Ngày bà ngoại Cố Viễn qua đời, Phó Tiểu Tiểu cũng đến.
Đó cũng
chính là ngày đoàn Berlin tuyển vai để múa ballet vở kịch ‘Swan Lake’,
số thứ tự của tác phẩm ‘Swan Lake’ trong toàn bộ tác phẩm là OP.20, là
một tác phẩm kịch được biểu diễn bằng điệu múa ballet nổi tiếng cả thế
giới, cũng là một bộ kịch cổ điển nhất trong những bộ kịch cổ điển. Còn
lần này, đoàn Berlin muốn biểu diễn chính vì độ khó cao của nó, cũng
chính là tác phẩm thanh minh hiển hách nhất, ‘Swan Lake’.
‘Swan
Lake’ là một câu chuyện xưa kể về người nhận sai người yêu của mình. Một cô gái xinh đẹp Áo Kiệt Tháp bị một pháp sư dùng ma pháp khống chế, ban ngày cô là một con thiên nga trắng, buổi tối cô là một cô gái xinh đẹp
mĩ lệ. Có một lần hoàng tử của quốc gia này tình cờ gặp cô, siêu lòng,
muốn lấy cô làm vợ. Nhưng sau đó hoàng tử lại bị lừa gạt, trong một buổi vũ hội, hoàng tử tình cờ gặp con thiên nga đen có dáng vẻ giống như
thiên nga trắng, Áo Cát Lỵ Á, họ đính hôn với nhay. Sau đó, khi chân
tướng rõ ràng, hoàng tử tức giận bắt đầu cuộc chiến cứu người yêu.
Bởi vì nguyên nhân bên trong truyện xưa ‘Swan Lake’, thiên nga trắng Áo
Kiệt Tháp và thiên nga đen Áo Cát Lỵ Á bình thường đều là nghệ sĩ múa
ballet, nhưng bởi vì tính nết nhân vật có sự đối lập mạnh mẽ, cùng với
sự khó khăn trong từng vũ điệu, vậy nên có rất ít người dám khiêu chiến. Có lẽ Phó Tiểu Tiểu vốn đã có ước mơ trở thành người dẫn đầu của đoàn
Berlin, Phó Tiểu Tiểu luôn có lá gan lớn hơn người khác, hơn nữa cô
không hề e ngại khó khăn vất vả, cô thâm gia cạnh tranh, hơn nữa nhân
vật trong vở kịch này lại là nhân vật có độ khó cao nhất trong tất cả
các nhân vật của kịch cổ điển được biểu diễn bằng điệu múa ballet, không chỉ vậy, có còn là một nhân vật với độ khiêu chiến cao nhất, nữ chính
là thiên nga trắng Áo Kiệt Tháp và thiên nga đen là Áo Cát Lỵ Á.
Vì thế, mỗi ngày Phó Tiểu Tiểu gần như tự giam mình, mỗi ngày đều luyện
múa đến trời đất mù mịt, có lúc ngay cả khi bản thân đói bụng muốn ăn
cơm cô cũng sẽ quên. Nếu không phải có Tiểu Tiểu Khải mang theo ba con
chó nhỏ khác lắc lư trước mặt cô làm bộ dáng đáng thương gào khóc. Vào
những lúc cô chỉ tập chung luyện tập đến mức vô tình không thèm nhìn đến bọn chúng, Tiểu Tiểu Khải còn biết ngậm bình sữa không kéo không
ngừng, sau đó còn vang lên những tiếng vang bịnh bịch, lúc đó sẽ làm cho Tiểu Tiểu nhớ trong nhà còn bốn con chó nhỏ cần cô cho ăn, cũng nhân
tiện lúc đó cô mới nhớ ra là mình cũng cần ăn. Phó Tiểu Tiểu có thể vì
khiêu vũ mà không chết vì mệt nhưng có thể chết vì đói……..
