Giải thưởng Kim Long
cho vai nữ phụ xuất sắc nhất, tổ diễn ‘Cô bé lọ lem màu đen’ có hai
người được, đó là chị Nhược Phàm và Thư Sảng. Nhắc tới cũng khéo, trao
thưởng cho vai nữ phụ xuất sắc nhất lại là tổng giám đốc Mạc thị, Mạc
Nặc Vân. Cố Bảo Bối thấy anh họ nhà mình mặc một bộ âu phục màu trắng có thêm một cái nơ hồng, mặc dù đẹp trai bức người nhưng cũng hiện lên một thân phòng lưu. Lập tức không nhịn được nhớ lại khi còn bé, anh họ len
lén đem hoa cài đầu màu hồng của cô cài trước ngực đi học, cô ôm cánh
tay Phó Quân Nhan cười mấy tiếng, mới dán lên tai anh nhỏ giọng nói, Phó Quân Nhan nghe liếc mắt đưa tình nhìn cô, yêu thương sờ sờ đầu Bảo Bối.
Âm thanh của Cố Bảo Bối không nhỏ, lời này rất nhanh truyền vào tai Thư Sảng , Thư Sảng nghe xong mặt mày cũng kéo kéo, nhớ tới tình cảnh mấy
lần gặp người đàn ông này, vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn người đàn
ông phong lưu trên sân khấu, thật sự đáng xấu hổ. Cố Bảo Bối rất mong
đợi giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất này, nhưng cũng rất mâu thuẫn, chị
Nhược Phàm và Thư Sảng đều là bạn tốt của cô, mỗi năm đều rất cố gắng,
đều rất chăm chỉ. Mỗi lần trải qua một màn, kĩ thuật diễn không hề tầm
thường. Vì vậy càng thêm khẩn trương, dứt khoát ôm cánh tay Phó Quân
Nhan, đôi mắt xanh thẳm mở thật lớn. Phó Quân Nhan thấy cá nóc nhà anh
kích động vì bạn bè, dịu dàng vỗ vỗ tay cô nói: “Đừng khẩn trương. Tuyệt đối sẽ vào vòng.” Cố Bảo Bối gật đầu một cái, nhưng vẫn bĩu môi nói:
“Anh họ thật là phiền, nhanh lên đọc tên người nhận thưởng đi chứ………. Oa oa ao.”
Câu nói của Bảo Bối còn chưa dứt đã thấy Mạc Nặc Vân mở
lá thư ra, cúi đầu nhìn một loạt cái tên trong danh sách. Mặt mày kéo
ra, hắng giọng một cái, nở nụ cười nhìn về phía đài nói: “Giải thưởng
Kim Long cho vai nữ phụ xuất sắc nhất là… ai nha.” Anh cố ý dừng lại một chút, có chút không tin nhìn lại danh sách một lần, nở nục cười cợt nhả nói: “Tôi còn tưởng là ban tổ chức ghi sai rồi, tại sao lại đưa danh
sách nam phụ cho tôi.” Nói xong Mạc Nặc Vân lại rất ngứa da thở dài một
cái nói: “Huy chương dành cho vài nữ phụ xuất sắc nhất thuộc về Thư Sảng của ‘cô bé lọ lem màu đen’.”
Cố Bảo Bối đối với hành động của
anh họ nhà mình chỉ biết im lặng tuyệt đối, rối rắm đứng dậy ôm Thư Sảng một cái trước khi cô ấy lên sân khấu, trong miệng cũng không biết nói
gì, ngược lại, Thư Sảng lại nở nụ cười hở cả hàm răng trắng lắc đầu với
cô, ý bảo không sao. Bảo Bối xoay người ngồi lên ghế bắt đầu thủ thỉ,
giương mắt nhìn Phó Quân Nhan nói: “Cái đó……. Anh nói xem, anh họ có
phải chỉ có bề ngoài phong độ thôi đúng không, là một người chuyên khoe
khoang à? Không phải anh ấy muốn diễn cá đùa giỡn nên vui đùa một chút
chứ, vậy nên anh ấy ghen tị với Thư Sảng à? Không đúng. Vậy cũng không
nên là Thư Sảng. Chẳng lẽ…..” Gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối hơi giương
lên, ánh mắt trong suốt nhìn Phó Quân Nhan nói: “Chẳng lẽ anh họ ghen tị Thư Sảng đẹp trai hơn anh ấy sao? A ha ha ha…”
Ở bên này Cố Bảo
Bối đang nói nhỏ, nhưng trên sân khấu lửa cũng rất mạnh, chỉ thấy Thư
Sảng nở nụ cười ung dung nhận cúp, nói xong lời cảm ơn, cũng không đi
xuống dưới đài ngay, cô xoay người, trước mặt mọi người, nặng nề đạp Mạc Nặc Vân một cái, sau đó cô nâng lên khóe môi nở nụ cười tà tà, cười
mắng: “Bảnh bao.” Cố Bảo Bối ngồi dưới đài thấy anh họ nhà mình kêu rên
mới ngẩng đầu lên, sau đó cô ngạc nhiên, nhìn thấy anh họ cô từ nhỏ đã
luôn rất coi trọng bề ngoài của mình, lại đứng trên sân khấu của buổi lễ trao giải thưởng Kim Long , nơi đang được truyền hình trực tiếp, đau
đến không muốn sống ôm chân, mặt mũi nhăn nhó, trong miệng kêu không
ngừng: “Đau, đau, đau. Cô không phải là con gái à?”diễnđànlêquýđôn.com
“Anh nói thử xem.” Thư Sảng hơi cau mày, xoay người nhìn về phía người xem,
đặc biệt là nhóm fan của cô giơ giơ cái cúp lên, thoải mái đi ra ngoài.
