Ba đứa nhỏ nhà họ Phó đều rất đẹp, Phó Tiểu Tiểu cũng là một mĩ nữ trong veo như nước chảy. Cô có một mái tóc dài đen mượt, đôi mắt màu xanh lam biết cười, bởi vì cha mẹ cô cũng là người cao nên thân hình cô cũng cao gầy mảnh mai.
Trong suy nghĩ của Tiểu Tiểu, cha mẹ là những
người xinh đẹp nhất thế giới, sau đó là anh trai và em trai của cô, con
cô chỉ xếp thứ năm mà thôi. Vậy nên khi còn bé có người hỏi cô: “Tiểu
Tiểu có xinh đẹp không?” Lúc đó Tiểu Tiểu sẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn của
mình nói: “Tiểu Tiểu xinh đẹp thứ năm.” Anh trai Phó Tâm Ngô và em trai
Phó Tử Ngọc đều là những người mười phần muội khống (Là yêu em gái đến
không chịu được ấy.)…… Rõ ràng cô là chị, nhưng sau khi Tử Ngọc cao hơn
cô thì cô cũng tự động xuống cấp.
Bởi vì khi còn bé cơ thể yếu
đuối, nên Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối đưa Phó Tiểu Tiểu đi học múa
ballet, nhảy nhảy, cô nhóc này lại thấy rất thích, vì vậy hơn mười năm
cũng nhanh chóng trôi qua. Cách dạy dỗ con trai và con gái của Phó Quân
Nhan không giống nhau, anh luôn nói với Phó Tiểu Tiểu, người thông minh
là người luôn lộ dáng vẻ ngốc nghếch, là con gái không cần quá thông
minh. Hơn nữa Cố Bảo Bối cũng luôn dùng cuộc sống của mình để dạy cho
Tiểu Tiểu suy nghĩ rằng, trên thế giới này người hạnh phúc nhất chính là người vô dụng nhất……. Cho nên, rất nhiều năm sau, bạn học Tiểu Tiểu rất thông minh của chúng ta quả thật cũng có mấy phần ngốc nghếch giống
phong cách của bạn cá nóc nào đó, nhưng từ trong xương thì cô vẫn giống
Phó Quân Nhan.
Múa ballet rất khổ cực, con gái mười tuổi bắt đầy
có biến hóa về xương, vậy nên bình thường 8 tuổi bắt đầu học những động
tác cơ bản, 11 tuổi bắt đầy học những động tác chính thức, ví dụ như ép
chân, xoạc chân, đứng bằng đầu ngón chân….. Thật ra thì múa ballet là
luyện tập những điệu múa, cũng không khác mấy với tập thể thao, chỉ là
nội dung nhiều hơn, bình thường luyện tập khổ hơn. Một người diễn viên
múa ballet thành thục thì ít nhất cũng phải có từ 12 năm luyện tập. Mà
chân của mỗi nghệ sĩ múa ballet cũng vì thời gian luyện tập gian khổ kéo dài mà biến hình.
Có lẽ lúc mới đầu Phó Tiểu Tiểu học ballet
cũng là một người không sợ khổ, không sợ mệt, cô không chỉ coi ballet
thành một điều yêu thích, trong lòng cô còn có một mơ ước, đó chính là
cảm nhận của một nghệ sĩ múa tài ba nhất trong võ đài Berlin, trở thành
thủ lĩnh trong Berlin.
Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối mặc dù đau
lòng nhưng cũng ủng hộ Phó Tiểu Tiểu vô điều kiện. Nhưng mà hai người
muội khống trong nhà không phải rất ủng hộ. Phó Tử Ngọc không chỉ một
lần ôm chặt lấy Phó Tiểu Tiểu nói: “Em không cho chị đi nhảy, chị nhìn
xem, đôi chân xinh đẹp của chị cũng biến hình luôn rồi, không phải con
gái luôn yêu thích sự xinh đẹp hay sao?” Còn Phó Tâm Ngô sẽ luôn im lặng mang đến đồ bảo hộ hoặc chăm sóc bàn chân cho Phó Tiểu Tiểu, dặn dò Phó Tiểu Tiểu chăm sóc chân mình thật tốt……..
Năm mười tám tuổi, bởi vì xuất sắc thành công diễn chú nhỏ, Thụy mĩ nhân tinh linh đáng yêu
trong rạp hát lớn của quốc gia nên Phó Tiểu Tiểu cuối cùng cũng được như ý nguyện bước chân vào đoàn Berlin. Mặc dù trong mắt đoàn trưởng Denis
cô vẫn chỉ là một minh tinh nhỏ của Berlin, là người có dáng vẻ xinh đẹp nhất của đoàn, có một chút thiên phú nhưng cũng không quá thu hút các
phần tử khác, chỉ là một diễn viên múa nho nhỏ mà thôi.