Mà
chính ngày đoàn Berlin tuyển vai, Phó Tiểu Tiểu đang ngồi trong phòng
nghỉ khẩn trương chờ đợi lại nhìn thấy trên thông tin được truyền hình
trực tiếp là hình ảnh nhà họ Cố đang đưa tang. Đó là một ngày trời đầy
mây, thời tiết âm u, bầu trời Berlin thường ngày xanh thẳm hôm này cũng
có chút sương mù. Cố Viễn là cháu trai duy nhất của bà, ôm bức hình của
bà lão, cứ như vậy một mình đi đầu tiên của đội ngũ đưa linh cữu, phía
sau anh là đội ngũ đưa tang, còn những người thị uy với tập đoàn giơ
biển thị uy. Cố Viễn vẫn luôn cúi mặt, người xem không thể nhìn thấy vẻ
mặt của anh, cả người anh mặc đồ đen, bước chân kiên định. Có chút kiên
quyết, nhưng cũng không giấu được sự thê lương. Nhưng trên người anh lại phát ra hơi thở lạnh lẽo, Phó Tiểu Tiểu có thể cảm giác
được,diễn#đàn#lê#quý#đôn, trong đó có cả sự yếu đuối và cô đơn.
Vì vậy, Phó Tiểu Tiểu có chút do dự, cô cúi đầu nhìn số thứ tự trên vũ y
của mình, lại ngẩng đầu nhìn Cố Viễn đã không còn trên màn hình Tivi, bị đmá người đông nghẹt bao trùm, bên trong cũng không thể nhìn thấy hình
ảnh của Cố Viễn. Cô gái này, cứ như vậy, nắm chặt bàn tay đứng yên sững
sờ một lúc lâu, khi đó, trong lòng cô không phải là khẩn trương mà là
tràn đầy cảm giác do dự và chần chừ. Sau đó cô vội vàng cầm điện thoại
lên gọi cho Cố Viễn, cô biết anh sẽ không nhận, nhưng không ngờ là anh
lại nhận.
Câu đầu tiên cô nói là: “Anh có khỏe không?”
Mà
anh hơi dừng lại một chút, đáp lại một tiếng rất thấp: “Tôi rất khổ sở.” Khi đó ngay chính Cố Viễn cũng không biết, cuộc sống của Phó Tiểu Tiểu
đang bước vào giai đoạn lựa chọn khó khăn.
Mà Phó Tiểu Tiểu cũng
không nói gì thêm,cô ở đầu này điện thaoij chỉ gật đầu một cái, dịu đang nói: “Anh không cần quá đau lòng.”
Nhưng khi điện thoại vừa tắt
máy, cô lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Lúc có người bạn thúc
giục cô, cô cũng không hề nhúc nhích. Bởi vì cô biết, nếu lần này cô
không diễn Áo Kiệt Tháp và Áo Cát Lỵ Á mặc dù không biết còn phải đợi
đến khi nào, đợi bao lâu mới có một lần cơ hội, nhưng vẫn là còn hi
vọng. Nhưng nếu lần này cô không đến bên cạnh anh, không có mặt vào lúc
anh đau khổ buồn bã an ủi anh, động viên anh, vậy cô sẽ không có lần
sau, như vậy thì không còn cần thiết nữa rồi.
Bởi vì khi con
người đang yêu ớt, cần nhất, chỉ là một người bạn. Nhưng nếu như vào lúc anh yếu ớt nhất, nhưng cô lại không ở bên cnahj, như vậy, sẽ không bao
giờ anh còn tin tưởng vào cô nữa rồi. Bởi vì tren đời này luôn là cá lơn nuốt cá bé, yếu ớt, chính là một cách tin tưởng không tiếng động.
Giãy dụa kịch liệt trong lòng qua đi, Phó Tiểu Tiểu cuối cùng cũng có chút
phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn người chỉ huy của đoàn Berlin, lại nhanh
chóng cúi xuống, cắn chặt bờ môi, hai mắt nhắm chặt. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngoài dự liệu của mọi người cô nhanh chóng
chạy ra khỏi phòng nghỉ, bất chấp tất cả chạy về phía Cố Viễn. Một con
sóc con luôn ngốc nghếch ngây ngô, cứ như vậy vất bỏ giấc mộng của mình, kiên quyết dứt khoát chạy về phía người đàn ông ấm áp kia.
