Vực Thanh Trần, Mộc Thiên Tịch lười biếng ngồi dựa vào trên nhuyễn tháp
trong viện, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp thờ ơ đọc quyển sách trên tay,
gã sai vặt mặt mũi non nớt bên cạnh hắn hoảng hốt, rối loạn chạy tới nói thầm vào lỗ tai hắn.
Mắt của hắn xẹt qua ánh sáng thâm thúy: "Bạch Vũ đã giết chết Lệnh Hồ Hùng, giành được Vực Thanh Phong? Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn! Vốn là ta cũng cho là mình đã nghĩ sai rồi, nhưng người bên dưới
nói Lệnh Hồ Hùng bị trúng độc, mới để cho Bạch Vũ thừa cơ lợi dụng." Gã
sai vặt rất tức giận cau mày: "Bạch Vũ này cũng quá hèn hạ."
"Hèn hạ sao? Trang Nô, ngươi quá đơn thuần. Thắng là thắng, thắng thế nào
thì có gì khác nhau. Huống chi, chỉ sợ độc trên người Lệnh Hồ Hùng cũng
là Bạch Vũ hạ. Bây giờ nàng ta đang làm gì?" Mộc Thiên Tịch khinh thường nheo đôi mắt hoa đào lại, bưng một chén trà lên, chậm rãi uống.
Vẻ mặt gã sai vặt gọi là Trang Nô đau khổ: "Cái này thì không rõ lắm, có lẽ đang cử hành Khánh Công Yến."
"Khánh Công Yến?" Mộc Thiên Tịch cười, chậm rãi đặt chén trà xuống, khóe miệng nâng lên một độ cong lạnh như băng: "Tốt lắm, cứ để cho nàng ta vui vẻ
một đoạn thời gian đi."
...
Vực Thanh Linh đúng là đang
chuẩn bị Khánh Công Yến, bọn họ bị Sáng Thế Thần Điện áp chế nhiều năm
như vậy, rốt cục cũng hãnh diện.
Khánh Công Yến phải làm khuếch
trương thật lớn, náo nhiệt tới như thế nào, ngươi có quá kiêu ngạo hay
không, ta đúng là phách lối thì thế nào, không phục thì ngươi cắn ta
xem!
Trong một mảnh không khí vui mừng, Bạch Vũ tương đối đáng
thương, lúc này vết thương của nàng thật sự rất nghiêm trọng, được Công
Tôn Ưởng cẩn thận băng bó ở trong xe kéo, đưa về Vực Thanh Linh.
Tử Như thấy Bạch Vũ được đưa trở về trong Phủ, bị hù dọa không nhẹ, cũng
may Bạch Vũ không hôn mê bất tỉnh, còn có sức lực nói chuyện với nàng.
Tử Như hầu hạ Bạch Vũ nằm xuống, nấu thuốc dựa theo phương thuốc Bạch Vũ
đưa, cẩn thận đút Bạch Vũ uống, rồi sau đó quỳ gối trước mặt Bạch Vũ
thỉnh tội: "Vực Chủ, Tử Như đã cô phụ sự kỳ vọng của người."
"Thế nào? Vực Thanh Linh đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Vực Thanh Linh không sao, chỉ là Trưởng lão Kỳ Hải, sau khi mọi người đi, ông ta đã lặng lẽ rời khỏi Vực Thanh Linh."
Lông mày Bạch Vũ nhếch lên: "Ông ta đi đâu?"
"Thuộc hạ không thể đến gần ông ta, nhưng sau khi nghe được tin tức chúng ta
thâu tóm được Vưc Thanh Phong, ông ta trở lại..." Tử Như muốn nói lại
thôi, khuôn mặt có vẻ u sầu, không biết phải mở miệng như thế nào.
Bạch Vũ tò mò ngồi dậy, tựa vào đầu giường: "Ông ta thế nào?"
Đang nói, cửa phòng bị đẩy ra ‘két’một tiếng, Tô Lăng Dung mỉm cười đi tới,
thấy Bạch Vũ nằm ở trên giường, vẻ mặt quan tâm vọt tới mép giường:
"Bạch Vũ muội muội, mau nằm xuống, nghe nói vết thương của muội rất
nặng, cũng đừng nên ngồi dậy."
Bạch Vũ: "..."
Thì ra là Kỳ Hải muốn đi tìm Tô Lăng Dung, còn cùng với Tô Lăng Dung cùng nhau trở về Vực Thanh Linh.
"Không sao, ta đây bị thương, vẫn không chết được." Vẻ mặt Bạch Vũ bình tĩnh mỉm cười với Tô Lăng Dung.
Tô Lăng Dung giận trách một tiếng, cầm tay của Bạch Vũ, biểu đạt thăm hỏi
thân thiết: "Bạch Vũ muội muội nói xem cái tên gì đó? Tên đó có chết hay không? Muội có thể dẫn dắt Vực Thanh Linh đánh bại Vực Thanh Phong,
chính là một công lớn, biểu ca... Thánh Quân biết nhất định cũng sẽ
thưởng cho muội thật tốt."
Bạch Vũ bị giọng điệu muội muội này của Tô Lăng Dung gọi cho nổi da gà, rất không được tự nhiên sờ sờ cánh tay.
Mấy tháng không thấy, lúc nào thì quan hệ của Tô Lăng Dung và nàng trở nên
tốt như vậy? Tốt đến mức thậm chí hợp làm tỷ muội, tại sao nàng không
biết? Hơn nữa, tuổi tác của Tô Lăng Dung cũng đủ làm tổ tông của nàng,
chứ nói gì là muội muội?
Tô Lăng Dung thấy Bạch Vũ không nói lời
nào, cũng không xấu hổ, tiếp tục nhiệt tình hàn huyên: "Vết thương của
muội không nhẹ,phải nghỉ ngơi thật tốt biết không? Chuyện gì được thì có thể giao cho thuộc hạ đi làm. Ta nghe nói đã chuẩn bị Khánh Công Yến,
muội yên tâm, nhất định yến hội lần này sẽ biểu dương uy phong của Ám Dạ Đế Quốc chúng ta, ta cũng sẽ ở lại giúp một tay."