Vậy mà cô ta lại gật
đầu, nhàn nhạt nói: “Anh nói đúng, tôi không vui vẻ.” Cô ta quay sang
nhìn tôi, cảm xúc trong ánh mắt đó không nhìn ra được, chỉ là đột nhiên
khiến người ta có cảm giác như u ám đến đáng sợ, thậm chí trên mặt cô ta còn mang theo cả oán hận, cô ta nói: “Cố Bảo Bối, ngay từ lần đầu tiên
khi gặp cô tôi đã rất ghét cô.” Nói xong chính cô ta lại tự cười rộ lên, giống như đang thở dài nói: “Nhưng như vậy thì sao chứ, vẫn có rất
nhiều người che chở cho cô…” Tôi không biết nên nói gì, cũng không hiểu
được tức giận và chán ghét của cô ta từ đâu mà đến. Có lẽ giữa người và
người luôn tồn tại mối quan hệ này, có những người vừa sinh ra đã không
hợp nhau, chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy chán ghét. Giống như tôi và
Từ Hồng, nhưng phản ứng của tôi không rõ ràng như của cô ta, tôi ngốc
nghếch lại chậm chạp hơn so với cô ta nhưng tôi cũng biết rằng tôi và cô ta không hợp với nhau.
“Tôi cũng rất ghét cô.” Tôi trợn to mắt
nói, ngăn Phòng Đinh Việt đang muốn nói chuyện lại, tôi tiến lên mấy
bước, tức giận nói: “Cô thích Jay là việc của cô, nếu trong tình yêu mà
tôi thích bạn thì bạn nhất định phải thích tôi, như vậy trên thế giới
này cuộc sống không phải là quá hoàn hảo rồi sao. Đời này tôi không làm chuyện gì không tốt cho cô, cũng không gây ra chuyện gì không tốt cho
Jay. Ngược lại là cô, chó cùng rứt giậu. Cô cảm thấy cô hủy cuộc đời của anh ta thì cô sẽ được cái lợi gì hay sao? Khiến cho anh ta hận cô? Cô
tính muốn anh ta cả đời đều nhớ đến cô như vậy hay sao? Cần gì phải làm
vậy? Một người phụ nữ thông minh là người biết buông bỏ, như thế cô sẽ
được điều gì? Huống chi, Jay là nghệ sĩ do một tay cô dẫn dắt, cũng là
nghệ sĩ mà cô bỏ ra nhiều tâm huyết nhất, chính bản thân cô cũng nhìn
thấy anh ta đã vượt qua bao nhiêu gian nan, hiện tại cô lại dùng chính
bàn tay đó để hủy anh ta, cô thật độc ác…” Tôi nhìn cái chân vẫn còn
đang bó bột của cô ta nói: “Dựa vào mối quan hệ và kinh nghiệm của cô
trong làng giải trí, cho dù cô có trở thành một người què cũng có thể
tiếp tục bước đi. Nhưng nếu tự tay cô hủy Jay, mất đi điểm mấu chốt của
người đại diện. Chính cô tự suy nghĩ xem cô còn chỗ đặt chân trong làng
giải trí hay không, liệu còn ai dám kí hợp đồng với cô?”
Cô ta
giống như cũng bị chấn động một chút, ánh mắt ngoan độc nhìn tôi: “Chân
tôi không cần cô để ý.” Cô ta kích động hét lên, hai tay nắm chặt vào
chiếc chăn, tức giận nói: “Cô thì biết cái gì? Cố Bảo Bối, tôi rất ghét
tên cô, Tiểu Ái, Tiểu Ái. Tôi hận cái tên này. Hận lúc Jay gọi cái tên
này luôn mang theo ánh mắt say đắm. Anh ta chưa bao giờ dùng loại ánh
mắt này nhìn tôi lấy một chút. Cho dù chỉ là một cái liếc mắt cũng
không. Anh ta nói cho dù có bị hai bàn tay trắng cũng không bao giờ yêu
tôi. Anh ta nói cô là tình yêu mà anh ta chờ đợi cả đời. Anh ta nói cho
dù anh ta có bị người trên toàn thế giới vứt bỏ thì anh ta cũng muốn nói cho cô biết anh ta yêu cô. Anh ta không cần cô nhìn anh ta, không cần
cô yêu anh ta, không cần cô ở bên anh ta, anh ta nói anh ta yêu cô là
việc của anh ta, anh ta sẽ dùng hết khả năng của anh ta để bảo vệ cô.
