần một ngày, bây giờ đã sắp sáng, việc thăng cấp của Tư Minh cũng gần kết thúc, chỉ
thiếu chút nữa thôi.
Cũng không biết khi nào bọn Luật Viên Giang
sẽ phát hiện ra, nếu bây giờ bọn Luật Viên Giang tìm ra được, nàng liền
nắm một vốc phấn độc tung đúng ngay vào mặt, độc chết một người thì tính một người!
"Bên này không có."
"Bên này cũng không có."
"Đại ca, phía bên đệ cũng không tìm thấy."
Mấy người đều đã lục soát những chỗ khác, chỉ còn lại khu vực trước mặt
Luật Viên Giang. Ánh mắt Luật Viên Giang sắc bén đảo qua cỏ dại trước
mắt, đi tới gần bọn họ.
Bạch Vũ xiết chặt phấn độc trong tay, ngay
trong nháy mắt Luật Viên Giang bước một chân vào không gian ẩn hình,
đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong xen lẫn phấn độc lao
thẳng tới mặt Luật Viên Giang.
Luật Viên Giang đã sớm đề phòng,
né tránh nguy hiểm, vung ống tay áo lên, hất phấn độc ra không thừa một
chút nào, trở tay đánh một chưởng về phía Bạch Vũ.
Đồng tử trong mắt Bạch Vũ co rụt lại, Tôn Chủ!
Đúng rồi, nếu chìa khóa của hắn ta hoàn thành thăng cấp, hắn ta cũng có thể thăng cấp thành Tôn Chủ.
"Đi mau!" Đột nhiên, Tư Minh mở to mắt, tức giận quát một tiếng. Cuối cùng, việc thăng cấp của hắn cũng thành công, khi thăng cấp cần phải tập
trung lực chú ý, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì hắn cũng không
biết, hắn vừa tỉnh dậy liền rất rõ ràng tình cảnh hiện tại.
Thân
hình Bạch Vũ nhanh chóng lùi lại, nâng tay tạo ra một bức tường lửa,
tiện tay rắc vào phần lớn sương độc. Nhất thời,
ngọn lửa dựng đứng chứa khói đen dày đặc, tràn ngập độc tố, bao phủ cả
lùm cỏ, không thể nhìn thấy những gì chung quanh.
"Chết tiệt!" Luật Viên Giang cuống quít lui về phía sau, không dám tiếp xúc một chút nào với khói độc.
Bạch Vũ nhân cơ hội dẫn người bỏ chạy, Trảm Nguyệt linh hoạt chạy ở phía trước, dẫn đường cho bọn họ.
Năm người trực tiếp chui vào trong một khu rừng rậm. Phía sau lưng, đám
người Luật Viên Giang đã cưỡi lên Triệu Hoán Thú bay đuổi tới.
Bạch Vũ chạy như bay theo Trảm Nguyệt một lúc, đến giữa rừng rậm, một vùng đầm lầy đầy rẫy khí độc chặn ngay trước mặt bọn họ.
"Meo meo - -" Trảm Nguyệt kêu hai tiếng, nhanh nhẹn nhảy lên, liền nhảy vào trong đầm lầy.
"Ăn Tẩy Độc Thảo vào, theo ta vào." Bạch Vũ không do dự, lập tức nhảy theo vào đầm lầy.
Khí độc dày đặc khiến cho Bạch Vũ không thấy rõ dưới chân, vốn tưởng rằng
sẽ không cẩn thận rơi vào nước bùn, ai biết cả vùng đầm lầy không phải
khắp nơi đầy nước bùn như Bạch Vũ nghĩ, ngược lại nơi nơi đều là các
loại dây leo.
Dây leo xoắn bện với nhau, giống như giăng ra Thiên La Địa Võng (ý nói tấm lưới). Phía trên nở từng đóa hoa khổng lồ, tựa
như một bồn máu to.