Bạch Vũ cũng không phải không muốn cùng Dạ Quân Mạc ngồi chung một chiếc xe
ngựa, chỉ là nàng tức giận trước đó Dạ Quân Mạc không nói với nàng một
tiếng lại đột nhiên xuất hiện, quả thực là giống như cường đạo chặn
đường cướp bóc.
Vì gấp rút lên đường, Bạch Vũ rất ít xuống xe
ngựa, ban ngày ngưng kết linh lực, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên
ngoài cửa sổ, bạn đêm dựa vào trên người Dạ Quân Mạc ngủ.
Vốn
nàng còn tính phải dè dặt một chút, kết quả bởi vì xe ngựa quá nhỏ, sau
khi đi vào băng nguyên, nhiệt độ không khí lại càng ngày càng lạnh, Dạ
Quân Mạc như là một cái ấm lô tự nhiên, khiến cho Bạch Vũ không tự chủ
được dán sát vào, cơ hồ là mỗi sáng sớm đều tỉnh lại từ trong lồng ngực
hắn.
Vài ngày sau, rốt cục cũng tới được phần cuối của băng
nguyên, chỗ của Vô Trần Cung. Gió tuyết lan tràn, sơn môn nguy nga, cùng với linh khí cường đại chưa tới gần cũng cảm giác được, đó là kết giới
linh lực bao phủ cả tòa núi tuyết.
Bạch Vũ đứng ở trước cửa sơn
môn, cảm nhận được một cái rùng mình lạnh thấu xương, quần áo có dày hơn nữa cũng không chống cự được, Bạch Vũ dùng linh khí bảo vệ thân mình,
mới cảm thấy dễ chịu một chút.
"Đi lên đi." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ sửng sốt, "Ngươi không vào cùng ta?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt cười, "Muốn ta cùng nàng đi gặp đệ tử Vô Trần Cung?"
"Ách. . . . . . vậy thì không cần." Nàng không muốn dựa vào thân phận của Dạ Quân Mạc ở Vô Trần Cung cáo mượn oai hùm.
Dạ Quân Mạc không nói gì, lấy ra một cái khăn che mặt tơ lụa thêu hình
lông chim cho nàng mang theo, bỏ lại một câu, "Chọn đỉnh Vô Danh."
Bạch Vũ đờ đẫn chớp mắt, nàng có thể chấp nhận mang khăn che mặt, khăn sa
này nhẹ nhàng thoải mái, còn có thể tránh được phiền toái, mang theo thì mang theo. Nhưng đỉnh Vô Danh là cái quỷ gì?
Nàng chưa kịp hỏi rõ ràng, Dạ Quân Mạc đã đi rồi. Nàng đành phải một mình giẫm lên tuyết đọng, đi vào sơn môn.
Kết giới linh lực hơi hơi dao động một chút, nhưng không có ngăn cản, để
cho nàng đi vào. Nhưng nàng đi được không bao lâu liền phát hiện, nàng
lạc đường, vòng vo vài vòng thế nhưng lại về tới chỗ sơn môn.
Kết giới này chẳng những ngăn cản người ngoài tiến vào, còn có tác dụng mê
huyễn, nếu không phá giải được sẽ không có cách nào lên núi, cái này xem như là khảo nghiệm sao? Bạch Vũ cẩn thận hồi tưởng lại con đường mình
đã đi qua, lại chọn một con đường khác.
Kết giới linh lực tương
tự như vậy trong trí nhớ của nàng có rất nhiều, so với kết giới nơi này
còn phức tạp hơn, cho nên phá giải cũng đơn giản. Thay đổi một con đường khác, sau đó quanh quẩn vài vòng Bạch Vũ đã ra giữa sường núi.
"Vậy mà có thể đi được đến nơi này, ngươi rất lợi hại. Không nghĩ tới người
ta nhận được lại là ngươi." Một thanh niên nam tử đột nhiên xuất hiện
trước mặt nàng, kiêu căng vòng tay.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy, vậy mà là một người quen, là người nàng gặp lúc khiêu chiến Vô Trần bảng - Tả Vũ.
"Là ngươi, ngươi cũng tiến vào Vô Trần Cung?"
Thần sắc Tả Vũ ảm đạm xuống, bĩu môi, "Không, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, ở trong này làm việc vặt, cũng làm chút việc chân chạy. Đi thôi, ta
mang ngươi lên núi, kết giới nơi này nếu không có người dẫn đường, có
vài người cả đời cũng không đến được Vô Trần Cung."
Có Tả Vũ dẫn
đường, rất nhanh Bạch Vũ đã đến phía trước Chủ Điện Vô Trần Cung, phía
trước điện là một quảng trường rộng lớn, có không ít đệ tử nội môn Vô
Trần Cung tụ tập, ánh mắt thường lướt qua trên người Bạch Vũ, có tò mò,
có khinh thường, còn có khiêu khích.
Ngoại trừ Bạch Vũ, tám đệ tử mới khác cũng đã đến đông đủ, Bạch Vũ liếc nhìn một cái liền thấy được
Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên.
Đôi mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng lên,
vui sướng lao thẳng lại đây, ôm lấy cánh tay Bạch Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ăn phải mướp đắng, "Vũ tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi. Chúng ta cũng đã đợi hai giờ, cũng không có người nói cho chúng ta biết tiếp theo phải
làm sao. Tỷ nói xem Vô Trần Cung là có ý gì đây?"