Ngày đến
Berlin ở nước Đức trời mưa rất lớn, Phó Tiểu Tiểu một mình đẩy một xe
đẩy chờ cả ngày nhưng không thấy người đến đón mình, nhìn cửa ra vào rất lâu nhưng không thấy tấm biển đề tên mình. Nhớ tới lúc còn ở trong nước cô luôn thề son sắt rằng sẽ có người đến đón mình, vì vậy cô từ chối ý
tốt của cha, mẹ, anh trai và em trai, ngồi trên máy bay lại dùng điện
thoại chơi trờ chơi đến không còn chút pin nào, cô bực tức cau mũi, vỗ
vỗ cái đầu mình.
Sau nhiều giờ, cuối cùng xác nhận là không có ai đến đón mình, Phó Tiểu Tiểu không thể làm gì hơn là phồng má lên, nhỏ
giọng nói với mình một câu cố gắng lên, sau đó thở dài đẩy hành lí ra
cửa sân bay đón taxi. Mưa rất to. Gió cũng lớn, Phó Tiểu Tiểu có cái ô
nhưng vẫn bị ướt hết, ngay lúc cô nhìn trái phải xung quanh xem có ai
thảm hơn mình không, trong lúc vô tình cô nhìn thấy trên con đường nhốn
nha nhốn nháo người da trắng có một thanh niên người Trung Quốc. Chân
anh ta rất dài, gò má đẹp mắt, lông mi dài, đôi mắt cũng to. Nhưng điều
thực sự khiến Tiểu Tiểu chú ý đến anh ta là trong tay anh ta đang ôm một thùng giấy, người đàn ông kia dùng tư thế bảo vệ dùng áo khoác của mình chùm lên thùng giấy kia, cả người có xu hướng bước nhanh về phía trước, thỉnh thoảng còn lo lắng cúi đầu nhìn một chút. Mà Phó Tiểu Tiểu nhìn
thấy trong thùng kia là một con tiểu cầu đáng yêu. Tiểu cầu cũng có lúc
nghịch ngợm nhô đầu ra khỏi quần áo, người đàn ông kia lập tức vươn tay, nụ cười có chút bất đắc dĩ lại có chút thương tiếc dừng lại cẩn thận để đầu nó lại trong thùng.
“Oa. Thật là đáng yêu quá đi.” Phó Tiểu
Tiểu nhìn cảnh này trên phố khiến cô không khỏi bật cười thành tiếng,
tâm tình cũng đột nhiên tốt hơn nhiều, đột nhiên cô cũng quên mất là
mình đứng đó làm gì, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia đi đã sớm
không nhìn thấy bóng dáng, lúc lâu sau cô mới giật mình phát hiện mình
đã bỏ lỡ mấy chiếc taxi. d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê q.u.ý..đ.ô.n.
Trước
khi ra khỏi nhà, Phó Quân Nhan ôm con gái bảo bối của mình vào phòng,
anh ý vị sâu xa nói với đứa nhỏ: “Tiểu Tiểu, cha mẹ sẽ không dùng danh
nghĩa yêu con để quấy rầy sự trưởng thành của con, con muốn làm gì, đều
phải làm. Cuộc sống rất ngắn, thành công hay thất bại đều không có gì là không được. Nhưng mà con phải nhớ, thế giới bên ngoài mưa gió rất
nhiều, được mất là chuyện bình thường, mà quan trọng nhất là giữ vững
trái tim mình, không được quên đi mục đích ban đầu.” Mà cô gái thông
minh cũng rất nghiêm túc gật đầu một cái.
Quả nhiên, ngày thứ
nhất Phó Tiểu Tiểu vào kí túc xá của đoàn Berlin cô đã biết được cha
mình nói đúng, bên ngoài quả thực rất nhiều mưa gió. Không chỉ cách ông
trời chào đón cô khi cô đến không được thoải mái, cô còn bị xa lánh……….
Thành viên nam trong đoàn đối xử với cô rất ân cần, nhưng những thành
viên nữ trong đoàn lại không thèm để ý đến cô…. Đoàn trưởng Denis cũng
không coi trọng cô, vỗ vỗ bả vai cô nói: “Cô phải luyện tập nhiều hơn.”
Chỉ vậy đã là xong rồi…..