“Đây là tình huống gì vậy?” Bảo Bối bó tay, nhếch nhếch khóe môi, lôi kéo ống tay áo của Phó Quân Nhan.
“Tình huống tốt.”
“À. Bị giẫm hoàn hảo à? Hình như đây là lần đầu tiên em nhìn thấy Thư Sảng đi giầy cao gót, ách …… anh họ…….”
“Cũng tốt vô cùng, không đánh nhau thì không quen biết mà.” Phó Quân Nhan nở nụ cười có thâm ý khác.
“À.” Cố Bảo Bối sắp hôn mê rồi. Phó Quân Nhan nhìn nhìn cô an ủi, từ trong
túi áo khoác của mình thần kì móc ra một cái bánh hạnh nhân, nắm chặt
bàn tay nhỏ nhắn của cô hỏi: “Có đói bụng không, ăn lót dạ nhé?”
Cố Bảo Bối rất hưng phấn, vì vậy nhanh chóng quên đi chuyện của anh họ và
Thư Sảng, đáng yêu liếm liếm đầu môi, nhìn chằm chằm vào cái bánh, mạnh
mẽ gật đầu nhận lấy.
Giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc
nhất không nghi ngờ gì thuộc về Phó Quân Nhan. Nhưng người trên sân khấu đọc đến tên anh ba lần mà mọi người vẫn không thấy Phó Quân Nhan lên
đài nhận thưởng.
Lúc này thời gian như đang dừng lại, màn ảnh
trong sảnh đều hiện lên hình ảnh. Là một người đàn ông tốt đẹp như bước
ra từ tranh thủy mặc, cưng chiều bất đắc dĩ cúi đầu, ánh mắt thâm tình
nhìn người đang ôm cánh tay anh, hai mắt người đó nhắm chặt, là một cô
gái đã chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt ngây thơ. Khi ánh đèn chiếu vào
người anh, anh theo bản năng xòe tay ra che trước mặt cô gái, thấy cô ấy vẫn ngủ ngon lành, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm thu tay lại. Lúc này
người đàn ông mới chậm chạp ngẩng đầu lên, nở nụ cười từ tính ôn hòa
trước sau như một, đáy mắt nhìn vào màn hình gật đầu, nở nụ cười đẹp đẽ, bờ môi khẽ nói hai từ ‘cám ơn’.
Sau đó anh nghiêng mặt nhìn sang phía một cô gái mặc tây trang màu đen với áo sơ mi trắng bên cạnh gật
đầu một cái, nhỏ giọng nói mấy câu. Lúc này mới cẩn thận từng li từng tí kéo cánh tay của cô gái xinh đẹp tuyệt mĩ đang ngủ say nhưng vẫn ôm
chặt tay anh ra, anh đứng dậy, nhưng không đi về phía sân khấu nhận giải ngay, mà khiêm tốn lễ độ cúi chào một cái thật sâu với những người ngồi trên thính phòng. Sau đó đáy mắt anh mang theo nụ cười thỏa mãn cong
người xuống, ngại ngùng ôm lấy cô gái, bước chân kiên định thong
dong rời đi.
Toàn phòng đều chìm vào trong yên lặng, ngay cả
người dẫn chương trình cũng đang trong trạng thái đơ, lúc này, Thư Sảng
lại đi sau lưng Phó Quân Nhan lên sân khấu nhận giải hộ Phó Quân Nhan,
bĩu môi nở nụ cười nói với mọi người: “Nhờ phúc của công tử Quân Nhan,
tôi lại được đứng trên sân khấu nhận thưởng một lần nữa, còn được nhận
giải thưởng cho vai nam chính xuất sắc nhất, đây là giải thưởng mà cả
đời này tôi muốn cũng không thể có được.” Nghe thấy những tiếng cười của mọi người sau khi đã lấy lại tinh thần, Thư Sảng lại nói tiếp: “Công tử để tôi chuyển tới các vị một câu, anh ấy nói: ‘Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người không có nghĩa vụ nhưng vẫn luôn theo tôi, vẫn luôn làm bạn
bên cạnh tôi’.” Nói xong Thư Sảng giơ giơ cái cúp trong tay mình, đi
xuống khỏi sân khấu.
