Không hiểu tại sao một vật thuộc sở hữu của Vực Thanh Linh bọn họ lại bị một cuộc ước chiến quyết định, chính bọn họ vẫn không thể tham dự, đổi
lại tâm tình của người nào cũng sẽ không tốt, nhưng bọn họ không thể
không thừa nhận đây là một phương pháp giải quyết rất tốt, Vực Thanh
Linh tiếp tục đánh nữa sẽ bị tiêu hao không thể vực dậy được.
Tư
Vực Chủ có mười phần lòng tin trả lời: "Đương nhiên là có nắm chắc. Chắc hẳn mọi người cũng biết Tử Như tài năng xuất chúng, Thuần Vu Hải, Lạc
Trầm còn có Tư Minh của ta đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, thắng
cuộc tỷ thí thì không có vấn đề."
"Là sao? Bạch Vũ kia là thế
nào?" Tướng Quân Ám Dạ Đế Quốc – Vạn Thành Tùng cười lạnh bưng trà: "Dù
cho không có ai, ngươi cũng không thể tìm một Triệu Hoán Sư tới để cho
đủ số. Ta nghe ngóng được ở trên đường, năm người Vực Thanh Phong chọn,
tất cả đều là Triệu Hoán Đại Sư đỉnh giai, thực lực không hề kém hơn
chút nào so với bọn Tư Minh. Bên này của chúng ta lại chọn một Triệu
Hoán Sư, ngươi muốn cho bốn người bọn họ đi đấu với năm người kia sao?"
Săc mặt của mấy trưởng lão càng thêm không xong, có chút oán trách nói:
"Lúc Vực Chủ chọn người, tại sao không nói với chúng ta một tiếng? Dù gì chuyện liên quan đến Vực Thanh Linh, nếu là tỷ thí thua, chúng ta phải
ăn nói thế nào với Tô tiểu thư – Tô Lăng Dung?"
Nhóm Đường Chủ đều là thuộc hạ của Tư Vực Chủ, trong lòng hướng về phía Tư Vực Chủ, nhưng không tránh được có chút lo lắng.
Sắc mặt Tư Vực Chủ tái xanh, một bụng tức giận nói: "Chỉ có mười ngày, Bản
Vực Chủ nào có thời gian chờ các ngươi đến cùng thương lượng chuyện
người được chọn! Ta chọn người đương nhiên có đạo lý của ta."
Ông cũng không muốn để cho Bạch Vũ xuất chiến, nhưng đây là Thánh Quân ra
lệnh, ông còn có cách nào khác sao? Ông phải thật sư đưa Bạch Vũ ra, còn phải thay Thánh Quân chịu tiếng xấu, ông đã trêu ai ghẹo ai đây?
"Hừ, đạo lý cái gì, ngươi nói ra cho ta nghe một chút. Dù sao Bổn Tướng Quân cũng tuyệt đối không đồng ý để cho một Triệu Hoán Sư xuất chiến!" Vạn
Thành Tùng nặng nề đặt chén trà xuống bàn, ‘ba’ một tiếng, tràn đầy cứng rắn.
"Ngươi không đồng ý thì thế nào? Ta cũng không tìm các
ngươi tới để thương lượng chuyện người được chọn, tóm lại danh ngạch đã
định xong, không được đổi." Vạn Thành Tùng cứng rắn, Tư Vực Chủ còn cứng rắn hơn hắn.
"Tên khốn ngươi! Ngươi nói, ngươi có phải bị đám Sáng Thế Thần Điện khốn kiếp kia thu mua rồi không?"
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy!"
Hai người cãi vả lớn, cánh cửa gỗ cứng nhắc vang lên tiếng động: "Ngày kia
chính là ngày ước chiến, dù cho không hài lòng về người được chọn cũng
không kịp thay, cứ như vậy đi."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, Ám Ưng mặc một bộ áo đen gọn gàng, mặt không có biểu tình đứng ở nơi đó.
Một trưởng lão nhăn mặt chíu mày, kỳ lạ hỏi: "Ngươi là ai? Dám tùy tiện phát biểu ý kiến lung tung ở chỗ này."
"Một người thị vệ." Ám Ưng lạnh lùng nói.
Mặt của Vạn Thành Tùng bỗng chốc trắng bệch không còn một chút máu, những
Trưởng lão, Đường chủ này làm việc ở Bát Đại Thế Giới, không biết Ám
Ưng, nhưng hắn biết. Toàn bộ mười hai vị Tướng Quân mà Ám Dạ đế quốc
phái ra đi đóng quân ở Bát Đại Thế Giới là do tự mình Ám Ưng chọn lựa,
huấn luyện ra, Ám Ưng là người lãnh đạo trực tiếp của hắn!
Hắn
không biết Ám Ưng lại ở chỗ này, nhưng Ám Ưng lên tiếng, bất kể trong
lòng hắn nghĩ như thế nào, lập tức không dám nữa nói thêm gì nữa.
Đột nhiên Vạn Thành Tùng ngừng công kích, khiến cho mọi người không giải
thích được, bọn họ cũng không tiện tranh chấp cùng với Vực Chủ, nhưng
trong lòng vẫn không yên như cũ.
Bây giờ bọn họ không nghĩ ra,
ước chiến liên quan đến việc tranh giành một vực, tại sao Tư Vực Chủ lại không có mắt nhìn, muốn cho một Triệu Hoán Sư xuất chiến, chẳng lẽ là
có tư tâm gì?
Từ giờ trở đi, bọn họ cũng muốn xem ước chiến một
chút, rốt cuộc cô nương có tên là Bạch Vũ có khả năng gì, có thể có biểu hiện gì khiến người kinh ngạc.
Rất nhanh, mười bảy người đã giải tán, thời gian thoáng một cái, rất nhanh đã đến ngày ước chiến.