Dạ Quân Mạc mặc áo đen lãnh ngạo, mà Ám Lân lại yêu thích màu trắng.
Nếu như nói Dạ Quân Mạc là bảo kiếm tuyệt thế bén nhọn lạnh băng, càn quét
thiên hạ, Ám Lân kia chính là ấm áp, sáng rỡ làm cho người ta có cảm
giác giống như chiết phiến (quạt xếp) phong nhã, gió xuân nhuần nhã.
"Ám Lân đại nhân." Tô Lăng Dung ưu nhã nghênh đón: "Ám Lân đại nhân phải đi gặp Thánh Quân sao?"
Ám Lân dịu dàng mỉm cười: "Không phải Tô tiểu thư mới từ chỗ Thánh Quân đi ra đó chứ?"
Tô Lăng Dung sửng sốt, nụ cười dịu dàng kiều mỵ hơi nâng lên: "Đúng vậy, ta đề nghị để cho Bạch Vũ làm Vực Chủ Vực Thanh Linh."
Đáy mắt Ám Lân thoáng qua một đạo tinh quang cực nhanh, nụ cười dịu dàng ở
khóe miệng có thêm mấy phần thâm thúy: "Vực Thanh Linh ở dưới sự cai
quản của Tô tiểu thư đoàn kết chân thành, mới có thể chống cự lại Sáng
Thế Thần Điện lâu như vậy, đó là căn cơ ở Đại Lục Thanh Mộc của Tô tiểu
thư, Tô tiểu thư chấp nhận vứt bỏ sao?"
"Chỉ cần có thể vì Thánh
Quân phân ưu, có cái gì mà không bỏ được." Tô Lăng Dung một bộ hiên
ngang lẫm liệt vì đại nghĩa: "Thánh Quân muốn nâng đỡ Bạch Vũ cô nương,
đương nhiên ta phải giúp Thánh Quân, bây giờ Vực Thanh Linh đã được dẹp
yên, là chỗ thích hợp nhất cho Bạch Vũ."
"À? Nhưng theo ta được
biết, mặc dù Vực Chủ Vực Thanh Phong - Lệnh Hồ Hùng đã lui, nhưng mắt
vẫn nhìn chằm chằm Vực Thanh Linh như cũ, Vực Thanh Linh cũng không yên
ổn như Tô tiểu thư nói." Ám Lân nhướng mày cười một tiếng: "Tô tiểu thư
không lo lắng Bạch Vũ không cẩn thận sẽ đánh mất Vực Thanh Linh?"
Mất thì tốt, nếu nàng ta làm mất Vực Thanh Linh, không cần ta ra tay, Thánh Quân sẽ có thể giết chết nàng ta! Tô Lăng Dung quyến rũ nhếch môi: "Ta
tin tưởng Bạch Vũ có bản lĩnh để bảo vệ Vực Thanh Linh. Ám Lân đại nhân
sẽ đồng ý đề nghị của ta, đúng không?"
Nụ cười của Ám Lân không thay đổi, không nhiều lời, trực tiếp đi đến thư phòng.
"Thuộc hạ tham kiến Thánh Quân, nhiều năm không gặp, Thánh Quân khỏe không?"
Ám Lân cười tiến lên chắp tay với Dạ Quân Mạc, khỏi phải nói hành lễ có
bao nhiêu qua loa có lệ.
Dạ Quân Mạc giương mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi không đợi ở Đế Đô, chạy tới Đại Lục Thanh Mộc làm cái gì?""Thuộc hạ bôn ba lao lực như vậy, còn không phải là bởi vì người khác mặc kệ
mọi chuyện sao? Nếu Thánh Quân trở về Đại Lục Thanh Mộc sớm một chút,
nhất định thuộc hạ sẽ không đến." Nụ cười ôn hòa của Ám Lân không che
dấu được giọng tranh cãi vô ích của hắn.
Dạ Quân Mạc đẩy những thứ trên bàn, tựa vào trên bàn: "Chuẩn bị giành lại Đại Lục Thanh Mộc?"
"Nhất định phải giành lại Đại Lục Thanh Mộc, thuộc hạ cảm thấy bây giờ chính
là một cơ hội." Ám Lân thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Dạ Quân
Mạc: "Nghe nói Thánh Quân đã tìm được Bạch Vũ, để cho nàng ta đến Vực
Thanh Linh đi."
Dạ Quân Mạc trầm mặc rũ mi mắt xuống, một lúc lâu lạnh nhạt mở miệng: "Cũng được."
"Thánh Quân đồng ý là tốt rồi. Nhưng thuộc hạ muốn nhắc nhở Thánh Quân một
câu, Bạch Vũ có thể đi, Thánh Quân không thể đi. Ta mới vừa nhận được
tin tức, Điện chủ Khải Thánh Điện của Sáng Thế Thần Điện – Mộc Thiên
Tịch đã đến Đại Lục Thanh Mộc, hành tung của người đã không còn là bí
mật." Ám Lân rất không khách sáo đâm xuyên qua ý tưởng muốn đi theo Bạch Vũ chạy đến Vực Thanh Linh của Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc có chút tức giận: "Ngươi ở lại Vực Thanh Vũ là được rồi."
"Mộc Thiên Tịch không phải là người dễ đối phó, thuộc hạ tài hèn ít học, tự
nhận không có bản lĩnh kia." Ám Lân nghiêm trang khiêm tốn.
Ầm ——
Mặt Dạ Quân Mạc rét lạnh, đánh bể một khối nghiên mực bên tay, tức giận
nặng nề ngập cả thư phòng, cảm giác hơi thở áp bách gần như làm cho
người ta hít thở không thông.
Dường như một chút Ám Lân cũng
không cảm thấy, đuôi lông mày nhẹ nhàng giương lên: "Không phải Thánh
Quân muốn nói với thuộc hạ là người không bỏ được sao? Cũng đã xa nhau
một vạn năm, nhiều ngày như vậy cũng chẳng sao."
"Cút!" Dạ Quân Mạc lạnh lẽo đuổi một tiếng. Cả Ám Dạ Đế Quốc, ngoại trừ Ám Lân, không có ai dám nói chuyện như vậy với hắn.
"Vâng, bây giờ thuộc hạ sẽ cút." Ám Lân lạnh nhạt mỉm cười, không thèm để ý chút nào.