Lúc Cố Bảo Bối mang thai cô cũng không bị béo lên, tứ chi vẫn nhỏ gầy
như cũ, nhưng mà bụng thì phồng lên đến không ngờ. Hiện tại sau khi sinh đứa nhỏ xong, thân hình cô cũng khôi phục rất nhanh. Chỉ có một chút
không tốt, đó chính là cô không đủ sữa để nuôi dưỡng hai tiểu bảo bảo.
Là một người phụ nữ, vì đứa nhỏ của mình thì việc gì họ cũng có thể làm,
đây là bản năng của người phụ nữ, gọi tắt là tình thương của mẹ. Cho dù
có nhiều người nói cho con bú sữa mẹ sẽ làm ngực bị chảy xuống. Nhưng Cố Bảo Bối đều không thèm để ý, cô luôn kiên trì chính mình cho con bú mẹ. Chỉ là không đủ sữa, vậy nên không thể kiên trì đến cuối cùng rồi.
Tiểu Tiểu và Tâm Ngô đều là miếng thịt rơi xuống từ trên người Cố Bảo Bối,
nếu nó đói bụng thì cô cùng không dễ chịu. Ngay lúc cô rơi vào tình thế
khó xử, lúc cô không thể ép ra sữa nên cô cũng rơi nước mắt, Phó Quân
Nhan dứt khoát vỗ bàn, anh nói, anh trai nên nhường cho em gái, từ giờ
chỉ có Tiểu Tiểu được bú sữa mẹ.
Tổng hợp những tình huống thực
tế, lúc mới sinh ra thì Tiểu Tiểu thực sự là quá nhỏ. Đứa nhỏ này chắc
là lúc trong bụng mẹ nhường hết cho anh, không hấp thụ được bao nhiêu
dinh dưỡng. Hiện tại nuôi lâu như vậy, đặt cùng Tâm Ngô trong cái nôi,
cánh tay nhỏ cũng nhỏ hơn rất nhiều. Cố Bảo Bối có lo lắng cũng chỉ có
thể cắn răng chỉ cho Tiểu Tiểu ăn, nhìn Tâm Ngô khóc cô cũng chỉ có thể
đau lòng quay mặt đi. Bởi vì người lớn nói rồi, khi dứt sữa sẽ phải dứt
hoàn toàn, nếu bạn do do dự dự, vừa khổ đứa nhỏ, vừa khổ người lớn.
Phó Tâm Ngô mặc dù bình thường rất ngoan ngoãn, ban đêm chưa bao giờ khóc.
Nhưng khi uống sữa bột, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mới ra đời, vừa dứt
sữa mẹ, khóc đến nỗi khiến cô bé con khóc theo. Mỗi lần nhìn đứa nhỏ bú
mẹ, Bảo Bối ôm Tiểu Tiểu bú sữa, bên kia Phó Quân Nhan cũng ôm con trai
uống sữa bột. Tâm Ngô mới đầu làm sao cũng không chịu ngậm núm vú cao
su, cái miệng luôn đẩy đẩy, một chút cũng không chịu uống…… chỉ biết oa
oa oa khóc đến mức đáng thương vô cùng, giống như biết được, cái cổ nhỏ
luôn quay sang nhìn em gái được mẹ cho ăn sữa, hai tay nhỏ bé còn quơ
quơ không ngừng.
Lúc này, hai đại nhân cũng không có biện pháp gì tốt, mà người đưa ra biện pháp tốt lại là bạn học Cố Tiểu An. Bạn học
Cố Tiểu An vốn là mong đợi cháu trai nhỏ, vì vậy khi Tâm Ngô vừa khóc
nhóc lập tức hấp ta hấp tấp chạy đến, vừa lắc lắc cái nôi, vừa ca hát,
xong còn kéo Tiểu Khải, cưỡi lên người Tiểu Khải kéo violon, các kĩ năng đều lấy hết ra để dỗ cháu trai nhỏ Phó Tâm Ngô. Xong cậu nhóc còn cầm
bình sữa mà mình yêu thích nhất vừa phồng má uống sữa tươi, vừa cẩn thận nhìn về phía Tâm Ngô nói chuyện: “Cháu trai nhỏ à, nhìn An An này. Nhìn An An. Uống sữa tươi là ngon nhất trên đời.” Cứ khai thông như vậy,
khai thông nhiều, có thể bởi năng lực bắt chiếc của đứa bé rất mạnh, Tâm Ngô nhìn về phía núm vú cao su uống từng ngụm từng ngụm, sau đó cũng
phồng gương mặt nhỏ nhắn lên uống.
