Bạch Vũ bỏ thư vào trong phong thư, dán kín lại, gộp cả hộ tâm giáp Ngọc Kim Cương cùng giao cho Ám Ưng, nhờ hắn cầm về cho Dạ Quân Mạc.
Ám Ưng cũng nhìn thấy Bạch Vũ viết câu nói kia, nhưng hắn suy nghĩ nửa ngày cũng hoàn toàn không nghĩ ra, không hiểu là có ý gì.
Thánh Quân đã rất tức giận vì Bạch Vũ không liên lạc được với người, cầm một
phong thư như vậy về, sẽ không đổ dầu vào lửa chứ? Ám Ưng có chút thấp
thỏm ôm hộ tâm giáp.
Cũng may còn có lễ vật, có hộ tâm giáp này, hỏa khí của Thánh Quân sẽ nhỏ một chút.
Trong lòng Ám Ưng hơi dễ chịu một chút, cầm hai thứ đồ trở về.
Bạch Vũ nằm lại trên giường, cười híp mắt truyền âm cho Dạ Quân Mạc: "Ta đã
giao thư cho Ám Ưng, cũng không biết chàng xem có hiểu hay không."
"Ừ, nàng viết cái gì rất thâm sâu sao?"
"Đó là đương nhiên!" Bạch Vũ dõng dạc tán dương: "Đúng rồi, Khánh Công Yến lần này, chàng có thể để Ám Lân tới đây được không?"
Nghe giọng nói vui vẻ của Bạch Vũ, nhất thời tâm tình vừa mới có chút chuyển biến tốt của Dạ Quân Mạc lại mất hứng: "Nàng tìm hắn làm cái gì?"
Không nghĩ tới hắn, trái lại muốn gặp một nam nhân khác, không trách được trong lòng hắn chua chát.
Bạch Vũ ngây ngô không nghe ra không vui của người nào đó, rất kiên nhẫn
giải thích với hắn: "Ta có chuyện muốn hỏi Ám Lân, hắn đã đồng ý với ta, chờ ta giành được Vực Thanh Phong thì sẽ nói cho ta biết."
"Đừng hỏi hắn, hỏi ta đi." Dạ Quân Mạc bá đạo nói.
"Nhưng hắn nói chàng sẽ không nói."
"..."
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn về phía Ám Lân ở bên cạnh: "Bạch Vũ muốn hỏi ngươi chuyện gì?"
Ám Lân sửng sốt một chút mới nhớ tới, dịu dàng cười: "Chuyện đó, khó cho nàng ấy còn nhớ được, đó là một bí mật."
"Là sao?" Dạ Quận Mạc cười lạnh: "Vậy thì phiền ngươi tho gom lại toàn bộ
bí mật của Đại Lục Xích Hỏa sửa sang lại một lần, xem có thể tìm ra chỗ
của Tháp Thiên Ky hay."
Ám Lân: "..." Không cầm bất cứ cái gì
theo, hơn một ngàn tin tức chứa vào trong ngọc bài linh khí, đọc qua
toàn bộ một lần, sẽ mệt chết!
...
Thời gian thoáng một cái đã đến ngày Khánh Công Yến, những ngày qua ngoại trừ ăn ra thì Bạch Vũ
chỉ ngủ, giống như một loài động vật được nuôi nào đó, quả nhiên bình
phục rất nhanh, có thể thuận lợi tham dự yến hội.
Sáng sớm, Tử Như đã tìm hai tỳ nữ đến rửa mặt, trang điểm cho Bạch Vũ.
Vốn Bạch Vũ đã là khuynh thành tuyệt sắc, lại trang điểm ăn mặc chút, đẹp
đến mức khiến người ta không mở mắt ra được, ngay cả ánh mắt của một nữ
tử như Tử Như cũng bị hấp dẫn chặt chẽ, Tử Như chưa từng nhìn thấy xinh
đẹp động lòng người như thế.
Bạch Vũ đẹp bẩm sinh, cũng không
giống như trời ban, có một loại cảm giác ở trên áp đảo chúng sinh. Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, sẽ cảm thấy cõi đời này không có nữ tử nào
tuyệt sắc hơn nàng.
"Tử Như, ngươi cũng ăn mặc một chút đi." Bạch Vũ nhìn qua gương đồng, thấy Tử Như vẫn mặc một thân trang phục như cũ, cười nói.
Tử Như có chút ngạc nhiên nhìn trang phục của mình một chút: "Ta không cần đâu? Ta đã quen mặc nam trang, tương đối thuận tiện."
"Nhưng là hôm nay là Tửu Yến, ngươi cũng phải tham dự, dĩ nhiên là phải hóa
trang thật xinh đẹp, nếu không sau này không ai thèm lấy thì làm sao bây giờ?" Bạch Vũ kéo Tử Như ngồi vào trước bàn trang điểm, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai nàng.
Hiếm khi Tử Như đỏ mặt, nghe lời nói của Bạch
Vũ, trang điểm ăn mặc một lần, đổi thành một thân quần áo bách hoa màu
vàng nhạt, mới theo Bạch Vũ cùng nhau đến Tửu Yến.
Tửu Yến ở
ngoài trời, cử hành trong trang viên trăm hoa rực rỡ ở Phủ Vực Chủ,
ngoại trừ hai vị Trưởng lão và Thành chủ, còn có toàn bộ hơn một trăm đệ tử Vực Thanh Linh cũng tới tham gia, tiệc rượu làm vô cùng long trọng.
Mọi người hăng hái bừng bừng, uống rượu, chời đùa ở trên Tửu Yến, lễ vật
dâng trong tiệc rượu đều là linh tửu phẩm chất rất tốt, không ít đệ tử
bình thường hiếm khi được tham gia Tửu Yến thật sự có phẩm cấp cao như
vậy, từng người một uống đến say sưa, niềm vui tràn trề.