Lúc trời đang mưa to như thác đổ, Phó Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nhìn thấy ông ngoại Cố ngồi trong khu đưa tang nhớ nhung.
Khi đó, Cố Viễn nhìn thấy, là hình ảnh một cô gái mặc váy múa ballet xinh
đẹp bị nước mưa dội cho ướt sũng. Cả người cô đều lôi thôi luộm thuộm,
một đôi giầy múa ballet đã bẩn đến không thể nhìn ra hình dáng ban đầu,
cứ vội vàng như vậy, lo lắng, len lóc trong đám người chạy từng bước,
từng bước. Đôi mắt to linh động cố gắng mở thật to trong làn mưa, cố
gắng, cố gắng, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai
đó. Nhưng cuối cùng khi cô nhìn thấy anh, cô lại nở nụ cười, đôi mắt
cười đến mức cong cong như hình bán nguyệt, cứ như vậy ngu ngốc vươn tay về phía anh, hình như chính cô cũng quên mất cái rét lạnh, không hề
biết đến khổ nạn, dùng giọng điệu vô cùng vui vẻ, ấm áp nói với anh: “Cố Viễn, tôi là mùa hè nho nhỏ, có phải anh nên đến hóng mát không?”
Mà anh vẫn luôn ẩn nhẫn nước mắt, không bị sự lạnh lẽo đánh tan, nhưng lại vì nụ cười của cô mà không kìm chế được chảy xuống, Lúc này Cố Viễn
cuối cùng không thể kìm chế được vươn tay về phía Phó Tiểu Tiểu nói:
“Tiểu Tiểu, tôi có thể ôm cô một cái không………….?” Anh vừa nói xong, Phó
Tiểu Tiểu nhanh chóng bước một bước về phía anh, ngại ngùng đỏ mặt cho
anh một cái ôm thật chặt. Nhưng mặc kệ gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng
kia, đôi tay nhỏ bé vẫn ôm chặt lấy anh theo cách ôm của mẹ, nhẹ nhàng
vỗ vỗ lưng anh, vuốt vuốt tóc anh.
Bởi vì mắc mưa nên của Phó
Tiểu Tiểu và Cố Viễn đều bị bệnh. Khi hai người đều dùng khăn giấy đút
lỗ mũi, cả cơ thể bao bọc giống như một con gấu gọi điện thoại video cho nhau, bọn họ ngồi trước màn hình, chỉ vào đối phương sau đó cả hai đều
không nhịn được mà cười ha ha.
Khi Cố Viễn biết vì anh mà Phó
Tiểu Tiểu bỏ qua cơ hội cạnh tranh Áo Kiệt Tháp và Áo Cát Lỵ Á. Anh vừa
cảm động lại vừa tức giận nói: “Tiểu Tiểu, cô không cô phụ (Không xứng,
phụ bạc, nhưng mình thấy để yên hay hơn.), mà là cô phụ chính bản thân
cô.” Sau đó âm thanh Cố Viễn cũng trầm thấp hơn, anh rất ảo não, ở đầu
này điện thoại tự nhủ: “Tôi rất đau lòng, rất khổ sở.”
Phó Tiểu
Tiểu uất ức đến muốn khóc, đầu kia điện thoại từ đầu đến cuối không có
chút âm thanh nào, ngay lúc cô nghĩ ràng anh sẽ thất vọng với cô, ngay
lúc này anh sẽ cúp điện thoại. Cô lại nghe thấy âm thanh của Cố Viễn như tiếng trời, không được tự nhiên truyền đến, anh nói: “Tiểu Tiểu, tôi mở nhác đệm, chúng ta cố gắng một lần nữa. Đầu tiên cô vì tôi múa lại một
lần Áo Kiệt Tháp và Áo Cát Lỵ Á được không?”
Sau đó Phó Tiểu Tiểu ngốc nghếch khóc, cô khóc bù lu bù loa ở đầu kia điện thoại, nghiêm túc gật đầu, cô nói:”Được.” Sau đó, chính cô cũng lại quên hỏi, sao anh lại biết làm nhạc đệm cho tôi.?
