Dạ Vương phô trương vô cùng lớn, một đường khoe khoang, ngồi trên một
chiếc xe kéo xa hoa do tám con Triệu Hoán Thú kéo, dưới sự bảo vệ của
hơn trăm hộ vệ, lắc lư đi tới Vực Thanh Vũ.
Tư Vực Chủ dẫn đám
người Trưởng lão Phục Mãn và Tướng quân Vạn Thành Tùng lớn tiếng nghênh
đón Dạ Vương, nhưng Ám Lân và Ám Ưng lại không tới.
Hai người bọn họ rất bận rộn, chỉ có chuyện của Đại lục Thanh Mộc mà bận bịu mãi
không xong, ai còn có thời gian cố ý chạy tới nghênh đón Dạ Vương, dù
sao đón hay không đón thì ông ta cũng sẽ đến thôi.
Về phần Dạ
Quân Mạc, hắn sẽ càng không đến. Đừng nói Bạch Vũ chưa tỉnh, cho dù Bạch Vũ đã tỉnh lại, hắn cũng sẽ không đi đón Dạ Vương, hắn còn không đến
mức phải cho cữu cữu thể diện lớn như vậy.
Vì thế Dạ Vương cảm thấy chính mình bị lạnh nhạt, bắt bẻ, ngay hôm đó liền đến nơi, ồn ào muốn gặp Dạ Quân Mạc.
"Bây giờ Thánh Quân đang ở đâu? Ta có chuyện quan trọng bàn bạc với hắn,
người ta dẫn đến vẫn còn chờ yết kiến hắn, hắn ở đâu?" Dạ Vương nghiêm
mặt, âm trầm hỏi Tư Vực Chủ.
Tư Vực Chủ ngượng ngùng cười: "Có
thể là Thánh Quân có chuyện quan trọng cần phải xử lý, không bằng Dạ
Vương nghỉ ngơi một chút, chờ ngày mai lại nói."
"Chuyện quan
trọng?" Dạ Vương cười lạnh: "Bây giờ hắn có thể có chuyện gì quan trọng? Chăm sóc Bạch Vũ kia sao? Ta thấy là đầu óc hắn bị u mê rồi, nữ nhân
kia chính là kẻ gây tai họa!"
Tư Vực Chủ ứa ra mồ hôi lạnh, không dám đáp lại.
"Ngươi nói ai là kẻ gây họa?" Một tiếng của Dạ Quân Mạc tràn ngập hơi thở lạnh thấu xương, ngắt lời oán giận của Dạ Vương để chất vấn, giọng nói lạnh
như băng làm cho lòng người rét run.
Dạ Vương biến sắc, xấu hổ đứng dậy hành lễ với hắn: "Thánh Quân." Diendanlequyodn – V.O
Năm người phía sau ông ta lập tức quỳ xuống theo.
Dạ Quân Mạc đi qua bên cạnh ông ta, ngồi lên ghế trên, lạnh lùng đảo qua
Dạ Vương và năm người đang quỳ gối, ba nam hai nữ, là thiên tài kiệt
xuất nhất trong suốt trăm năm qua của Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc đều
nhận ra.
"Đứng dậy đi." Dạ Quân Mạc nhấc tay lên, nhìn về phía Dạ
Vương: "Cữu cữu dẫn bọn họ tới đây tìm ta, vậy là Sáng Thế Thần Điện có
động tĩnh gì sao?"
"Đương nhiên là có động tĩnh, động tĩnh còn không nhỏ, Thần Vực sắp mở ra rồi." Dạ Vương vênh váo tự đắc nói.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không thay đổi: "Ngươi chắc chắn?"
"Thánh Quân cảm thấy ta sẽ đùa giỡn chuyện này sao?" Dạ Vương bĩu môi: "Ngươi
cho là vì sao đột nhiên Sáng Thế Thần Điện lại từ bỏ Đại lục Thanh Mộc?
Đều vì chuẩn bị cho cuộc chiến Thần Vực!"
"Có điều tra ra được thời gian cụ thể không?"
"Chuyện này thật sự không tra được, nhưng tin tức điều tra được từ Sáng Thế
Thần Điện, hình như trong năm nay. Nhắc tới cũng kỳ lạ, cứ cách mỗi 500
năm, Thần Vực sẽ mở ra một lần, nhưng bây giờ lại sớm trước bốn mươi
năm, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra." Dạ Vương nghiêm nghị nói.
Dạ Quân Mạc hạ mí mắt xuống, đương nhiên là bởi vì Bạch Vũ trở lại.
Thật ra Thần Vực chính là không gian Thần Sáng Thế, từ sau khi Bạch Vũ
chuyển thế, bậc thang không gian Thần Sáng Thế liền biến mất, không gian chuyển thành màu xám tro, suy sụp từ bên ngoài.
Nhưng sau hơn
500 năm Loạn Thế Nguyên Niên, bỗng nhiên cửa không gian lại mở ra, cùng
lúc xuất hiện tám cổng vào trên bầu trời Bát Đại Thế Giới!
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên lập tức dẫn người chiếm cứ tám cổng vào, ý đồ ngăn cản những người khác tiến vào, lại phát hiện cho dù là ai cũng
không thể mở cánh cổng ra được. Tám cổng vào giống như cảnh hão huyền,
thấy được mà không sờ được, làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy mà
thèm.
Dạ Quân Mạc dẫn người đến cổng vào ở Đại lục Hắc Thủy, cũng nghĩ tất cả các cách cũng không thể vào không gian được.
Hẳn là không gian sẽ không tự dưng mở ra, nó cần vật tế, chủ nhân đã mất
của nó, nó muốn phát tiết phẫn nộ, tìm vật có liên quan đến tung tích
của chủ nhân nó!
Đám người Thượng Quan Vân Trần lấy rất nhiều vật phẩm quý báu để cúng tế không gian, nhưng tất cả đều bị từ chối.
Dạ Quân Mạc ngồi yên lặng tại cổng vào hai ngày, nhìn cảnh tượng bên trong không gian thông qua cổng vào, không gian mất đi sức sống khiến cho
lòng hắn có cảm giác đau đớn âm ỉ.