Lúc này chị dẫn chương trình vẫn chìm đắm
trong hình ảnh Phó Quân Nhan ôm Cố Bảo Bối rời đi ở màn hình lớn, lúc
lâu cũng không tỉnh táo lại, Một lúc sau, cô ấy cảm khái nói với mọi
người ở dưới đài, ít đi chút phong cách sắc bén thường ngày, giọng điệu
mang theo chút hâm mộ và bất đắc dĩ, cô nói: “Có thể bạn sẽ hâm mộ vẻ bề ngoài của họ, hâm mộ gia thế của họ, hâm mộ thành tựu của họ. Nhưng đến cuối cùng, bạn sẽ chỉ hâm mộ tình yêu của họ. Những thứ khác chúng ta
đều có thể cố gắng phấn đấu và có được, nhưng chúng ta sẽ thua bởi tình
yêu của họ. Chỉ vì, tình yêu như vậy, trong xã hội này là một thứ khó
cầu, chỉ có thể nhìn ngắm.”
Một lần nữa mọi người lại rơi vào im lặng, ngay cả Mạc Nặc Vân luôn nở nụ cười lưu manh, cuối cùng tất cả đều rơi vào trầm tư.
Giải thưởng Kim Long cho vai nữ chính xuất sắc nhất lại lần nữa thuộc về Cố
Bảo Bối, không liên quan đến gia thế, chỉ vì kĩ thuật diễn, chỉ riêng
cảnh Bạch Nhan rơi xuống nước, ngay cả nước mắt cũng xinh đẹp đến mức
khiến người ta oán trách, không thể bắt bẻ. Chị Nhược Phàm lên sân khấu
nhận thưởng giúp Cố Bảo Bối, chị cầm cúp không kiêng dè sờ sờ, nửa đùa
nói: “Đây là nhờ phúc của Tiểu Ái, cuối cùng có thể thử cảm giác nhận
huy chương của vai nữ xuất sắc nhất là như thế nào. Cảm ơn mọi người
luôn ủng hộ Tiểu Ái, xin mọi người thông cảm cho tình huống cơ thể của
cô ấy, cảm ơn.”
Cố Bảo Bối là một phụ nữ có thai, nên chuyện ngủ
còn lớn hơn trời, cô căn bản là không biết chuyện gì. Hôm sau khi cô
tỉnh ngủ, lập tức bị Phó Quân Nhan dẫn đến cục dân chính, d.i.ễ.n.
.đ.à.n. .l.ê. .q.u.ý. ..đ.ô.n, tất nhiên còn có bạn học Cố Tiểu An hấp
tấp lôi kéo cánh tay của anh rể và chị, bạn học Cố Tiểu An đứng giữa
trông vô cùng đáng yêu.
Lúc chụp hình làm giấy chứng nhận kết
hôn, Cố Tiểu An luôn khéo léo cũng nóng nảy, lắc lắc cái mông nhỏ, làm
sao cũng không chịu buông tay anh rể ra, nháo muốn cùng nhau chụp. Nhiếp ảnh gia mạnh mẽ kéo nhóc ra, bạn họ Cố Tiểu An như đã biết trước muốn
gào thét hai tiếng, gương mặt bánh bao nhỏ nhắn uất ức cắn ngón tay út
nói: “An An muốn cùng chị và anh rể ở một chỗ, An An sẽ rất ngoan.”
Nhiếp ảnh gia rất rối rắm, không thể làm gì hơn là giải thích: “Người bạn nhỏ à, cái này không liên quan gì đến việc em có ngoan không, chị gái và
anh rể em muốn kết hôn, đây là ảnh đám cưới, ảnh này sẽ gắn lên giấy hôn thú, người bạn nhỏ à, em không thể chụp cùng được, em phải đợi ở bên
cạnh.”
Ai ngờ Cố Tiểu An nghe xong lại càng dũng cảm hơn, dứt
khoát ôm chặt bắp đùi của Cố Bảo Bối và công tử, gương mặt nhỏ bé kiên
định nói: “An An muốn kết hôn với chị và anh rể. An An muốn gả cho chị.” Nói xong nhìn Cố Bảo Bối bằng ánh mắt tội nghiệp, cái mũi nhỏ cọ cọ
trên đùi của Bảo Bối. Cố Bảo Bối không có cách nào, quay đầu cầu cứu về
phía Phó Quân Nhan đang hoàn toàn bình tĩnh.
Phó Quân Nhan
nghiêng đầu nhìn cậu nhóc đang phồng gương mặt lên giả vờ đáng yêu kia,
nói: “Không phải An An đã đồng ý với anh rể, để chị và anh rể kết hôn
sinh cháu trai nhỏ cho em chơi sao?”
Ai ngờ Cố Tiểu An nghiêng
đầu nhỏ nhìn bụng của Cố Bảo Bối, đặc biệt toét miệng cười, đôi mắt to
cũng híp lại thành một đường thẳng, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nói:
“Cháu trai nhỏ có rồi. An An muốn gả cho chị.” Âm thanh có chút mềm mại, ngây thơ làm nũng nói: “An An ngoan, An An sẽ rất ngoan.”