Cô ở trong đoàn rất lúng túng, cái này
khiến cô nghĩ đến em trai Tử Ngọc của mình, có một lần Tử Ngọc nghiêm
túc nói với cô: “Chị, em rất lo lắng cho chị.” Cô nghiêng nghiêng đầu
nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ hỏi tại sao? Đứa trẻ thối đó lại nhếch
miệng cười hì hì nói: “Lòng ghen tị của con gái rất lớn. Nghe nói những
cô gái xinh đẹp luôn bị chèn ép, chị, sau này chị biết làm sao đây?” Cô
nhớ khi đó cô gõ mạnh một cái lên đầu Tử Ngọc, nói: “Chuyện này mẹ đã
nói từ sớm rồi, ghen tị là đáng giá hưởng thụ, phải cười.”
Vì
vậy, Phó Tiểu Tiểu luôn giữ vững nụ cười của mình. Giày và váy diễn của
cô bị người ta phá hủy cô vẫn luôn mỉm cười, cửa phòng cô bị người ta
chặn ổ khóa cô vẫn luôn mỉm cười, họ quơ tay múa chân trước mặt cô thì
cô vẫn cười. Điều này khiến những cô gái thông minh sẽ biết, không nên
để thời gian lãng phí trên những người không có liên quan, cô có thời
gian chơi với những người này còn không bằng cô đi về nhà ngủ……
Sau khi tới nước Đức được hai tháng, cuối cùng Phó Tiểu Tiểu cũng tham gia
buổi biểu diễn đầu tiên của đoàn Berlin, mặc dù chỉ là diễn viên múa
trong một đội, mặc dù không có ai chú ý đến cô, nhưng cô cũng rất vui
vẻ, cô cảm thấy càng ngày mình càng cách gần với ước mơ hơn.
Một
hôm cô gặp lại người mà cô nhìn thấy ở trước cửa sân bay trong ngày đầu
tiên khi đến Đức. Nhưng mà nhìn lại giống như không phải anh ta. Bởi vì
lần này anh ta mặc tây trang thẳng thớm, anh ta cười lên trông rất đẹp
mắt, hành động tao nhã lễ độ, nhưng lại mang theo một chút xa cách, một
chút hơi thở hờ hững. Điều này khiến Phó Tiểu Tiểu không tự chủ được nhớ đến ngày đó, thời tiết mưa to gió lớn, anh ta nhìn thùng giấy trong
tay, bên môi là nụ cười ấm áp, anh ta như vậy nhìn thực hơn rất nhiều,
càng khiến người ta muốn tiếp cận hơn……
Anh ta vừa xuất hiện,
thành viên nữ trong đoàn bắt đầu đánh trông reo hò rồi, không cần đi
hỏi, không cần dài cổ Phó Tiểu Tiểu cũng nghe được tin tức về anh ta.
Anh ta tên là Cố Viễn, chủ tịch tập đoàn Noah, người tài trợ lớn nhất
cho đoàn Berlin. Đã kết hôn nhưng chưa ai từng thấy qua vợ anh ta, hơn
nữa anh ta rất trể tuổi….
Đã kết hôn………… Phó Tiểu Tiểu cắn môi, âm thầm lẩm bẩm một tiếng.
Ngay lúc Phó Tiểu Tiểu nghe mọi người nói chuyện, cái đầu nhỏ cũng cúi xuống suy nghĩ lung tung, đột nhiên tiếng động xung quanh nhỏ đi rất nhiều,
cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy CEO đại nhân đẹp trai phong độ, không biết
tại sao lại đúng trước mặt cô, nở nụ cười yếu ớt hỏi cô: “Cô tên gì?”
“Phó Tiểu Tiểu.” Phó Tiểu Tiểu bị hỏi ngạc nhiên, theo phản xạ lập tức báo
tên tiếng Trung của mình. Xung quanh bởi vì nghe thấy câu trả lời của cô nên bắt đầu ồn ào nghị luận, buồn bực chống lại ánh mắt khó hiểu ở bốn
phía, cuối cùng cô chậm chạp vỗ đầu mình, áy náy lần nữa nói ra tên
tiếng anh của mình: “Summer.”
“Mùa hè nhỏ nhỏ?” Anh ta nghe vậy
lại đột nhiên nở nụ cười với cô, nói một câu tiếng Trung. Sau đó vươn
tay ra, lễ độ khiêm tốn nói: “Hoan nghênh cô.” Lần này là dùng một câu
nói tiếng Đức tiêu chuẩn.
Giây phút kia, mặt Phó Tiểu Tiểu bởi vì vẻ đẹp từ tính và tiếng cười dễ nghư của anh ta mà đỏ dần lên…..
