Nhưng mà, sự thật cũng không tốt đẹp giống như Không Đồng Dục tưởng tượng, đệ tử chính thức ứng chiến thứ hai lại bị đánh bại, còn bại vô cùng thảm,
trực tiếp tắt thở!
Từ lúc đám người Không Đồng Dục bao vây tấn
công đệ tử ngoại môn, thù hận hai bên cũng đã không chết không ngừng. Đệ tử ngoại môn nghẹn một bụng lửa giận, ra tay không chút lưu tình, đệ tử chính thức lại bị định trước là đuổi tận giết tuyệt, thất bại chính là
chết!
Trên mặt Không Đồng Dục bắt đầu có chút lo lắng.
Ngay sau đó, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm. . . . . . toàn bộ bảy người liên tục thảm bại (thất bại thảm hại)!
Sắc mặt Không Đồng Dục trắng bệch một mảnh, càng xem càng kinh hãi. Thực
lực của những đệ tử ngoại môn này hắn rất rõ ràng,nhưng bây giờ bọn họ
giống như thay đổi thành một người khác, thực lực tăng vọt.
Thời
gian gần sáu ngày, hắn khó có thể tưởng tượng rốt cuộc Bạch Vũ đã dùng
biện pháp gì khiến cho những đệ tử ngoại môn này thoát thai hoán cốt,
trực tiếp vượt qua bọn hắn, hung hăng dẫm nát đám người bọn hắn tự xưng
là đệ tử chính thức, thân phận cao quý dưới chân.
Lần thi đấu
khiêu chiến này, hắn muốn cho tất cả đệ tử ngoại môn tới khiêu chiến,
toàn quân bị diệt, dùng máu để cảnh cáo Bạch Vũ, người đi theo nàng đều
sẽ chết vô cùng thảm! Kết quả bây giờ là máu chảy thành sông , nhưng
người đổ máu chính là bên này của bọn hắn!
Tâm hắn nghẹn muốn
chết, phẫn hận ném bể một cái ly, hận không thể lập tức tự mình lên đài. Quay đầu nhìn lên, người kế tiếp bị khiêu chiến là người Giang gia ở
Mạn Thủy Quận Quốc xếp hạng thứ 42 trên Vô Trần bảng, một đồ tử trong
đám đệ tử ở đỉnh Huyết Vũ, thực lực gần với hắn.
Trong lòng hắn thoáng yên ổn một chút, trận này hẳn là có thể thắng.
Nhưng khi nhìn lên người đi lên khiêu chiến ở phía đối diện, Sa Hoằng!
Không Đồng Dục có loại xúc động muốn hộc máu.
Không cần phải nói, vị đệ tử đỉnh Huyết Vũ này thảm bại trở lại, Sa Hoằng có vẻ tốt bụng, còn để lại một mạng cho hắn.
"Cuối cùng cũng đến lượt ta. Không Đồng Dục, còn không mau lại đây." Tả Vũ
chậm rì rì đi tới giữa sân, ngạo mạn ngoắc ngoắc ngón tay hướng về phía
Không Đồng Dục, tựa như đang đùa giỡn với một con chó nổi điên, trong
mắt tràn đầy khiêu khích.
Không Đồng Dục đã sớm nghẹn một bụng
bực bội, nhất thời nổi trận lôi đình, vọt vào giữa sân như mãnh hổ rời
núi, gọi ra một con Thiên Linh Thanh Dương (con dê), sừng nhọn sắc bén
đâm về phía Tả Vũ.
Ngay cả trốn Tả Vũ cũng lười trốn, Bát Tí
Cuồng Viên từ trên trời giáng xuống, nện thật mạnh lên người Thiên Linh
Thanh Dương. Sức chịu đựng của Thiên Linh Thanh Dương bỗng chốc tổn thất một thành, nó giương đầu lên, sừng dê giống như kiếm đâm chính xác lên
bụng Bát Tí Cuồng Viên.
Trên người Bát Tí Cuồng Viên hiện lên kim quang, Huyền Vũ Kim Giáp hộ ở trên người, giảm tất cả thương tổn mà
Thiên Linh Thanh Dương gây ra.
Đáy mắt Không Đồng Dục một mảnh
lạnh lẽo, làm cho Thiên Linh Thanh Dương nhanh chóng thoát khỏi dây dưa, rồi sau đó dùng Trùng Chàng (va chạm).
Trung phẩm linh thuật
Trùng Chàng, Thiên Linh Thanh Dương giống như hỏa tiễn với thế như chẻ
tre, nhanh chóng đâm về hướng Bát Tí Cuồng Viên, trong nháy mắt bộc phát ra lực công kích vượt qua 30 điểm.
Trong lòng Tả Vũ căng thẳng, lập tức choàng lên cho Bát Tí Cuồng Viên một cái Kim Giáp Hộ Thuẫn.
Ầm ——
Kim Giáp Hộ Thuẫn va chạm vào khiến Trùng Chàng dập nát, khí thế ngút trời
của Thiên Linh Thanh Dương dừng lại, tiêu phí lực công kích 30 điểm chỉ
mới cắt qua da lông của Bát Tí Cuồng Viên. Bát Tí Cuồng Viên đứng sừng
sững bất động, vững như Thái Sơn trước mặt Thiên Linh Thanh Dương.
Nhất thời mặt Không Đồng Dục xám như tro tàn: "Làm sao có thể?"
Hắn quả thực không thể tin được, tiêu phí lực công kích 30 điểm, vậy mà căn bản không đả thương được Bát Tí Cuồng Viên. Lực phòng ngự nghịch thiên
này, làm sao mà Triệu Hoán Thú nhị giai có được!
Mọi người dang
xem cuộc chiến nhất tề đứng lên, duỗi thẳng cổ nhìn Bát Tí Cuồng Viên,
như là đang nhìn một quái vật, trong mắt tràn ngập không thể tin.
"Hì hì, chiêu số của ngươi đều dùng xong rồi phải không? Bây giờ đến lượt ta!" Tả Vũ cười đắc ý nói.
Bát Tí Cuồng Viên bắt lấy sừng dê của Thiên Linh Thanh Dương, giống như đang cầm một món đồ chơi, dùng sức quăng xuống mặt đất.