Về sau này, đến giờ cơm của
các bảo bảo, An An sẽ ôm bình sữa của nhóc đi tìm cháu trai
nhỏ,diễn#đàn@lê$quý%đôn, nhóc phải uống chung với cháu trai nhỏ….
Vì vậy nhà họ Phó thường xuất hiện một hình ảnh rất lôi cuốn người xem,
trong một căn phòng, người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu ôm bé gái, vẻ mặt dịu dàng cho bé uống sữa. Mà một bên, một người đàn ông cũng ôm trong ngực
là một đứa nhỏ trai, cầm một bình sữa trong tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng bé.
Một bên nữa, trên người một con chó màu trắng to lớn là cậu nhóc cùng
đang ôm bình sữa nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng người đàn ông uống ừng
ực ừng ực….. trong miệng còn thỉnh thoảng nói: “Nhìn An An, nhìn An An
này….”
Về sau nữa, Tiểu Tiểu cũng cai sữa mẹ rồi. Nhà họ Phó cũng mở nhà máy buôn sữa luôn. Vì không muốn lẫn bình sữa của bọn nhóc trong nhà, nên bình sữa của mỗi nhóc đều được quy định bằng màu sắc riêng.
Màu xanh dương là của An An, màu hồng là của Tiểu Tiểu, mà xanh lá cây
là của Tâm Ngô.
Có một lần Thư Sảng tới nhà họ Phó, bạn Cố Bảo
Bối đang loay hoay đến nỗi trời đất quay mù mịt, làm thế nào cũng không
tìm được cái ly, vì vậy tiện tay lấy một bình sữa sạch, bỏ lúm vú cao su đi làm thành cái cốc dót nước cho Thư Sảng. Bởi vì hai tiểu bảo bảo đều ngủ nên một mình An An và Tiểu Khải lăn lộn chơi trên thảm ở phòng
khách, nhìn thấy Thư Sảng cứng ngắc cầm bình sữa nhìn chằm vào Cố Bảo
Bối, nhóc nện bước chân ngắn chạy bịch bịch đến, cầm núm vú cao su của
cháu trai nhỏ trên bàn nháy mắt mấy cái nói: “anh ơi, phải dùng cái này
hút.”
Thư Sảng vì vậy mà thiếu chút nữa nghỉ cơm luôn……… tay trái cầm bình sữa, tay phải cầm núm vú cao su, cuối cùng cô không thèm để ý
đến Cố Tiểu An đang ngẩng đầu cười hề hề lộ ra cả lúm đồng tiền, cắn
răng phun ra mấy chữ: “Cố Bảo Bối, cậu được lắm.”
Sau khi Cố Bảo
Bối sinh con, nhà họ Phó thường xuyên đón tiếp một vị khác, người này
không phải ai khác mà chính là đạo diễn Hoài An.
Ông thường xuyên phải chạy đến nhà họ Phó, thủy chung cũng chỉ là vì một chuyện, đó
chính là mời Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối quay về tổ diễn quay cho xong
bộ phim ‘Mê phản’ kia.
Đạo diễn Hoài An cũng là một người hiểu
chuyện, ông biết Phó Quân Nhan là người nhìn thì ôn hòa thân cận, nhưng
đến bây giờ cũng không phải là một người dễ đối phó. Vì vậy đạo diễn
Hoài An luôn tìm cơ hội để đi thuyết phục Cố Bảo Bối mềm lòng hơn.