Phó Tiểu Tiểu là một cô gái biết phấn đấu, cô không chỉ có thiên phú, hơn
nữa cô còn rất chăm chỉ, cái này mới là điều đáng sợ. Nội bộ đoàn Berlin cạnh tranh rất khốc liệt, hơn nữa Phó Tiểu Tiểu không sợ khổ không sợ
mệt yên lặng cố gắng. là một cô gái chăm chỉ không kết bè kết phái.
Không khí trong đoàn cũng vì thế mà khẩn trương hơn nhiều.
Tiểu
Tiểu lần đầu tiên diễn trong một đội, người nhà đều rối rít gửi quà tặng đến cho cô. Nhưng khi anh trai Tâm Ngô gửi quà đến, Phó Tiểu Tiểu đang
trong phòng luyện múa. Vì vậy, ngày đó, vừa về đến phòng mình, Phó Tiểu
Tiểu nhìn thấy là hộp chuyển phát bị rạch phá, mà vũ y (váy múa) màu
hồng bên trong cũng bị lôi ra cắt rách. Phó Tiểu Tiểu dừng bước lại nhắm chặt hai mắt nghĩ đến anh trai dụ dỗ cô trong điện thoại: “Mặc dù Tiểu
Tiểu của chúng ta hiện tại rất vất vả, nhưng tương lai khi lên sân diễn
Tiểu Tiểu của chúng ta sẽ là công chúa nhỏ đẹp nhất, Tiểu Tiểu của chúng ta mặc vũ y là xinh đẹp nhất.”
Vì vậy, khi mở mắt ra, nhìn thứ
đồ trước mắt như rác rưởi bị ném xuống đất, vũ y bị cắt nát thì Phó Tiểu Tiểu cũng nổi giận. Cô nhịn xuống khổ sở và chua xót, lần đầu tiên phản kích lại những người bắt nạt cô.
Chỉ thấy Phó Tiểu Tiểu ngẩng
gương mặt tuyệt mĩ lên, nhìn thẳng vào những con mắt đang quan sát mình, không thèm chú ý nhặt cái hộp lên, nét mặt bình tĩnh lùi lại, lạnh lùng nhìn lướt qua những con người kia, tay đột nhiên lại cử động kéo chiếc
vũ y kia ra. Sau đó rất nhanh cô lấy một con dao nhỏ từ bên trong ra, cứ như vậy, xẹt một tiếng, không chút do dự rạch mấy đường trên miếng vải, ánh mắt hung ác cay cú, tay cầm dao lưu loát sạch sẽ, ánh mắt tràn đầy
ác độc. Nhưng một giây tiếp theo, cô nhanh chóng thu hồi con dao, không
sao cả để nguyên chiếc hộp ném qua một bên, ngẩng mặt lên nở nụ cười dịu dàng mà ngọt ngào, nhanh chóng trở thành một người thuần mĩ xinh đẹp
khiến người khác yêu thương, Phó Tiểu Tiểu, giống như tất cả những
chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Phó Tiểu Tiểu cũng không nói gì,
không ồn ào, không náo loạn, chỉ có hành động trong thời gian không tới
một phút kia đã khiến mọi người chết khiếp. Cũng bởi vì hành động của
Phó Tiểu Tiểu trước sau có sự tương phản quá lớn, giây phút khi cô khép
cửa lại, cô nghe rõ ràng tiếng bước chân hốt hoảng, cùng tiếng kêu: “Dọa chết người, dọa chết người rồi…..”
Nói đùa, cha mẹ của Phó Tiểu Tiểu cô là ai chứ. voicoi08#dđlqđ.com
Nhưng mà, sau khi đóng cửa phòng lại, bạn học Phó Tiểu Tiểu vừa mới vô cùng
anh dũng rất nhanh đã ỉu xìu. Cô dính người vào cửa nghe tiếng bước chân đã giải tán, mọi người đi hết, cô giống như tên trộm mang hộp chuyển
phát có vũ y vào phòng. Lúc này cô cầm chiếc váy của mình bị người khác
cắt rách, trừng mắt nhìn, sau đó hốc mắt cũng đỏ lên, sửng sốt một lúc,
mới bắt đầu kiểm tra cẩn thận. Khi phát hiện người đó chỉ làm hỏng phần
sau của chiếc váy, Phó Tiểu Tiểu sờ sờ hốc mắt cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Phó Tiểu Tiểu nhanh chóng đi rửa mặt, nhanh chóng thay đổi
váy, tìm một chỗ tốt trên giường dùng di động chụp hình mình đang mặc
chiếc váy, chụp nửa người không bị hỏng, kiểm tra hình rất nhiều lần mới gửi cho anh trai Phó Tâm Ngô, cô viết: “Anh ơi, vũ y thật đẹp. Tiểu
Tiểu rất thích.”
