Lão John do dự một
chút, nhưng cũng đáp ứng rồi, còn rất sảng khoái hỏi có cần giúp đặt vé
máy bay giùm không. Cô cũng trong nháy mắt nhiệt tình ra hẳn, nghĩ là
vẫn còn ở Italia mấy tháng nữa, tìm một vị trí ngồi xuống, bắt đầu im
lặng không nói gì mà nhìn lão John và Phòng Đinh Việt.
"Em đây là làm sao vậy?" Đến cùng là Phòng Đinh Việt thấy không tự nhiên trước,
cắt ngang đoạn nói chuyện với John, quay qua nhìn cô.
Cô nghĩ nghĩ, bắt đầu hướng anh chớp mắt: "Anh Đinh Việt, về Kinh Thành phải không..."
"Cho nên?"
"Đem một ít cái gì thịt bầm rán a, mứt quả a, khoai tím nhỏ vân vân a! Còn
có bánh đậu xanh a! Italia mua không được a!" nói xong còn không quên
nháy mắt với lão John: "Thật sự là rất ngon, rất ngon nha!" nghĩ nghĩ
lại khôi phục vẻ đứng đắn, thêm một câu: "Ừm, An An nói nó muốn ăn."
"Cố Tiểu An không phải sinh tại Italia sao? Làm sao biết được những thứ
đó." Cửa phòng bị mở ra, Từ Mân đi vào, kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt tràn
đầy sự hồ nghi nhìn cô, nhưng trên mặt vẫn hòa nhã dễ gần. Nhưng mà cô,
rất muốn lột xuống bộ mặt đó của cô ta...
Cô hơi cứng đờ, "Chính
là em muốn ăn a, anh Đinh Việt thương An An, mang theo An An không phải
được ăn nhiều hơn sao!" cô làm nũng cười cười, không để ý nói.
Cô ta
nhưng lại cứng họng, trầm mặt nhìn cô, lại nhìn về lão John và Phòng
Đinh Việt bên cạnh, mới nói: Tiểu Ái, em có phải cuộc sống có khó khăn
không?" Không đợi cô mở miệng, cô ta đã qua đây kéo tay cô, nằm tay cô
nói: "Tiểu Ái, em không có công ty quản lý, cho nên bên cạnh cũng không
có người quản lý và trợ lý, em một cô gái nhỏ lại còn phải dẫn theo một
đứa trẻ, quả thật không dễ dàng. Nếu không, Tiếu Ái, em tin Từ Mân chị
đây một lần, em theo chị, chị đích thân dẫn dắt em, nhất định sẽ làm em
nổi tiếng. Chị cũng sẽ cho em hai người trợ lý, như vậy thì có người
thời thời khắc khắc chăm sóc Cố An, em suy nghĩ suy nghĩ đi."
"Từ Mân, em ấy chỉ là một nha đầu tham ăn, cô cũng nghĩ quá xa rồi đó."
Phòng Đinh Việt mặt lạnh nhìn qua đây, đứng dậy liền kéo cô đi: "Đi,
Tiểu Ái, muốn ăn gì thì viết ra tờ giấy cho anh Đinh Việt, đều mang qua
hết cho em."
Ra khỏi phòng anh liền buông cô ra, cực nghiêm túc
mà nói với cô: "Tiểu Ái, em nghe rõ, đừng nghe lời cô ta, Từ Mân cô ta
không có tốt như vẻ bề ngoài đâu."
Cô gật gật đầu, tận đáy lòng thật sự cảm ơn anh.
