Bạch Vũ cảm thấy bên
tai lạnh buốt, xoay mình xem thường: "Không phải nói là trùng hợp sao?
Hắn thấy thì ra tay, dù sao ta vẫn không thể không cảm kích sao?"
Dạ Quân Mạc vẫn khó chịu như trước, nhìn về phía Tư Vực Chủ: "Để cho Bạch Vũ gia nhập tỷ thí lần này."
"A!" Tư Vực Chủ hoảng sợ, biểu hiện trên mặt là một trận vặn vẹo. Chuyện
liên quan đến Vực Thanh Linh, vậy mà Thánh Quân muốn để cho một nữ tử
ngay cả Triệu Hoán Đại Sư cũng không phải ra xuất chiến, đây là bị sắc
làm cho mê mệt rồi sao? Thánh Quân nhà ông không thể hoang đường như
vậy!
Tư Vực Chủ cắn răng một cái, kiên trì nói : "Bạch Vũ tiểu
thư nguyện ý xuất chiến vì chúng ta, đương nhiên là rất tốt, nhưng cấp
bậc của nàng có chút thấp, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ở trên lôi đài. . . . . . Dù sao một khi đã ra tay thì sống chết tự chịu, vì an toàn của
nàng, hay là. . . . . ."
"Ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta?" Giọng của Dạ Quân Mạc đột nhiên lạnh lùng.
Tư Vực Chủ lập tức cảm thấy thấy lạnh cả người từ sau lưng thẳng lên trên, hoảng sợ muốn quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám!"
"Đi xuống." Dạ Quân Mạc lạnh lùng vung tay cho Tư Vực Chủ lui xuống.
Bạch Vũ tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc: "Tại sao chàng lại đột nhiên nghĩ tới để cho ta thay Vực Thanh Linh xuất chiến?"
"Không muốn sao?" Dạ Quân Mạc chọt chọt cái mũi nhỏ của nàng: "Coi như là giúp ta một việc, Vực Thanh Linh không thể bỏ được, ta tin vào thực lực của
nàng."
"Chàng chắc chứ? Ta vẫn chỉ là Triệu Hoán Sư, đối thủ đều
là Triệu Hoán Đại Sư đỉnh giai, chàng có tin tưởng đối với ta như vậy?"
Triệu Hoán Đại Sư và Triệu Hoán Sư cũng không phải là chênh lệch cấp bậc bình thường, một khi trở thành Đại Sư, có thể đủ sức đồng thời xuất chiến
hai Triệu Hoán Thú, đây là một bước vọt rất lớn. Triệu Hoán Sư lấy một
địch hai hoàn toàn không có khả năng vượt qua được cấp bậc Triệu Hoán
Đại Sư.
Dạ Quân Mạc cười cười, tin tưởng mười phần: "Chiến đấu đoàn đội lần này mới là điểm quan trọng, nàng sẽ không thua."
"Ừ, chàng nói rất đúng." Bạch Vũ rất vừa lòng đối với thái độ toàn tâm tin
tưởng của Dạ Quân Mạc, vươn tay nhỏ bé về phía hắn: "Có gì để tạ lễ
không?"
"Cho nàng ăn, ở không cần phải trả tiền ở Vực Thanh Vũ, đi ngang, thế nào?" Dạ Quân Mạc dụ dỗ nàng.
Bạch Vũ bĩu môi, "Chỉ có ở Vực Thanh Vũ mới có thể đi ngang? Ta còn muốn đến nơi khác nữa thì sao?"
Khóe miệng Dạ Quân Mạc gợi lên độ cong tà mị, môi mỏng hơi lạnh nhẹ nhàng
hôn lên khóe miệng của nàng, nói nhỏ một câu ở bên tai của nàng: "Sớm
hay muộn ta cũng sẽ để cho nàng đi ngang toàn bộ thiên hạ!"
Bạch
Vũ đỏ mặt thu phần tạ lễ này, bởi vì muốn thay Vực Thanh Linh xuất
chiến, Tư Vực Chủ sắp xếp cho nàng ở lại trong phủ Vực Chủ.
Lòng
Tư Vực Chủ tràn đầy khó chịu sắp xếp cho Bạch Vũ sân viện tốt nhất, ngay tại bên cạnh chỗ ở của Thánh Quân, nhưng thái độ đối xử với Bạch Vũ lại ôn hoà, trong khách khí có xa cách và khinh thường.
Vừa nghĩ tới Bạch Vũ muốn chiếm dụng một danh ngạch xuất chiến, tâm của Tư Vực Chủ liền nghẹn muốn chết.
Một Triệu Hoán Sư có thể có bao nhiêu tác dụng? Để cho Bạch Vũ lên đài
chẳng khác nào danh ngạch này đã bị phế bỏ, bọn họ phải dùng bốn người
đi đối mặt với năm người của đối phương. Hắn thật sự không rõ vì sao
Thánh Quân lại đưa ra quyết định như vậy, chỉ có thể cố hết sức chọn lựa người có thực lực cực tốt xuất chiến ở trên những danh ngạch còn lại.
Nhưng thật ra Tư Minh nghe được tin tức Bạch Vũ muốn xuất chiến cũng rất vui
vẻ, ngày hôm sau còn đúng lý hợp tình chạy tới tặng hoa cho nàng, tên
gọi là Thiết Tha Tu Luyện Cùng Nhau Tiến Bộ.
Bạch Vũ tỏ vẻ có thể nhận Thiết Tha Tu Luyện, nhưng lẵng hoa cao hơn người này không có gì
để dùng: "Hoa ngươi lấy về, ta không cần dùng."
"Ai nói không cần dùng? Đây là Hoa Diên Vĩ bốn mùa, đặc sản của Vực Thanh Vũ chúng ta,
màu sắc xinh đẹp lại còn tỏa hương thơm bốn phía, đặt ở trong phòng,
nhìn thấy thì tâm tình sẽ trở nên tốt hơn, không khí cũng mang theo
hương, lúc ngươi tắm rửa còn có thể rải vào. . . . . ."
Bạch Vũ
không nói gì nhìn trời, càng nói miệng càng không che đậy được, dứt
khoát cắt ngang hắn: " Không phải ngươi nói rất thiết tha sao? Đánh một
trận đi."