Mặt Tô Lăng Dung không chút thay đổi, trong mắt lóe lên đắc ý, cười lạnh, đây chính là hiệu quả mà nàng ta muốn.
Tạm thời buông tha cho một vị trí Vực Chủ là có thể khiến cho trong lòng
mọi người sinh ra bất mãn đối với Bạch Vũ, một khi Bạch Vũ phạm sai lầm, chắc chắn mọi người sẽ không hài lòng mà chỉ trích không chút khách
khí, đến lúc đó, nhất định Thánh Quân sẽ chán ghét mà vứt bỏ Bạch Vũ,
Vực Thanh Linh cũng vẫn là của nàng ta.
Tư Vực Chủ nhìn thấy bộ
dạng Tô Lăng Dung thuận theo, trong lòng quả thật giật mình, người khác
không biết nhưng ông lại biết, đề nghị để cho Bạch Vũ làm Vực Chủ Vực
Thanh Linh chính là của Tô Lăng Dung, chính là chính miệng Ám Lân nói
cho ông biết.
Nhưng bộ dạng bây giờ của Tô Lăng Dung lại là một
bộ bị ủy khuất, vô tội, cũng không thay Bạch Vũ nói chuyện một chút,
thật là làm cho Tư Vực Chủ có loại cảm giác ảo tưởng tan vỡ.
Bạch Vũ đang bề bộn thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không biết người bên ngoài
nghị luận về nàng như thế nào. Thật ra những thứ nàng cần hoàn toàn đã
có tùy thân không gian để mang theo, đặt ở trong nhẫn Bách Vũ cũng không chiếm không gian, chủ yếu là nàng sửa sang lại dược liệu và linh tửu
một chút.
Phương Tình còn dư lại 8 bình, các loại thuốc chữa
thương cũng còn 5 bình, vốn Thanh Trúc và Bách Cốc Thảo cũng không có
nhiều, lúc độc chết Thuần Vu Hải đã dùng hết một phần, bây giờ chỉ còn
lại hai gốc cây.
Bạch Vũ phơi khô dược liệu, mài thành phấn, có
cho thêm độc dược khác, làm thành một bao độc phấn và 3 viên thuốc, có
thể độc chết Triệu Hoán Thú cấp 5 và Linh Sư!
Tư Minh cũng ở đây
giúp nàng sửa sang lại đồ, cố ý cầm tới một đống hoa tươi: "Nhìn đi,
những hoa tươi này đều là do ta cố ý tới vùng quê gần đây ngắt được,
không phải là ngươi thích hoa sao? Tặng toàn bộ cho ngươi, bảo đảm có
thể trang hoàng viện của ngươi bằng rất nhiều loại hoa rực rỡ, nhưng lại không thể mang đi. Nếu không ta đi cùng với ngươi được không? Làm Vực
Chủ, cũng cần có một thị vệ, tùy tùng gì đó, nếu không có một người, sẽ
khiến cho người khác xem thường..."
Tư Minh phát huy sở trường
nói nhiều của hắn, lải nhải không dứt, đặc biệt là sau khi vết thương
lành, tới hôm nay hắn mới được nhìn thấy Bạch Vũ, nói rất hăng say.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy hoa hắn đưa tới liền nhớ lại cảnh tượng Dạ Quân Mạc
dùng một biển hoa bao phủ trong viện, một chút cảm giác thưởng thức cũng không có. Biết không thể mang đi, ngươi còn đưa tới? Rốt cuộc là người
nào nói cho ngươi biết ta thích hoa? Cả đời này, ta cũng không muốn nhận hoa tươi làm lễ vật nữa được không?
Bạch Vũ nhịn xuống xúc động
muốn mắng người, quả quyết từ chối: "Cám ơn, hoa thì tự ngươi giữ lại,
người cũng ở lại đi, ta còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy, lừa gạt một
Thiếu Vực Chủ đi làm thị vệ cho ta."
Nhất thời, Tư Minh suy sụp
cúi mặt, không cam lòng nhíu mày: "Ngươi hoàn toàn không cần phải cố kỵ
những thứ này, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ đi theo ngươi."
"Chỉ
sợ ngươi còn chưa ra khỏi cửa thành đã bị cha ngươi bắt lại." Tử Như từ
ngoài cửa đi tới, lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi vẫn nên thành thành thật thật ngây ngốc ở Vực Thanh Vũ đi, ta sẽ theo Bạch Vũ đến Vực Thanh Linh."
Tư Minh ngạc nhiên há to mồm: "Ngươi? Ngươi đi làm tùy tùng cho Bạch Vũ? Ngươi có được không?"
"Ngươi cũng đi được, thì ta đi cũng không có vấn đề, Bạch Vũ đã cứu mạng của
ta, cái mạng này của ta chính là của muội ấy." Tử Như nhìn về phía Bạch
Vũ, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của nàng: "Để cho ta đi
với muội đi, quả thật muội cần một tùy tùng, ta là một cô nương, đi theo muội cũng thuận tiện hơn."
Bạch Vũ trầm mặc một lúc, thẳng thắn
nói: "Ngươi đi theo ta chính là đang dốc sức vì Ám Dạ Đế Quốc. Trong
loạn thế, hai thế lực lớn hỗn chiến, một khi tham dự vào thì sẽ không
thoát thân được."
"Ta biết. Bản thân ta chính là người của Vực
Thanh Linh, tu luyện ở bên ngoài năm năm, lúc trở lại mới phát hiện cha
mẹ ta cũng bị giết chết ở trong chiến tranh ở Vực Thanh Phong. Ta đã sớm tham dự vào, đời này của ta cũng thề không cùng tồn tại với Sáng Thế
Thần Điện!" Tử Như lạnh lùng cắn chặt răng, đôi mắt tức giận đỏ bừng.
"Được, ta đồng ý với ngươi." Bạch Vũ cũng không kiểu cách, quả thật nàng cần một tùy tùng.