Ngày hôm sau, cô vừa đến phim trường, thì thấy Phòng Đinh Việt mặt lạnh ngồi trên ghế, lão John lau mồ hôi đang nói gì đó, Từ Mân cũng đứng một bên, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Còn chưa đến gần đã nghe Từ Mân nói: "Mân tỷ đây cũng không phải làm khó cậu, Jay nhà chúng tôi trong tay
còn có những bộ phim khác, còn có hai quảng cáo đang đợi quay, theo hợp
đồng thì phần diễn của Mộc Thôn Cẩm hết là có thể xong việc rời đoàn
phim rồi. Cậu muốn xin nghỉ phép có thể, nhưng phải đem cảnh của Jay nhà chúng tôi quay xong rồi mới đi, nếu không, đợi cậu trở về lại, thời
gian lại phải đẩy lùi, mấy ngày đó cũng không phải dễ xếp lịch a."
Cô tức khắc nổi giận, nghĩ cũng không nghĩ mà đi qua đó, nhõng nhẹo yếu ớt kêu một tiếng: "Mân tỷ a, không phải chỉ là vấn đề lịch trình nhỏ bé đó thôi sao?"
"Có cần phải cứng nhắc như vậy không?" Cô quét qua
một vòng phim trường, Jay vẫn chưa đến, vẻ mặt hiểu rõ cười cười, "Mân
tỷ, chị ở trong giới có vai vế cao, ai mà không biết chị là người quả lý có kinh nghiệm lâu năm, tuổi tác kinh nghiệm để ở đó, chị không nên tức a, hễ tức, lại già thêm vài tuổi không phải sao?"
Từ Mân mới đầu đoán chừng là còn nghe thuận tai, sắc mặt tốt đi không ít, nghe cô nói
đến tuổi tác, khuôn mặt lập tức đen lại. Tử huyệt lớn nhất của cô ta
chính là tuổi tác, cô ta thích người đàn ông nhỏ hơn cô ta 7 tuổi, ai
nói cô ta lớn tuổi cô ta lập tức nhảy dựng lên.
Quả nhiên cô ta đem tính khí tốt mà bình thường giả bộ ra thu về, liếc mắt nhiền cô: "Cô đây là nói chuyện làm sao thế?"
Cô xòe bàn tay ra, nhìn cô ta mà chớp chớp mắt: "Nói sự thật!"
Cô kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cũng mặc kệ ánh mặt của người ngoài,
nhếch mài mở miệng: "Mân tỷ, ở đây trừ Jay ra đều là người mới, người
mới có bao nhiêu không dễ dàng em nghĩ chị đây cũng rõ. Anh Đinh Việt
vẫn luôn rất chuyên nghiệp, nhà anh ấy có việc về nhà một chuyến, mọi
người châm chước châm chước không phải là được rồi sao? Trước chưa nói
bộ phim này có nổi hay không, chỉ nói sau này đều cùng lăn lộn trong
giới, cách ba năm ngày là đụng mặt, thêm một người bạn dễ nói chuyện hơn không phải sao? Lại nói, tính khí của Jay người trong đoàn phim ai mà
không biết, anh ấy vì muốn Cố Tiểu An nhà tôi yên lòng, bất chấp mà uống hết một bình sửa bò. Nếu như là người khác uống thì không nói gì, nhưng Jay là người lấy sửa bò xem như là thuốc độc, anh ấy có thể làm đến như vậy, không xem An An là đứa trẻ 2 tuổi, làm cho có rồi đem về phòng hóa trang đổ hết, mà là uống hết trước mặt cậu. Không còn gì phải nói, anh
ấy là một người hiền hậu. Mân tỷ là một người quản lý, đương nghiên là
phải hướng về phía lợi ích mà suy nghĩ, nhưng mà chị hỏi qua Jay chưa,
anh ấy là người tốt như vậy, sẽ khó nói chuyện như vậy sao? Lại nói sâu một chút, anh ấy sẽ cho chị chèn ép đồng liêu, ức hiếp người mới?"
Những lời này nói vô cùng nặng, mặt Từ Mân lúc trắng lúc xanh. Đến cuối
cùng tức đến dậm chân, xoay người bỏ đi.