Cho dù cả cuộc đời này anh ta phải lưu lạc đầu đường anh ta cũng muốn
yêu cô. Vậy àm cô còn nói cô không làm bất kỳ chuyện không tốt gì với
tôi hay sao? Cô vẫn không biết xấu hổ mà nói như vậy hay sao?”
Tôi lảo đảo, có chút thẫn thờ, Phòng Đinh Việt đúng lúc đỡ lấy tôi, nhéo
nhéo cánh tay tôi. Tôi tỉnh táo lại, nghiêng đầu đánh giá người phụ nữ
liều lĩnh trên giường, cười châm biếm với cô ta, nhẹ nhàng nói hai chữ:
“Kẻ điên.”
Toàn cơ thể cô ta đều run lên, đột nhiên thấp giọng
hỏi tôi: “Cô không tò mò hay sao? Đoạn video clip kia? Video clip của
tôi với anh ta?”
Cô cảm thấy dáng người của cô có gì đẹp à? Tôi
lạnh lùng lườm cô ta một cái. Đè nén những cảm xúc không rõ ràng trong
lồng ngực, cố gắng bình tĩnh nhìn cô ta, nói giống như đang gằn từng
chữ: “Vì sao tôi phải tò mò? Anh ta cũng không phải chồng tôi?” Đời này, anh ta thực sự không phải là chồng tôi, kể từ khi xảy ra vụ tai nạn,
tôi gọi điện cho anh ta mà Phó Quân Nhan nghe điện thoại thì tất cả, tất cả đã sớm thay đổi khỏi quỹ đạo ban đầu của nó rồi…
“Ha ha, vậy
mà cô lại không hề thích anh ta sao? Khi cô xảy ra tai nạn xe cộ ở
Italy, người đầu tiên cô nghĩ đến chắc chắn là anh ta, cô khóc chỉ gọi
tên anh ta.” Cô ta nói, trong đáy mắt chỉ tràn đầy chất vấn, thậm chí
chỉ là tức giận khi bị cướp mất tình yêu.
Tôi hạ mi mắt, trong
đầu rõ ràng hiện lên dãy số kia, số điện thoại của Jay, tôi đã từng gọi
qua không ít lần, làm sao có thể không nhớ được… Chỉ là từ khi trùng
sinh đến nay, dãy số kia đã trở nên mờ nhạt đối với tôi… Tôi nghe thấy
giọng nói thản nhiên của mình: “Chỉ là trước đó tôi vừa mới gọi cho anh
ta, trong lúc hoảng sợ vừa lúc gọi bừa một số mà thôi. Khi đó, trong
lòng tôi ôm một đứa trẻ, trước mắt thì có người chết. Chẳng qua là do
tôi bị sợ đến hồ đồ, những lúc như vậy chỉ là theo bản năng muốn sống
của con người mà thôi, lấy đâu ra mà lắm tâm tư như vậy?” Tôi nói, những lời thanh minh như vậy tôi đã từng nói qua nhiều lần rồi, nghe lâu như
vậy đến chính bản thân tôi cũng tin đó là thật rồi…
Cô ta nhìn
tôi, vẻ mặt trở nên rất kì lạ, ánh mắt mang theo mấy phần hoang mang,
bỗng nhiên hỏi: “Cô không thích Jay sao?” Sâu nặng như vậy, giống như
chỉ đang bướng bỉnh tìm một đáp án, cho dù không có một chút quan hệ gì
với cô ta.
“Anh ta là một người tốt…” Tôi nói, nghĩ lại những
chuyện đã xảy ra trong cả kiếp trước và kiếp này, mới nói tiếp: “Cô tổn
thương anh ta như vậy, anh ta cũng không hề nói một câu khó nghe với cô. Đương nhiên vì tình yêu mạnh mẽ, anh ta cũng sẽ không cãi lại. Từ đầu
đến cuối anh ta chỉ mở một cuộc họp báo cũng chỉ để thanh minh chuyện
xấu với tôi. Cô nghĩ mà xem, anh ta có bao nhiêu tốt bụng…” Tôi nhìn
phòng bệnh sạch sẽ xa hoa, chỉ chỉ nói: “Hiện tại anh ta không có một
thông báo nào, rất nhiều công việc cũng bị tạm dừng, sau lưng anh ta
đang phải gánh cả đống hợp đồng vi phạm điều khoản, cũng không nhận thêm bất kì hợp đồng nào. Nhưng mà anh ta vẫn phục vụ cô trong phòng bệnh
tốt như vậy. Jay quả thực là một người tốt.”