Nhưng sau khi nhắn tin xong, Phó Tiểu Tiểu cúi
đầu nhìn chỗ rách trên váy, hốc mắt lại đỏ lên. Sau đó cô cất váy đi,
dùng sức nắm chặt hộp chocolate mẹ gửi tới, nhân lúc không có ai cô trốn tới nơi tránh nạn tốt nhất, cũng là nơi bí mật của cô, đại lễ đường
trong đoàn diễn. Phó Tiểu Tiểu ngồi trong một mảnh tối đen, một mình
ngồi trong một góc, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nước mắt nhìn chằm chằm vào sân diễn không động, tay không ngừng lột vỏ chocolate nhét vào
miệng, liên tục liên tục…… Có chút đáng thương cũng có chút đáng yêu,
nhìn giống như một chú sóc nhỏ….
Ngay lúc Phó Tiểu Tiểu khóc đến
trời đất mù mịt, chocolate nhét đầy vào miệng đến mức phồng lên như cái
bánh bao, đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, đại lễ
đường vốn tối đen như mực cũng có ánh sáng xuyên qua, Phó Tiểu Tiểu che
miệng, cơ thể nhỏ nhắn run lên, trong lòng vội vàng cầu nguyện: “Không
nhìn thấy tôi. Không nhìn thấy tôi.”
Nhưng không may, tiếng bước
chân vững vàng từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại phía sau cô. Phó Tiểu
Tiểu luống cuống, gương ngốc nghếch vẫn còn đọng lại những giọt nước
mắt, trong miệng phồng lên chocolate, cứ như vậy trợn to hai mắt quay
đầu lại. Một cái liếc mắt cô nhìn thấy Cố Viễn. Anh ta cứ như vậy nhìn
cô từ trên cao, ánh mắt trời sau lưng chiếu vào cơ thể thon dài tuấn tú
của anh ta, toát lên mấy phần cao ngạo, xa cách không nắm được.
Ngay sau đó, anh ta cũng ngồi xổm xuống, nở nụ cười yên tĩnh ấm áp với cô,
dịu dàng ôn hòa đưa ngón tay đụng vào mặt cô hỏi: “Cô ở đây khóc sao?”
Ngay lúc Phó Tiểu Tiểu không biết làm sao, anh ta nhanh chóng thu tay lại,
lông mi thon dài hơi động, đáy mắt lướt qua mấy phần vui mừng, nhìn bên
cạnh cô đột nhiên hỏi: “Đó là chocolate sao?”
Phó Tiểu Tiểu gật đầu một cái, trừng mắt nhìn.
“Có thể cho tôi một thanh không?”
“A?”
“Tôi thích uống hương vị sữa bò.” Lúc này anh ta cười lên để lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp, mà hơi thở trên người anh ta lại khiến cho Phó Tiểu Tiểu đột nhiên cam thấy rất quen thuộc……
Vì vậy cô thử thăm dò gọi: “Cố Viễn…..”
Anh ta gật đầu một cái, tính trẻ con nhìn vào thanh chocolate trên tay cô.
Phó Tiểu Tiểu nhìn theo, vội vàng đưa cho anh ta một ít, sau đó nhìn
thấy anh ta cẩn thận lột vỏ của thanh chocolate, thỏa mãn nhét vào
miệng, nhắm mắt nhai vài cái, mới nhìn cô cười nói: “Cám ơn, ăn rất
ngon.”
“Đó là đương nhiên, đây là mẹ tôi tự tay làm.” Phó Tiểu Tiểu kiêu ngạo gật đầu một cái.
Cô Viễn hơi dừng một chút, bàn tay nắm chặt lấy thanh chocolate, đột nhiên hỏi: “Thật sao? Vậy có thể cho tôi thêm mấy thanh nữa không?”
“Ồ. Cho anh……..” Lúc này Phó Tiểu Tiểu sờ sờ đầu mình một cái, đem toàn bộ số chocolate còn lại cho anh ta.
Anh ta cười cười, lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh đẹp, sau đó móc ra một chiếc khăn tay màu lam nhạt, đưa tới trước mặt Phó Tiểu Tiểu, mang theo mấy
phần thân thiết nói: “Đây là tôi đáp lễ.”
Phó Tiểu Tiểu nhìn đáy
mắt anh ta có nụ cười chân thành, lại nhìn anh ta đnag chỉ chỉ vào mặt
mình, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”