"Tiểu Ái!" Phòng Đinh Việt nhìn cô, thở dài: "Vì anh mà đắc tội với cô ta đáng không?"
"Ai vì anh?" Cô trừng mắt nhìn anh, lắc đầu, trong lòng sảng khoái: "Các
người đều không nhìn ra, em đây là sớm đã xem cô ta không vừa mắt." Lúc
này mới vỗ vỗ chân, đứng dậy, quay đầu lại nhìn Phòng Đinh Việt nở nụ
cười thần bí: "Kinh Thành a! Anh hiểu mà!"
Anh gật gật đầu, làm động tác móc ngoéo.
Phòng Đinh Việt ngày hôm đó liền đi, cô nhìn chiếc xe đua của anh lái ra khỏi đoàn phim, đáy lòng rất là an ổn, lần này anh rốt cuộc cũng không bỏ lỡ rồi, bỏ lỡ gặp mặt mẹ anh lần cuối, không thể làm gì khác hơn là ngước
đầu nhìn sao trên trời, đưa đôi tay ra tự ôm lấy mình, tưởng tượng cái
ôm của mami.
Lúc Phó Quân Nhan nghe được chuyện này, cái gì cũng không nói. Cô hỏi, "Sao anh không giống họ mà nói em lỗ mãng a?"
Anh nhìn cô cười, liên tục mấy ngày liền quay phim dưới cường độ cao khiến
anh nhìn có chút mệt mỏi, chỉ là nụ cười của anh vẫn ấm áp như cũ, anh
nói: "Em vui là được."
Sau đó, đáy lòng cô có cái gì đó tan rã, 'lốp bốp' rung động.
Lúc Jay đến mời cô ăn cơm, cô đã đồng ý. Cũng là Từ Mân mặc nhận, bởi vì
anh nói giúp Từ Mân không ít lời tốt, còn nói, có muốn suy nghĩ ký hợp
đồng cùng công ty với anh không.
Lần này cô lắc đầu, quả quyết cự tuyệt. Từ Mân rất thông minh, trước là muốn bắt cô vào tay, sau đó tùy ý cô ta ngắt nhéo, cô đâu phải ngốc... nhưng cô biết Jay thật sự cho là
Từ Mân sẽ làm một người quản lý có trách nhiệm, bởi vì Từ Mân đối với
anh tốt đến móc tim móc phổi.
Anh dẫn cô đến một tiệm nhỏ ở phố
Trung Hoa, nói: "Tiệm ăn Trung Hoa này món ăn làm rất là địa đạo(1) ,
chúng ta hôm nay nếm thử?
Cô gật đầu, mặc anh quen thuộc mà gọi món, kiếp trước anh dẫn qua cô đến đây, quả thật, rất là rất là ngon.
"Em một mình ở bên ngoài dẫn theo An An, buổi trưa ăn cơm như thế nào? cũng là giống bọn anh kêu thức ăn ngoài, ăn món Italia? Tiểu Ái, em không
biết, anh bây giờ nhìn thấy mì ống có chút sợ rồi?
"Anh nói gì?"
"Món ăn Mân tỷ làm rất ngoan, em dẫn theo An An một mình ở bên ngoài, tuy là đạo diễn nói Phó Quân Nhan mỗi ngày đến đưa rước bọn em, nhưng, ăn cơm
vẫn là không tiện phải không? Thật sự không suy nghĩ cùng anh tạo dựng
sự nghiệp?
Chả trách, cô ngày ngày cùng Phó Quân Nhan cùng ra
cùng vào, hai người nam nữ độc thân ở chung, trong đoàn tin đồn gì cũng
không có. Chẳng lẽ, bọn họ đều nghĩ là cô một mình dẫn theo An An ở bên
ngoài, cô nhất thời mơ màng, Phó Quân Nhan làm sao làm được? Che được
đôi tai của nhiều người như vậy.
"Tiểu Ái, em đang nghĩ gì vậy?"