“Anh ấy tất nhiên là tốt.” Lúc này có vẻ như Từ Hồng đang rất kích động, thậm chí là hét
chói tai với tôi khiến cho trái tim bé nhỏ của tôi run rẩy, lại nghe
thấy cô ta nói: “Tất nhiên anh ấy là người tốt? Anh ấy sao lại không tốt được cơ chứ. Anh ấy đối xử với ai cũng rất tốt. Ngay cả với dì quét rác trong tổ diễn, mỗi ngày anh ấy cũng luôn tươi cười. Khi trợ lí mới tới
gây khó dễ về vấn đề trang phục với anh ấy, anh ấy cũng vẫn luôn cười
cười nói không sao cả. Anh ấy lập nghiệp từ hai bàn tay trắng cho nên
chưa bao giờ tỏ ra dáng vẻ ta đây. Đúng vậy, tôi hận chính bản tính
lương thiện của anh ấy, tôi hận anh luôn luôn đối xử với bất cứ ai cũng
rất tốt.” Trong giọng nói tràn đầy oán giận và tủi thân.
Lời nói
này cũng khiến cho tôi nhớ lại những khổ sở trong kiếp trước mà cảm thấy buồn phiền. Nhưng khi mở miệng nói chuyện tôi cũng không nể mặt một
chút nào: “Nếu con người anh ta không tốt như vậy thì sao có thể luôn
bao dung cho mọi việc làm của cô?”
Câu nói này của tôi đến ngay
cả bản thân tôi cũng không biết tại sao lại mang theo sự sắc bén, nói
xong đến chính bản thân tôi cũng thấy hoảng sợ, trong phòng bệnh lại
càng yên tĩnh hơn. Vẻ mặt của Từ Hồng rất đau khổ, mang theo vài phần
bất lực. Cô ta gục đầu xuống, khàn giọng khóc, nước mắt càng tôn lên vẻ
mặt thê lương của cô ta, tôi nghe cô ta nói: “Làm sao tôi có thể không
biết anh ấy tốt với tôi cơ chứ? Lúc anh ấy đi theo tôi là lúc mà tôi
đang rất nghèo túng, tôi xúc phạm một người có tiếng trong làng giải
trí. Rất nhiều nghệ sĩ trong tay tôi đều sợ liên lụy mà bỏ đi. Chỉ có
anh ấy, vẫn luôn đi bên cạnh tôi, khi tôi gặp phải rất nhiều khó khăn
cũng chưa từng trách móc. Diễn viên bắt đầu diễn xuất từ sớm như anh ấy
thực ra nên nổi tiếng từ lâu rồi, nhưng tất cả đều vì tôi mà sự nghiệp
của anh mới vất vả như vậy. Tôi nhiều tuổi hơn so với anh ấy, nhưng
nhiều khi toàn là anh ấy chăm sóc cho tôi. Anh ấy vẫn luôn đối xử với
tôi rất tốt, lúc mới đầu khi chúng tôi đến Nhật Bản quay phim, tiền công của chúng tôi còn không đủ để ăn no, người khác giúp đỡ tìm con đường
khác đều là anh ấy cố gắng làm việc đem tiền về cho tôi. Có một lần
chúng tôi đói muốn chết, ven đường lại có một người phụ nữ lấy một miếng chân giò hun khói cho chó ăn, lúc đó anh ấy nói với tôi: “Chị Hồng, tin em đi, hai người chúng ta nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp.” Tôi có
chứng uất ức, khi nổi giận lên là vừa đánh vừa mắng nhưng anh ấy cũng
chưa bao giờ trách tôi. Những người khác luôn thấy tôi là người phụ nữ
mạnh mẽ không có gì là không làm được. Nhưng anh lại nói: “Chị mệt mỏi
rồi, đi nghỉ ngơi đi, không cần luôn cố gắng hơn người như vậy.” Chưa
bao giờ anh nhắc đến việc tôi lớn tuổi hơn anh, anh chưa bao giờ chê tôi già. Cô nói xem, một người đàn ông như vậy thì tôi sao có thể không
thích anh ta được cơ chứ?” Câu nói cuối cùng hoàn toàn là hét lên. Từ
Hồng có chứng uất ức? Tôi vừa ngạc nhiên xong lại thở dài trong lòng.