Ngày đó ông nhìn thấy Cố Bảo Bối đang đong đưa cái nôi có hai bảo bảo đang
nằm, trong ngực lại cẩn thận ôm Cố Tiểu An ngủ, ông lập tức đổi cách
thuyết phục khác nói: “Hai người đau lòng con mình, nhưng đối với tôi mà nói, bộ phim ‘Mê phản’ này cũng giống như đứa nhỏ của tôi vậy. Tôi
chính vì kịch bản quá tốt mới muốn quay. Kĩ thuật diễn của hai người
cũng tốt, bởi vì có hai người nên câu chuyện ‘mê phản’ này mới hiện lên
trước mặt tôi sống động như thật. Nhưng câu chuyện xưa tốt đẹp như vậy
cứ thế bị ngắt quãng, tôi thật sự là không thể nào nuốt trôi giọng điệu
này. Hơn nữa có hai người diễn rồi thì sao tôi có thể đi tìm diễn viên
khác được nữa? Nếu như thật sự đi tìm diễn viên khác thì chính tôi cũng
không muốn. Thật ra thì, khi Quân Nhan giải thích lí do không diễn được, tôi cũng hiểu được lỗi khổ tâm của cậu ấy, cơ thể của cậu ấy vì vụ tai
nạn trong sa mạc mà cần phải điều dưỡng, cô cũng phải sinh con. Nhưng
bây giờ hai tiểu bảo bảo cũng đã khỏe mạnh ra đời, ‘mê phản’ chỉ còn
khoảng hai tháng nữa sẽ hoàn thành, Tiểu Ái, chính cô cũng có tình cảm
với bộ phim này mà, cô nguyện ý nhìn nó cứ như vậy bị chìm xuống đáy
biển sao?”
Vì vậy, Cố Bảo Bối suy nghĩ một chút, chính cô cũng có cảm giác, chuyện làm được một nửa lại không làm nữa thì có chút không
có đạo đức. Hơn nữa sau khi đạo diễn Hoài An đi, đội trưởng của gia đình hải bảo luôn gửi tin nhắn cho cô, nội dung rất buồn bã, nói: “Bảo Bối,
nữ thần cá nóc của chúng tôi, khi nào thì cô trở lại? Mỗi ngày nhìn thấy hình ảnh của cô trên màn hình chúng tôi đều thấy rất đau lòng, chúng
tôi muốn nhìn thấy cô và Phó Quân Nhan. Rất muốn……… còn cả An An và Tiểu Khải nữa.” Vì vậy Cố Bảo Bối lâm vào rối rắm rồi.
Chốc lát sau,
đội trưởng lại gửi đến một tin nhắn khác, nội dung tin nhắn càng buồn
thảm hơn tin nhắn trước: “Công chúa cá nóc thân ái của chúng tôi, nữ
thần đại nhân, cô nói là sẽ sống chết cùng Phó Quân Nhan mà. Nhưng Công
tử Quân Nhan nói tất cả đều lấy cô và bảo bảo làm đầu tiên. Vậy khi nào
thì cô mới có thể trở lại?”
Vì vậy, buổi tối, sau khi dụ dỗ được
hết ba cục cưng đi ngủ, Cố Bảo Bối cũng vì các loại mâu thuẫn, cô cầm
điện thoại của Phó Quân Nhan đứng trước cửa phòng xoay vòng vòng. Thật
ra thì Phó Quân Nhan thấy cô khi cô còn chưa đến trước cửa phòng, nhưng
anh cảm thấy đi bộ cũng là một loại rèn luyện, vì vậy một lát sau anh
mới đi tới ôm Cố Bảo Bối vào phòng, tay anh cũng không quên nhận lấy
điện thoại trên tay cô ném lên bàn trang điểm.
Cố Bảo Bối còn
chưa kịp mở miệng, đầu tiên anh để cô ngồi xuống, vừa xoa bóp bả vai cho Bảo Bối, vừa nói: “Hoài An lại tới nữa à?”