Cho nên, hai ngày sau, khi Cố Viễn
tới nhận bốn con chó nhỏ về nhà, cô mới nhớ ra để hỏi về vấn đề này. Cố
Viễn cười nhìn cô, lại chỉ chỉ vào Tiểu Tiểu Khải trong ngực nói: “Thật
chậm chạp, cô còn không thông minh bằng Tiểu Tiểu Khải đấy.” Nói xong,
một bạn chó nào đó, rất nghiêm túc Gâu một tiếng. Phó Tiểu Tiểu rất tức
giận, mạnh mẽ túm lấy cái đuôi nhỏ của Tiểu Tiểu Khải, vì vậy, cuộc
chiến bùng nổ.
Theo lí thuyết, Phó Tiểu Tiểu thật sự đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một. Nhưng cố tình, trời cao chình là cưng chiều đứa nhỏ này.
Vốn là nghệ sĩ Lynda trong đoàn Berlin lấy được vai diễn Áo Kiệt Tháp và Áo Cát Lỵ Á, nhưng trước khi công diễn ba ngày, trên sân múa lại ngoài ý
muốn bị ngã gãy chân, tất nhiên là không thể nhảy được. Nhưng ngay lúc
này, trong đoàn Berlin không ai dám đứng ra nhận vai diễn này. Thật ra
thì, ai cũng muốn đứng đầu, nhưng thực sự là nhân vật này quá khó khăn.
Bởi vì không chỉ là Áo Kiệt Tháp và Áo Cát Lỵ Á là hai tính cách đối lập nhau, mà ngay cả biểu hiện nghệ thuật cũng là hoàn toàn trái ngược, hơn nữa động tác vũ điệu cũng không phải là nghiêm khắc bình thường.
Trong đó có một cảnh diễn trong màn thứ ba, thiên nga đen Áo Cát Lỵ Á cần
phải quay một lúc 32 vòng tròn, được đặt tên là ‘Roi vung chuyển’. 32
vòng quay này yêu cầu phải thực hiện liên tục, cả quá trình mũi chân di
động trong phạm vi không vượt quá một cái dây lưng. Chuyện này rất
khảo nghiệm sức lực đôi chân của người nghệ sĩ, đối với cơ thể của
người diễn viên cũng yêu cầu năng lực cân đối. Không có thời gian luyện
tập lâu dài cùng với căn cơ tốt thì căn bản không dám đứng ra. Huống
chi, ba ngày sau đã phải công diễn, thời gian này thực sự quá gấp, chưa
kể còn phải phối hợp với bạn diễn để tìm kiếm sự ăn ý. Mà còn phải luyện tập phần của mình, thời gian ba ngày căn bản là không thể đủ được.
Mà người tham gia diễn cũng rất quan trọng, cô là toàn bộ linh hồn của
‘Swan Lake’, diễn tốt thì có thể nổi danh nhờ múa, nhưng nếu diễn hỏng
rồi, may mắn chỉ là không được người trong giới coi trọng, nhưng thật ra chính là cả tiền đồ cũng bị hủy luôn. Cho nên, đây là một lần đánh
cuộc, lấy chính danh dự và tiền đồ của một người nghệ sĩ múa để đánh
cuộc.
Nhưng ngay lúc mọi người đang do dự, trong đại sảnh đều là
không khí im lặng, Phó Tiểu Tiểu chưa từng lười biếng giơ cánh tay nhỏ
nhắn của mình lên, cô đứng dậy ở vị trí sau cùng của đội ngũ, ngẩng
gương mặt nhỏ nhắn lên, gật đầu lia lịa nói: “Xin cho tôi một cơ hội,
tôi có thể.”
Chuyện sắp thi đổi vai, là chuyện càng khảo nghiệm
người phía sau tiến lên thay thế bổ sung. Phó Tiểu Tiểu bị áp lực rất
lớn, cũng chính trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, cô lại bị cô lập.
Xung quanh cô có rất nhiều lời đồn đại, ghen tỵ, bĩu môi, nhưng thật ra, những chuyện này cô luôn xử lí bằng cách lạnh nhạt.