"Ồ." Cô hoàn hồn, nhìn anh "Em nghĩ việc ký hợp đồng nên suy nghĩ kỹ hơn, em cần suy nghĩ lại."
"Cũng phải, em nghĩ như vậy cũng đúng."
Đồ ăn lần lượt được đem lên bàn, Jay tỉ mỉ giới thiệu từng món cho cô, cô
mỗi món đều nếm thử, nhưng lại không nhớ được mùi vị của kiếp trước. Sau đó Jay nói: "Hương vị quê hương, đi đến đâu, đều rất dễ thích ứng được, riêng chỉ có thức ăn, vừa vào miệng, liền biết được là rời nhà rồi."
Lúc anh nói câu này rất cảm tính, nhìn đồ ăn trên bàn, giống như đang
nhìn về quê hương. Lại cười đem một dĩa 'ma bà đậu hủ' nhìn có vẻ thơm
cay đẩy đến trước mặt cô: "Nào, nếm thứ đi, hương vị quê hương, anh dẫn
em đến tìm cố hương đây."
Sau đó anh nghiêng đầu đánh giá cô một
hồi, thần sắc của ánh mắt đó, khiến tim cô khẽ động, hoàn toàn không che giấu vẻ yêu thích, cô nghe anh nói: "Tiểu Ái, anh vẫn luôn muốn hỏi em, em là con lai của nước nào, mắt em thật sự rất đẹp."
Cô lắc đầu, chỉ nói "Em cũng không biết, daddy không nói chuyện của mami cho em biết."
Cô của kiếp trước, hằng ngày đều ăn thức ăn của đoàn phim đặt, đúng là như Jay nói, nhìn thấy mì ống là sợ. Nhưng, lần này, Phó Quân Nhan cơ hồ
nhận làm hết một ngày ba bữa của cô và An An, tài nấu nướng của ăn cực
giỏi, mỗi ngày đều là những món ăn Trung Quốc ngon đến chịu không nỗi.
Bao tử của cô, ngược lại giải được nỗi nhớ quê nhà.
Cho nên cùng
Jay ăn bữa cơm này, cô có hồi tưởng như thế nào, củng là biết được, thật sự không còn nỗi kích động và vui vẻ như kiếp trước.
Buổi tối cô dỗ An An vào giấc ngủ rồi, ôm lấy chăn nhỏ ngồi ở sôpha đợi Phó Quân
Nhan kết thúc công việc, cô thật sự rất hiếu kỳ, anh làm thế nào man
thiên quá hải(2) , cả lão John cũng cùng anh nói dối, hai giờ sáng anh
mới về, phòng khách không mở đèn, đi qua sôpha thấy cô rút ở đó hiển
nhiên cũng sững sờ, nhỏ tiếng gọi cô: "Tiểu Ái, Tiểu Ái?"
"Về rồi à?" cô thật sự là mệt rồi, ánh mắt uể oải nhìn anh, che miệng lại ngáp
một cái, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống...
"Cố ý chờ anh về?" Anh buông xuống áo trên tay, trên mặt cười đến vui vẻ, theo ngồi xuống.
"Ừm!" Cô nghiêng đầu ôm đầu gối ngồi nhìn anh, mới hỏi "Phó Quân Nhan, thì ra đoàn phim không ai biết chúng ta ở chung nhà à?"
Anh chớp chớp mắt, "Em muốn hỏi gì?"
"Anh là làm sao làm được vậy a? Rõ ràng chúng ta ở cùng nhau a! Làm sao lại không ai biết!"
"Chúng ta ở cùng nhau a..." Anh cứ như vậy mà nhìn cô, giống như có thể hút
cô vào trong vậy, lập lại lời của cô, ngữ điệu cực êm dịu, làm cho tim
cô mềm thành một mảnh, tai hại... người đàn ông này là một yêu nghiệt.
