Bạch Vũ một hơi quyết đấu cùng năm mươi tên đệ tử, loại chuyện này chưa từng xảy ra, mọi người ở Vô Trần Cung đều biết, thậm chí ngay cả vương thành ngũ quốc cũng biết được.
Người đến xem cuộc chiến có không ít,
nhưng gần như đều là ôm tâm tình đến xem cuộc vui, xem Bạch Vũ xấu mặt.
Người đến vì Bạch Vũ chỉ có Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên và Tả Viêm.
Tửu trưởng lão đã sớm an vị ở chỗ ngồi của trọng tài, đối thủ của Bạch Vũ
cũng đã sớm ở giữa sân chờ đến mức không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Bạch
Vũ chậm rãi đi tới, tức giận đến muốn mắng người: "Bạch Vũ, ngươi thật
là kiêu ngạo, cũng dám đến muộn!"
Tả Vũ thấp giọng nói với Bạch
Vũ: "Hắn ở đỉnh Kinh Lôi của Bắc La – Bình sư huynh, Triệu Hoán Sư sơ
giai hệ Kim, có một con Kim Cương Đại Bàng, không thể lên được trên Vô
Trần bảng."
Không thể lên bảng, tính tình còn lớn như vậy? Bạch
Vũ bĩu môi, đi vào sân, "Nếu không đợi kịp, cũng đừng dong dài, nhanh
chóng bắt đầu đi."
"Ngươi!" Bình sư huynh tức giận sôi lên, giọng nói Bạch Vũ như tiếng phượng hót không thèm đếm xỉa đến chính là khinh
thường hắn, hắn lập tức gọi ra Kim Cương Đại Bàng, "Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt, cho ngươi biết phải tôn kính sư huynh
như thế nào. . . . . ."
Lời của hắn còn chưa nói hết, Tiểu Thanh
của Bạch Vũ đã tắm hỏa mà ra, ánh sáng hỏa diễm lóe lên giống như sao
băng rơi xuống mặt đất, uy áp khủng bố khuếch tán ra, nhiệt độ cực nóng
giống như muốn hòa tan tất cả.
Bình sư huynh cả kinh, còn chưa
kịp phản ứng gì, Kim Cương Đại Bàng của hắn đã bị lưu hỏa hung hăng nện
xuống, bị hỏa diễm bao vây thành một hỏa cầu, lông chim sắc bén nhất
thời cháy đen một mảnh.
Lực công kích gây sát thương cao tới 30
điểm hoàn toàn xuyên thấu phòng ngự của Kim Cương Đại Bàng, đánh cho sức chịu đựng của nó chỉ còn lại chưa tới hai thành.
Mọi người đang
xem cuộc chiến kinh ngạc đứng lên, nghe nói Triệu hoán thú của Bạch Vũ
có lực công kích cực cao, không nghĩ tới lại cao đến mức này, nếu không
phải lực phòng ngự của Kim Cương Đại Bàng không tệ, chỉ sợ đã bị một
chiêu giết chết ngay tại chỗ!
"Đê tiện, dám đánh lén. Đại Bàng,
xé nát nàng ta cho ta!" Lửa giận của Bình sư huynh lan tràn, nhanh chóng chỉ thị Kim Cương Đại Bàng nhằm về phía Bạch Vũ, móng vuốt chim ưng sắc bén phát ra ánh sáng thị huyết.
Trong ánh mắt Bạch Vũ hiện lên
một chút vui sướng, từ sau khi nàng trở thành Triệu Hoán Sư, hôm nay
chính là lần đầu tiên ra tay. Sau khi đột phá nàng cảm giác được tăng
lên rất rõ ràng, đối chiến với Triệu Hoán Sư sơ giai trở nên vô cùng
thoải mái.
Oanh ——
Hỏa diễm nghênh diện bổ nhào lên mặt
Kim Cương Đại Bàng, nổ mạnh kịch liệt khiến cho Kim Cương Đại Bàng ngay
cả một góc áo của Bạch Vũ cũng không đụng tới được đã hao hết sức chịu
đựng. Bình sư huynh bị đánh bay ra ngoài, nặng nề nện lên trên kết giới, giống như bị đập vào tường, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khóe
miệng mọi người co rút. Hai chiêu! Hai chiêu hoàn toàn đánh bại một
Triệu Hoán Sư sơ giai, không biết nên nói Bình sư huynh quá yếu, hay là
Bạch Vũ quá mạnh mẽ .
Có vài người bắt đầu hối hận đã đưa ra
quyết đấu với Bạch Vũ, cũng có người vẫn không cho là đúng, ngay cả Vô
Trần bảng Bình sư huynh cũng không vào được, chỉ là cái đệm lót tồn tại ở Vô Trần Cung, Bạch Vũ đánh thắng hắn cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng mà sau khi chuyện này xảy ra, khiến cho bọn họ dần dần không còn suy nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, Bạch Vũ thắng.
Ngày thứ ba, Bạch Vũ thắng.
Ngày thứ tư, Bạch Vũ thắng.
. . . . . .
Mỗi ngày một trận quyết đấu, Bạch Vũ luôn luôn thắng, thắng không nói, còn chấm dứt cực kỳ nhanh.
Quyết đấu gì đối với nàng mà nói giống như ăn cơm, uống nước, ngoại trừ việc
nàng phải đưa cống hiến ra, có vẻ không có gì tạo thành ảnh hưởng không
tốt đối với nàng, ngay cả tóc gáy của nàng cũng đều không bị thương tổn
được.
Người phát ra khiêu chiến với Bạch Vũ khi nhắc tới Bạch Vũ
sắc mặt đều vô cùng tối tăm, mỗi ngày đều hi vọng có người có thể thắng
được Bạch Vũ, cho dù không giết được nàng, cũng không thể để cho nàng
vẫn thắng mà đi xuống, nếu không làm sư huynh, sư tỷ lại bị một đệ tử
mới tới càn quét, làm sao có thể đối mặt?