“Ừ, ông ấy còn kiên trì mời chúng ta về tiếp tục diễn ‘mê phản’.” Bảo Bối rối rắm gật đầu một cái.
“đến vào buổi trưa?” âm thanh của Phó Quân Nhan rất trầm thấp.
“Đúng vậy, thật kì quái, anh vừa ra cửa mua trái cây, ông ấy cũng vừa vặn
đến.” Nói xong Cố Bảo Bối cau mũi một cái, nói: “Hơn nữa hôm nay An An
còn vây quanh nôi đung đưa, nhưng mà, thế mà cậu nhóc dám cùng Tiểu Khải bò lên ghế nhìn bảo bảo, khi em đi pha sữa bột trở lại, nhìn thấy nửa
cơ thể nhỏ nhắn của nhóc treo lơ lửng giữa không trung, dọa em sợ muốn
chết, như vậy mà bị ngã xuống thì làm thế nào bây giờ?”
Nói xong
Cố Bảo Bối có mấy phần buồn bực, có chút miễn cưỡng nhỏ giọng bàn bạc
với Phó Quân Nhan, cô nói: “Mặc dù em không thích bảo mẫu, bảo mẫu có
thể quyến rũ đàn ông, bảo mẫu có thể bắt nạt đứa nhỏ, bảo mẫu cũng có
thể thể trộm đồ, hơn nữa chúng ta là người của công chúng, nếu mà bảo
mẫu lại là cẩu tử thì chúng ta liền gặp bi kịch rồi. Nhưng mà, hay là
chúng ta mời một bảo mẫu đi. Phó Quân Nhan, trong nhà nhiều đứa nhỏ như
vậy, chăm sóc không tốt khiến đứa nhỏ bị thương cũng không tốt, em tin
tưởng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chân thiện mĩ……”
“A, quyến rũ đàn ông?” Phó Quân Nhan nghe xong cười, đưa đầu ngòn tay chỉ chỉ vào chính mình.
“tất nhiên rồi.” Cố Bảo Bối gật đầu một cái, rất buồn rầu sờ sờ bụng qua lớp quần áo, chọc chọc vào người anh nói: “Phó Quân Nhan, em có thai nên có vết rạn da, anh không ghét bỏ em chứ?”
Phó Quân Nhan nghe vậy nở nụ cười nhàn nhạt, một tay nắm chặt tay Cố Bảo Bối, một tay vén áo cô
lên, lại gần hôn một cái lên mặt cô, nói: “Anh hi vọng tất cả những
người đàn ông khác đều ghét bỏ.”
Cố Bảo Bối cũng vì lời tâm tình
của anh mà thoải mái hơn nhiều, cô cảm thấy bàn tay anh chậm rãi, dịu
dàng vuốt ve trên eo cô, vuốt ve lên những chỗ rạn da do mang thai, anh
cúi đầu hôn triền miên, sau đó anh lại ngẩng đầu lên nói với cô: “Nhưng
anh không biết, Bảo Bối ngốc nghếch. Đây là chứng minh cho việc em sinh
con dưỡng cái cho anh, cả đời này anh đều thấy cảm kích.”
Sau đó
anh cầm chặt lấy hai bàn tay cô, âm thanh cực thấp nói: “Mẹ anh yếu
đuối, cha anh âm độc, đối với anh mà nói, huyết mạch vốn không mang ý
nghĩa to lớn, anh cũng khinh thường những người dùng con cái để kéo dài
hương khói. Nhưng bởi vì gặp em, anh lại muốn có nhiều hơn một đứa nhỏ.
Anh yêu con mình, không phải bởi vì máu mủ tình thâm, vì là, nó cũng
giống như An An, là đứa nhỏ của anh và em. Cho nên, chính em cho anh một cái nhà hoàn chỉnh, sao anh có thể chê em cơ chứ? Cá nóc ngốc nghếch.”