Cô cũng gấp rồi, đưa một cánh tay ra kéo ống tay áo của anh, mặc kệ mọi
thứ nói: "Anh nói nhanh đi mà, người ta buồn ngủ rồi!"
Anh mặc cho cô kéo, "Hà Đồn ngốc."
"Em lại không có phồng má, chỗ nào giống Hà Đồn?"
"Ngốc!"
"Anh mới ngốc! Phó Quân Nhan! Em không để ý anh nữa! Anh mới giống Hà Đồn, cả nhà anh đều giống Hà Đồn!"
"Được thôi."
Nhụt chí, phát điên...
"Thật ngốc!" Anh cư nhiên đưa tay ra ôm cô vào lòng, đầu chống ở trên vai cô, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua tai cô, nhột nhột.
"Ừm." Cô bất giác thả nhẹ giọng điệu. Nghĩ nghĩ, nắm lấy bàn tay ôm cô của anh, cảm thấy như vậy có thể cho anh sức mạnh.
Toàn thân anh khẽ run, thật lâu sau mới thở dài nói: "Chúng ta không có ở chung với nhau, Hà Đồn ngốc."
"A!"
"Anh mỗi buổi tối đợi em và An An ngủ, rồi rời đi. Ngày hôm sau lại từ khu
trọ qua đây làm cơm cho bọn em, rước em và An An đến phim trường, những
việc này, em cũng không biết? Một chút cảm giác cũng không có?" Anh thở
dài, đôi tay ôm cô càng chặt hơn. Lòng ngực anh rất ấm áp, dựa vào rất
thoải mái. Trái tim của cô đột nhiên cũng rất ấm áp, người đàn ông này,
người đàn ông này...
"Tiểu Ái ngốc, em là con gái, lời nói bóng
gió không tốt." Anh nắm lại tay cô, khí lực toàn cơ thể của cô như bị
hút cạn. Môi của anh dán bên tai cô, hơi thở nhàn nhạt gần cô như vậy,
anh nói: "Làm sao lại có Bảo Bối ngốc như vậy..." lại giống như rất vui
vẻ mà cười, "Thì ra em một chút cũng không sợ anh a..."
"A?" Cô ngẩn người, bắt đầu điên cuồng mà nghĩ, Phó Quân Nhan, có cái gì đáng sợ?
"Không sao, Tiểu Ái ngoan, đừng nghĩ nữa. Ngủ đi, không phải buồn ngủ rồi
sao?" Anh vỗ vào tay cô, nhẹ nhàng chậm rãi, giọng của anh giống như bản nhạc hay nhất mà cô nghe qua, daddy chỉ kéo qua một lần, giống như cái
ôm của mami, ngọt nhưng không ngấy.
Cô gật gật đầu, bắt đầu rơi vào mơ hồ, thật sự ngủ trong lòng anh.
Sau đó mấy ngày, cô bắt đầu giả vờ ngủ, mỗi một lần, anh cũng đều đứng một
hồi bên mép giường của cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở dễ chịu của
anh. Sau đó, anh sẽ giúp cô kéo lại chăn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rồi sau đó lại đi đến phòng An An. Cuối cùng anh sẽ khóa kĩ cửa biệt
thự, không quay đầu lại mà rời đi.
Cô một lần lại một lần núp ở
dưới cửa sổ nhìn bóng lưng anh lạc vào màn đêm u tối, cứ như vậy từng
chút từng chút đi xa. Lại nhìn lúc mặt trời lên, anh lại một lần nữa
bước những bước chân kiên định hướng về phía cô đi tới. Khoảnh khắc đó,
viền mắt liền không nhịn được mà cay lên. Có một tiếng nói một lần lại
một lần nói với cô, 'Cố Bảo Bối, mày tiêu rồi...'
(1) địa đạo: ở đây có nghĩa là món ăn làm giống như mùi vị của quê nhà.
(2) man thiên quá hải: ý đây là lừa gạt được hết mọi người.