"Mau, mau giết chết bọn họ!" Bắc La Quận Vương nghiến răng nghiến lợi rống giận.
Vẻ mặt mọi người đau khổ, bọn họ cũng muốn, nhưng Triệu hoán thú của mình
đã bị dọa đến run rẩy, lấy cái gì đi chiến đấu, dựa vào Linh thuật của
chính mình sao?
Bọn họ còn chưa có hành động, bóng dáng đơn độc
của Hắc Ưng đã di chuyển, lao xuống dưới, hình thể khổng lồ lật mình
quét qua tất cả, cánh chim sắc bén giống như thanh kiếm sắc nhọn thu gặt sinh mệnh, trận hình vây quanh của Bắc La nhất thời hỗn loạn bỏ chạy,
đả thương, bị thương.
"Hỗn đản! Hỗn đản! Bách Lý Uy đâu? Hắn
thống lĩnh quân đội như thế nào?" Bắc La Quận Vương tức giận sôi lên.
Triệu hoán thú của Bắc La Quận Vương bị thương trong hỗn loạn, lùi bước
không dám tiến lên.
Bắc La Quận Vương cũng là Triệu hoán sư đỉnh
cấp, là cường giả số một số hai ở Vân Vũ Thần Châu, vì sao ở trước mặt
Dạ Quân Mạc lại cảm thấy mình hèn mọn giống như hạt bụi, tại sao một
kích cũng không chịu nổi?
" Từ lúc đại điểu xuất hiện đã không thấy Bách Lý tướng quân, tìm khắp nơi cũng không thấy” Hộ vệ hoảng hốt bẩm báo.
"Cái gì! Bách Lý Uy dám lâm trận bỏ chạy?" tâm tình của Bắc La Quận Vương đã không thể dùng phẫn nộ để hình dung, hắn tức giận đến sắp hộc máu .
Bá ——
Uy áp khủng bố nghênh diện đánh tới, nháy mắt đánh toàn bộ hộ vệ bên cạnh
Bắc La Quận Vương bay ra ngoài. Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ đi đến trước mặt của hắn, Bạch Vũ không nói hai lời, hỏa diễm chói mắt đổ ập vào người
Bắc La Quận Vương.
Bắc La Quận Vương bị uy áp cường đại tản mát
ra từ trên người Dạ Quân Mạc ép tới không còn khả năng công kích, căn
bản trốn không được, cuống quít kéo Linh khí toàn thân lên chống đỡ vẫn
bị đánh cho thiếu chút nữa hộc máu, giống như quả bóng cao su lật mình
vài cái rồi té ngã, đâm vào một đống đổ nát.
"Ngươi làm càn!
Không muốn mạng của sư phụ ngươi nữa sao?" Bắc La Quận Vương run
run tựa vào cạnh tường, vương bào màu vàng sáng bị đốt cháy đen, dính
đầy bụi đất và vết máu, có vẻ chật vật không chịu nổi.
"Vì sư phụ ta, mới phải giết ngươi! Ngươi chết, khế ước cũng được giải!" trong mắt Bạch Vũ hiện lên một chút sắc bén.
Vốn khế ước nô bộ của Bạch Tử Quỳnh chính là nhiều thế hệ hiệp ước của
huyết mạch này, giết Bắc La Quận Vương cũng vô dụng, trừ phi tiêu diệt
tất cả huyết mạch hoàng thất Bắc La. Nhưng khế ước lời hứa không có
huyết mạch trói buộc, chỉ cần chủ khế ước chết đi, khế ước cũng có thể
được giải trừ.
Nếu Bạch Vũ đoán không lầm, thì chính là Bạch Tử
Quỳnh khế ước với Bắc La Quận Vương , nếu không có Huyết Châu Tử, cũng
chỉ có thể xử lý Bắc La Quận Vương.
Mặt Bắc La Quận Vương xám như tro tàn, cả người lạnh như băng. Hắn thần không biết quỷ không hay nâng cấp khế ước trên người Bạch Tử Quỳnh thành khế ước lời hứa, khống chế
được tư tưởng của bà, muốn cho bà nhẫn nhục dốc sức cả đời.
Ai
biết Bạch Tử Quỳnh lại nuôi một đồ đệ tốt, ngược lại hắn vì vậy mà phải
chết, hắn đây là đã tạo nghiệt gì? Sớm biết vậy sẽ không mạnh mẽ giữ lại Bạch Tử Quỳnh, chung quy thả Bạch Tử Quỳnh đi so với mất mạng cũng tốt
hơn.
Nhìn hỏa diễm diễm lệ vọt ra trên tay Bạch Vũ, lần đầu tiên
hắn cảm thấy tử vong cách hắn gần như vậy, hắn hối hận đến ruột cũng
biến thành màu xanh, cà lăm cầu xin tha thứ: "Bạch Vũ, ta thả Bạch Tử
quỳnh đi, ta cam đoan sẽ không mệnh lệnh Bạch Tử Quỳnh làm bất cứ một
chuyện gì nữa, khế ước có hay không cũng đều giống nhau. . . . . ."
"Ta tin ngươi? Sư phụ ta dốc sức cho ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lấy đi
dược liệu của bà ấy, muốn bà ấy chữa bệnh, lại không lúc nào là không
nghĩ bà ấy phải chết, tất cả chuyện nguy hiểm đều giao cho bà ấy làm.
Mười năm nay bà ấy đã bị trọng thương ba lần, gãy chân hai lần, nếu
không bà ấy y thuật cao siêu, đã sớm trở thành một người tàn phế. Lần
này có nói cái gì thì ta cũng sẽ vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn!" Bạch Vũ
cũng không vì vậy mà thay đổi.
Mặt Bắc La Quận Vương đỏ lên, cũng không trả lời, vừa sợ hoảng chuyển về phía Dạ Quân Mạc: "Mạc Điện, Mạc
Điện ngươi cứu ta. Không phải ngươi còn muốn bảo vật trấn quốc của Bắc
La sao? Giết ta thì sẽ không còn ai biết tông tích nữa!"